Chương 94: Sherlock Holmes
|bởi Liêu Phong: someone yours till eternity
Đức Hải không khỏi bàng hoàng trước những gì cậu đang xem. Điều này cũng nằm trong dự đoán của Hoài Trông, cậu nói: “Thực ra tớ cũng không muốn nói cho ai biết chuyện này, vì nó cũng không hay ho lắm, cũng vì muốn lưu lại chút danh dự cuối cùng cho Thảo Nhi. Nhưng với tình hình trước mắt này, có lẽ cần cho cậu xem để cậu biết được người con gái kia không đơn giản đến thế nào, tránh bị sập bẫy.”
Phương Nam cũng không để Đức Hải nói gì, quăng một sấp hình lên bàn: “Thầy cũng điều tra ra được quá khứ của em học sinh Thảo Nhi này. Ba mẹ li dị, hiện sống với mẹ. Từng có lịch sử quen với rất nhiều học sinh ăn chơi con nhà giàu ở trường cũ. Cũng từng có tiền án đánh nhau với bạn bè trong lớp.”
Đến lượt Hoài Trông ngỡ ngàng và muốn bật ngửa: “Cái gì? Trời ơi, sao có thể như thế chứ.” Cậu lật xem từng tấm ảnh trên tay, sau đó nhìn sang Đức Hải một cách nghiêm trọng: “Cậu xem đi. Không xong rồi, không ngờ cả tớ và cậu đều trở thành mục tiêu của cô ta. Hèn chi.”
“Hèn chi gì?” Đức Hải tò mò.
“Có lần cô ta nói tớ là con nhà giàu, rất xứng đáng để quen. Hơn nữa, giờ nhìn lại, có thể ngay từ đầu cô ấy tiếp cận tớ là có mục đích. Gu của cô ấy là nhà giàu.”
Đức Hải không kìm được cười trước dáng vẻ hiện tại của Hoài Trông: “Ha ha, vậy cậu nói xem tại sao lại tìm cậu trước mà không phải tớ? Chẳng phải xét về độ giàu có và đẹp trai, tớ đều hơn cậu sao?”
“Ai nói?” Hoài Trông vuốt cằm suy nghĩ một chút, rồi chợt mỉm cười: “Cứ cho là như vậy đi. Ừ thì cậu đẹp trai và giàu có hơn tớ, nhưng chắc chắn là không thu hút bằng tớ.” Cậu vừa nói vừa nhìn sang Phương Nam.
Phương Nam thì nhướng mắt lên, kiểu đương nhiên rồi. Sau đó anh gõ gõ xuống bàn, nghiêm túc: “Hình như đây là một vấn đề nghiêm trọng cần giải quyết, sao mấy đứa còn bình thản mà giỡn như vậy được chứ?”
Hoài Trông cũng phụ họa theo, trưng ra vẻ mặt tràn đầy niềm tin, chạm lên bàn tay của Đức Hải đang để ở trên bàn: “Cậu đừng lo. Tớ sẽ giúp cậu xử lí chuyện này.” Cậu nhớ tới bộ phim 13 Reasons Why, Clay Jensen là nhân vật yêu thích của cậu. Cậu cũng muốn giống như thế, một người luôn muốn và luôn nỗ lực giúp đỡ bạn bè hết mình trong những lúc khó khăn.
Tự dưng tiếng cười to của Đức Hải vang lên khiến cho Hoài Trông và Phương Nam tạm thời không hiểu chuyện gì. Mãi cho đến khi Đức Hải nói rõ thì họ mới vỡ lẽ ra. Cậu nói: “Cảm ơn cậu, đúng là bạn tốt. Em cũng cảm ơn thầy nhiều lắm. Nhưng mà sự giúp đỡ và lo lắng của mọi người là vô ích rồi. Thực ra thì em cũng chỉ đang muốn giúp Hoài Trông và giúp mình thôi. Em muốn thăm dò xem cô ta có ý gì với Hoài Trông không để kịp thời ngăn cản. Dạo gần đây cũng hay nhắn tin với cô ấy trên Facebook là để khuyên nhủ cô ta thôi.” Cậu chuyển tầm nhìn sang Hoài Trông: “Còn việc tớ hay xuất hiện và thân thiết với cô ta ở trường chỉ là muốn Bé Thơ ghen thôi.”
Vốn dĩ còn định cảm động chuyện cậu ta giúp mình, Hoài Trông đã lập tức nổi cơn bực lên: “Cậu nghĩ cậu làm vậy là cách tốt để Bé Thơ thể hiện rõ là có thích cậu hay không hả? Cậu nhìn đi, dường như phản tác dụng rồi.”
“Nhưng tớ thấy rõ ràng là có mà. Nếu cô ấy không có cảm tình với tớ thì sẽ không giận tớ như vậy.”
Khả năng này Hoài Trông cũng không phải là không có nghĩ đến: “Nhưng tình cảm không đơn thuần như thế đâu, rất phức tạp.”
Đức Hải như thói quen, câu cổ Hoài Trông: “Này, sao cậu biết. Chẳng phải cậu đã yêu rồi sao?”
Hoài Trông lập tức phủ nhận mạnh mẽ: “Đương nhiên là chưa rồi.” Cậu đỏ mặt nhìn Phương Nam.
“Ha ha, thật không, sao cậu lại phản ứng thái quá như thế này?” Rồi cậu nói với Phương Nam: “Thầy nhìn đó, Hoài Trông trông cũng được đúng chứ? Mà tới giờ vẫn chưa có người yêu. Ai may mắn lắm mới có được cậu ấy.”
“Đúng rồi, phải may mắn lắm đấy.” Cậu vẫn không dời mắt khỏi Phương Nam.
Mà hiện tại thì Phương Nam đang nhăn mày khó chịu, gõ gõ bàn. Hoài Trông lập tức hiểu ra vấn đề, tự động đẩy Đức Hải ra và ngồi xa cậu ấy thêm một chút nữa.
Uống một ngụm nước, nhìn sang xung quanh không một ai khác, Đức Hải thấy lạ: “Bình thường quán này đông khách lắm mà ta? Sao nay như chùa bà đanh thế này?!”
Hoài Trông cũng gật đầu đồng ý, nhưng trong đầu cậu lại tựa như có được đáp án, cậu nhìn sang Phương Nam. Phương Nam nhún nhún vai: “Vậy là chuyện này em tự giải quyết được đúng không?”
“Dạ được, thầy cứ yên tâm.” Đức Hải chắc nịch.
“Chắc chưa?” Hoài Trông còn lo: “Nhưng nếu cần giúp gì thì đừng ngại nói với tớ nhé.”
“Tớ có bao giờ ngại với cậu?”
Phương Nam cắt đứt cuộc trò chuyện của bọn họ: “Vậy thì xong rồi, em có thể về. Thầy có chuyện cần bàn bạc riêng với Hoài Trông.” Anh không cần dài dòng, cũng không sợ mất lòng.
Đức Hải thực ra có chút sốc, nhưng sự thằng thắn của thầy ấy khiến cho cậu cảm thấy thoái mái hơn nhiều. Chắc là có chuyện gì đó quan trọng, mình cũng không nên làm phiền nữa, vậy nên cậu tranh thủ uống xong ly nước rồi tạm biệt ra về. Hoài Trông chạy đi tới cửa kính, nhìn xuống dưới đường, sau khi xác định Đức Hải đã thực sự rời khỏi thì mới lật đật chạy lại gần Phương Nam. Cậu đứng ở đối diện, hai tay chống lên bàn, người hơi hướng về phía trước, mặt nghiêm nghị, giọng nói không hài lòng: “Này, anh đừng có tiêu sài tiền hoang phí có được không? Không cần phải bao nguyên cái quán của người ta đâu!”
Trái ngược lại là sự bình tĩnh của Phương Nam: “Tiền của anh, em không cần phải nghĩ nhiều.”
Điều này càng khiến Hoài Trông kích động hơn nữa: “Tiền của anh cũng là tiền của em. Anh phải biết tiết kiệm để lo cho tương lai chứ. Này nhé, sau này anh đi dạy học, lương giáo viên rất là thấp. Trong khi em đang áp lực lựa chọn ngành nghề nào đó có triển vọng và thu nhập cao để tương lai hai đứa tốt hơn chút thì anh ở đây phung phí như vậy!! Coi có tức không!?” Cậu dừng lại, nhìn biểu cảm đơ ra như tượng sáp của Phương Nam, lúng túng: “Ơ, em nói gì không đúng hả? Anh, sao thế? Hay...”
“Em vừa nói về tương lai của chúng ta?” Phương Nam muốn xác nhận, sau khi có được cái gật đầu từ Hoài Trông anh liền kéo Hoài Trông về phía mình, hôn lên trán một cái. Hoài Trông còn chưa kịp nhận định chuyện gì đang xảy ra thì đã bị bao lấy bởi nụ cười ấm áp cực kì của anh: “Này là do em nói đó. Sau này tương lai chúng ta sẽ có nhau. Nhưng em không cần lo đâu, ai nói thầy giáo đi dạy thì không được làm gì khác.”
“Làm gì khác là làm gì?”
“Vậy em định sẽ làm gì?”
“Bí mật.”
“Vậy anh cũng bí mật luôn.”
“Nhưng anh phải chắc đó nhé. Em giao cả đời cho anh đó, sướng hay khổ đều phụ thuộc vào anh.”
“Yên tâm.”
Sự dịu dàng chẳng kéo dài được bao lâu, Phương Nam như một con tắt kè, thay đổi màu da, chuyển sang sự khó chịu. Đến lượt anh đứng lên, hai tay chống bàn, khó chịu chất vấn Hoài Trông: “Em chưa từng yêu?”
Hoài Trông cười cười, còn định xoa dịu đối phương thì bị một câu hỏi tiếp theo đánh chí mạng: “Chẳng phải đã dặn em không được đụng chạm cơ thể với ai khác ngoài anh? Chủ động chạm tay Đức Hải? Để cho Đức Hải choàng cổ. Nói đi, phạt thế nào cho đúng?”
“Phạt em cả đời này ở bên anh.”
“Làm ôsin cho anh hay gì?”
Hoài Trông gật đầu: “Cũng được, nhưng phải trả tiền nhiều.”
“Không chấp nhận.” Phương Nam ngồi xuống, dựa lưng vào ghế, gác chéo chân, mặt mày lạnh băng.
“Vậy chứ sao? Tối nay cho anh ngủ nhà em nhé.”
Tản băng lập tức bị tan chảy: “Đồng ý.”
“Anh đừng có mơ!!”
Tản băng đóng băng lại lần nữa: “Vậy đem em đi chém.”
“Nhưng trước khi chém, cho em nói một lời cuối nhé.”
“Nói đi.”
Hoài Trông mang theo nụ cười tinh ranh, kê miệng vào gần tai Phương Nam, thầm thì: “Hôm nay anh ngầu lắm. Anh là Sherlock Holmes của lòng em.”
Phương Nam muốn nhịn nhưng cũng không nhịn được, rất hạnh phúc.