Chương 93: Đức Hải và Bé Thơ
|bởi Liêu Phong: someone yours till eternity
Mới vừa vào lớp, Đức Hải đã bị Hoài Trông nhìn bằng một ánh mắt như muốn giết người. Cậu hỏi: “Có chuyện gì thế? Nhìn cậu như chó dữ muốn cắn người vậy?”
“Đúng rồi, đang muốn cắn chết cậu đây này. Mau đi ra đây.” Hoài Trông kéo Đức Hải đi băng băng ra giữa sân trường. Đến một cái bồn cây, cậu đẩy Đức Hải ngồi xuống dưới đó. Đức Hải vẫn chưa hết ngơ ngác: “Có chuyện gì thế?”
Hoài Trông đứng khoanh tay, biểu cảm nghiêm trọng: “Kéo cậu ra đây là vì ở trong kia không tiện lắm. Cậu làm gì vậy hả?” Cậu mở điện thoại lên, để ngang tầm mắt của Đức Hải.
Lúc này Đức Hải như mới vỡ lẽ ra, nên trở nên thoải mái hơn: “Thì ra là chuyện này à? Hôm qua Thảo Nhi nhờ tớ chở về nhà thôi, không ai đón cô ấy.”
“Cậu còn nói nữa hả? Trời ơi, cậu không biết Thảo Nhi đáng sợ đến mức nào đâu.” Hoài Trông có hơi tức: “Tớ thật không hiểu tại sao cậu lại làm vậy nữa. Bây giờ người ta đồn ầm lên rồi kìa.”
“Có gì đâu mà đồn chứ. Mà tấm ảnh này ở đâu ra vậy?”
“Trên trang Tám của trường kia. Mọi người vào bình luận quá trời. Cậu nên tránh xa cô ta ra, không đơn giản như cậu tưởng đâu.”
Đức Hải đứng lên, câu cổ Hoài Trông, cười nham nhỡ: “Sao? Cậu ghen hả? Bây giờ cậu thấy tiếc Thảo Nhi rồi?”
Ngay lập tức cậu đẩy Đức Hải ra: “Cậu điên à? Nghĩ sao?! Mà hỏi thật, là cậu với cô ta không có gì thật đúng không?”
Nhận được cái gật đầu của Đức Hải, Hoài Trông cảm thấy nhẹ nhõm hẳn lên: “Vậy thì được. Từ nay đừng dính líu gì đến cô ấy nữa.”
“Được rồi, được rồi. Giờ tớ có thể đi ăn sáng chưa? Bỏ trong cặp còn chưa kịp lấy ra ăn nữa là...”
Vào trong lớp một lần nữa, Bé Thơ đã đến, hiện tại đang tập trung cao độ để điền thông tin vào sổ đầu bài. Đức Hải thì tập trung chuyên môn là ăn sáng. Còn Hoài Trông thì cũng tập trung thăm dò Bé Thơ.
Người ta nói khi có ai đó đang chăm chăm nhìn bạn thì bạn sẽ linh cảm được và nhìn lại người đó, quả không sai. Bé Thơ liếc nhẹ mắt sang Hoài Trông: “Có chuyện gì cứ nói.”
Hoài Trông có tật giật mình, lắc đầu lia lịa, lắp bắp: “Ờ, à, không có gì. Tớ chỉ đang ngắm nhìn vẻ đẹp lao động thôi.” Sau đó, như để phân tán sự chú ý, cậu đánh vào lưng Đức Hải một tí. Đức Hải bàn trên vừa nhai vừa quay xuống hỏi: “Gì thế?”
“Lần sau ra ngoài ăn giùm cái. Mùi thức ăn bay khắp phòng.”
“Cái gì? Cậu muốn ăn ké hả? Nè, nè.” Đức Hải giả điếc, còn chọc tức Hoài Trông bằng cách gấp một miếng đồ ăn lên đưa qua đưa lại trước mặt Hoài Trông. Chỉ đến khi Bé Thơ chật miệng một tiếng thì Đức Hải mới thôi.
Những tuần cuối cùng của lớp 12 cũng đang dần rút ngắn lại. Trong khi các môn học văn hóa chủ chốt thì được tăng cường và thầy cô không ngừng tạo áp lực, thì các môn như thể dục lại được đơn giản hóa nhất có thể. Hoài Trông vừa mới thi kết thúc môn thể dục xong, phần đá cầu. Cậu thực sự nể phục tài năng của chính mình, còn đang định đi khoe thành tích với Bé Thơ thì cậu chợt nhiên thấy ở cách đó không xa Đức Hải đang nói chuyện gì đó với Thảo Nhi, còn cười rất vui vẻ. Cậu chậc miệng, trời ơi, sao lại trùng tiết thể dục như thế chứ. Lớp cô ấy cũng học thể dục vào tiết này, đã thế còn học kế bên lớp mình luôn. Cậu còn chưa kịp nổi giận hay gì thì cậu đã rất vội chạy tới đứng trước mặt Bé Thơ đang ngồi chơi.
Bé Thơ ngó trái, cậu lập tức di chuyển về bên trái; Bé Thơ nhìn sang phải thì cậu cũng phóng sang bên phải. Cậu đang muốn che đi tầm nhìn của Bé Thơ, nếu không thì, e là...
“Cậu không cần làm vậy. Tớ thấy và biết hết cả rồi.”
Một câu nói tưởng chừng như bình thường như vậy lại khiến Hoài Trông xanh rờn. Cậu ngồi xuống ở bên cạnh Bé Thơ. Cả hai cùng nhìn Thảo Nhi đưa chai nước suối cho Đức Hải và Đức Hải thì vui vẻ cầm lấy. Hoài Trông hỏi nhỏ: “Cậu muốn giết cái tên kia bằng cách nào? Đâm, bóp cổ, đánh hay thuốc độc?”
“Tại sao phải giết?”
Hoài Trông nhìn sang Bé Thơ, Bé Thơ chợt cười: “Tớ thấy bình thường. Cậu không cần phải bận tâm đâu.”
Cậu quan sát nụ cười đó của cô, lưu giữ nó trong đầu và phân tích cẩn thận: “Cậu biết luôn chuyện Đức Hải chở cô ấy về? Haizz, cũng đúng thôi, chủ đề hot như vậy mà. Nhưng, có đúng là cậu thấy bình thường không?”
“Chứ cậu muốn sao? Ý cậu là tớ phải ghen hả?” Bé Thơ lên giọng, sau đó lại hạ giọng: “Tại sao tớ phải ghen chứ?” Rồi cô đứng lên, bỏ đi. Đồng thời, Hoài Trông nhìn thấy Đức Hải đang cầm chai nước suối đã vơi hơi phân nửa đi tới Hoài Trông. Hoài Trông cũng nóng lòng mà hối thúc, hô to: “Đi nhanh lên, tớ có chuyện cần nói.”
Đức Hải tăng tốc lực, chẳng mấy chốc đã đứng trước mặt Hoài Trông: “Sao, chuyện gì hả?”
Cách nói chuyện này càng khiến Hoài Trông không hài lòng. Cậu cà khịa: “Nước suối ở đâu mà ngon quá ha.” Rồi không đợi thêm nữa, cậu đi thẳng vào vấn đề luôn: “Tớ cảm thấy mấy hôm nay cậu rất khác, không còn là cậu mà tớ quen biết nữa.”
“Tớ vẫn là tớ mà.”
“Hôm trước ai hứa là sẽ không liên quan đến Thảo Nhi nữa?”
Đức Hải nhún vai. Hoài Trông cũng bó tay: “Thật là không hiểu nổi cậu luôn á. Bé Thơ đã biết hết, cũng nhìn thấy cảnh mới vừa rồi rồi. Cô ấy nói thấy không ghen. Nhưng cậu biết đó, con gái nói không là có.”
“Ghen thật hả?” Đức Hải mở to mắt ngạc nhiên, rồi hỏi lại lần nữa: “Thật sao?”
Hoài Trông nheo mắt: “Muốn biết thì đi hỏi chính chủ đi. Cậu đừng đẩy mọi chuyện đi quá xa, không thì tớ cũng không giúp ích được gì đâu.”
Những ngày sau đó Hoài Trông thấy Đức Hải và Bé Thơ không nói chuyện gì với nhau nữa, cả hai xem đối phương như là người tàn hình vậy đó. Hoài Trông thấy không xong rồi đại dương ơi, lại lần nữa ra tay làm công tác tư tưởng cho Đức Hải.
Ở lần làm việc này, cậu hẹn Đức Hải ở một quán nước gần trường. Hoài Trông ngồi đối diện Đức Hải, khi thì nghiêm nghị nhìn, khi thì lắc đầu, khi thì thở dài. Đức Hải trước sau như một nhìn các hành động và sắc thái được thay phiên lập lại của Hoài Trông, sau một hồi chịu không nổi thì mới lên tiếng: “Cậu hẹn tớ ra đây làm gì?”
“Còn chuyện gì nữa chứ.” Hoài Trông uống một miếng nước, rồi nói tiếp: “Chẳng lẽ cậu và Bé Thơ không định nói chuyện với nhau nữa à? Trời ơi, hai người bình thường lại có được không? Mấy hôm nay vì chuyện này mà tớ cũng stress quá nhiều.”
“Hai tớ bình thường mà.”
“Bình thường? Vậy mà bình thường. Cậu có đi hỏi cô ấy chưa?”
“Rồi, nhưng cô ấy không trả lời, còn cho tớ ăn bơ nữa.”
Chỉ còn biết thở dài, Hoài Trông hỏi sang chuyện khác: “Thật không hiểu tại sao bọn mình lại thành ra như vậy. Chẳng lẽ không yêu cũng không thể làm bạn sao?”
“Cậu cũng đâu có làm bạn được với Thảo Nhi được nữa.”
“Đây là hai trường hợp hoàn toàn khác nhau. Mà cậu với Thảo Nhi có gì thật à?”
“Có thì sao mà không có thì sao?”
Hoài Trông lúc này chỉ muốn nhào tới tát Đức Hải mấy cái cho tỉnh lại: “Tớ đã nói cậu đừng nên qua lại với cô ta mà. Cô ta không tốt như cậu tưởng đâu. Đừng bị lừa và dụ. Haizz, nói ra chắc cậu không tin đâu, nhưng...” Hoài Trông vỗ tay ba cái, gằng giọng: “Ra được rồi.”
Một người đàn ông từ nãy giờ ngồi đưa lưng về phía bọn họ giờ đây đứng lên, đi tới, ngồi xuống, gỡ kính ra. Đức Hải nhìn người đàn ông mặc vest đen, đội nón bành tô trước mặt mình, kinh ngạc: “Thì ra là thầy Nam. Hèn chi từ khi mới bước vào em đã thấy quen quen.”
“Sao, nhìn thầy tạo hình như vậy rất ngầu đúng không?”
Hoài Trông ở bên giả vờ ho: “Xin đi vào vấn đề chính.”
Phương Nam lấy điện thoại ra, phát một video cho Đức Hải coi.