Tiếng chim ríu rít ngoài kia cũng chẳng thể nào có thể đánh thức được cô và anh. Ánh mắt trời xuyên qua tấm rèm khiến cô cảm thấy khó chịu, cô vùi mặt sâu hơn vào lòng anh.
“Ùn ụt...ùn ụt” tiếng điện thoại của anh rung lên. Cô khều nhẹ anh.
“Anh...điện thoại kìa!” Cô lay lay người anh. “Anh, điện thoại kìa!” Lần này thì anh mới chịu mở mắt, nhưng cũng không thuộc dạng mở hẳn, chỉ đỡ hơn nhắm xíu thôi. Tay anh mò mò điện thoại.
“Alo” anh nói bằng giọng ngáy ngủ, đêm qua anh đã rất mệt, hên hôm nay là chủ nhật nên anh và cô có thể tha hồ ngủ.
“Giờ này con còn ngủ sao? Dạ Nguyệt nó dậy chưa đấy!” Mẹ anh hét trong điện thoại. Anh nheo mắt, để điện thoại ra xa. Mắt anh nhìn xuống thân thể nhỏ bé đang vô tư ngủ trong lòng anh, tay anh nhẹ vuốt bờ vai trắng nõn đó của cô.
“Chưa, cô ấy đang ngủ, đêm qua...thôi, con cúp máy đây, mẹ đừng phiền con!” Anh quăng điện thoại về chỗ cũ. Tay anh siết chặt cơ thể cô vào lòng, gương mặt thanh tú của cô càng làm cho anh muốn chiếm hữu. Anh nhẹ vuốt vài sợi tóc trên trán cô rồi lại chìm vào giấc ngủ.
“Cốc...cốc” cửa phòng vang lên tiếng gõ. Anh thở hắt một cách bực bội, hôm nay ngày gì vậy, anh muốn ôm cô ngủ thêm xíu nữa cũng không được sao.
“Được rồi, nói với mẹ mười phút nữa tôi xuống!” Anh với lấy chiếc khăn để trên cái tủ nhỏ kế bên giường quấn nửa người dưới lại rồi.
“Gì vậy anh?” Dạ Nguyệt hỏi anh nhưng hai con mắt chẳng thể nào mở nổi. Cả thân thể cô đau nhức như nó chẳng phải là của mình nữa. Tay chân muốn rụng ra hết.
“Không có gì đâu, là mẹ đến, để anh xuống xem sao.” Anh cúi xuống hôn lên trán cô rồi đi vào nhà tắm. Tiếng nước chảy khiến cho cô phần nào tỉnh táo đôi chút. Hình như anh nói mẹ đến, là mẹ, thế cô có cần xuống không. Anh vận một bộ quần áo ở nhà trông rất thoải mái và năng động. Chiếc quần dài màu xám làm tôn lên vóc dáng của anh, áo khoác thể thao được sắn tay và khóa áo chỉ kéo hờ khiến anh đẹp càng thêm đẹp.
Vừa xuống đến nhà thì anh thấy ngay bộ mặt không mấy gì vui của mẹ mình. Anh chép miệng một cái rồi đi đến nhẹ ngồi xuống đối diện mẹ. Vô tư ung dung anh bắt chéo chân một cách ngang ngược.
“Mẹ đến chi vậy?” Anh cầm tách cà phê lên uống một ngụm rồi hỏi.
“Ta không đến đây thì thật sự không biết hai đứa chừng nào mới dậy. Là chủ nhật nhưng đâu muốn ngủ là ngủ, nhất là Dạ Nguyệt, nó đã có chồng rồi, đâu còn như trước mà cứ vô tư ngủ. Mẹ mới hỏi quản gia, từ ngày nó về đây thì chưa ngày nào nó xuống bếp cả. Con tránh ra để mẹ lên dạy dỗ nó!” Nói là làm, bà đứng lên ngay lập tức. Anh cũng hốt hoảng bỏ tách cà phê xuống rồi đứng lên ngăn mẹ lại.
“Không được, cô ấy là vợ con, cô ấy còn nhỏ, không quen với chuyện bếp núc. Đối với con cô ấy như bây giờ là tốt rồi, không cần làm gì cả!” Anh nói, mẹ anh thì vẫn muốn đi lên mà dạy dỗ lại cô con dâu của mình. Mắt bà vô tình liếc thấy dấu răng trên cổ anh và cùng những vết khác ở trên ngực anh, theo kinh nghiệm của bà thì đây là dấu tích của một đêm mê loạn. Như thế lại càng không được, bà phải dạy dỗ lại cô con dâu này.
“Anh à, em đói quá!” Dạ Nguyệt từ trên lầu đi xuống, cô vận một chiếc áo sơ mi tay dài sắn tay, đó là loại áo phông, rất mỏng thế mà cô lại chọn màu trắng nên mặc cứ như không. Tóc cô được buộc đuôi ngựa cao trông năng động vô cùng. Một già một trẻ đang giằng co liền dừng lại. Mắt hướng về phía cô, cô nhìn hai người.
“Mở mắt ra thì chỉ biết ăn, không làm được gì cả!” Mẹ anh xiên xỏ cô, cô tức muốn xì khói, chính anh là người không cho cô làm gì cơ mà.
“Mẹ à, con nói rồi, cô ấy còn nhỏ, còn rất vụng về, sau này hẵng tính đến chuyện bếp núc.” Anh nói, cô hiện tại là chẳng hiểu khỉ gì rồi đó.
“Thế chừng nào lớn?” Nói xong bà lách người đi lên kéo tay cô, cô bị lôi một cách bất ngờ nên chỉ biết đi theo bà. Tưởng bà lôi cô đi đâu, bà lôi cô xuống bếp, cái nơi mà cô chưa bao giờ đặt chân đến.
“Bây giờ cô nói xem, cô biết nấu cái gì?” Đây mới là bộ mặt thật của bà mẹ chồng, trước mặt ba mẹ cô thì con thế này con thế nọ. Cô liếm liếm môi, đói chết mà còn gặp bà này.
“Con không biết nấu!” Cô thành thật trả lời, không biết thì trả lời không biết, sợ gì giấu.
“Thế ở nhà ba mẹ cô đi thì cô ăn cái gì?” Bà ta nghiêm mặt hỏi cô, đừng tưởng bày ra bộ mặt đó thì cô sẽ nể trọng. Cô được cưới về đây làm vợ con trai của bà chứ không phải làm ô sin cho cái nhà này.
“Người làm nấu!” Cô thủng thẳng trả lời.
“Thế người giúp việc nghỉ, ba mẹ không có nhà?”
“Đi ra tiệm ăn!” Cô trả lời khiến bà ta tức ói máu. Mặt bả chuyển đủ màu, nhìn là biết tức lắm, cô cảm thấy khá hả hê khi chọc được bà mẹ chồng.
“Mẹ à, con nói rồi, cô ấy còn nhỏ, chưa biết nấu đâu, với lại cô ấy là tiểu thư, chuyện nấu ăn...thật sự con thấy không cần.” Anh đến bên ôm eo cô lại, mặt cô tựa vào ngực anh, bày ra dáng vẻ khiêu khích bà già kia. “Với lại đêm qua cô ấy rất mệt, hay là để bữa khác nha mẹ!” Anh nói tiếp. Mắt bà liếc nhìn những dấu đỏ trên người cô, chắc hẳn rằng, già như bà ta thì mấy dấu đó là gì thì bà cũng đã rõ. Không cần nhiều lời.
“Mệt gì cũng phải học nấu, mẹ không biết. Làm vợ thì ít nhất nấu phải được một bữa cơm cho chồng, con tránh ra Hạo Khang. Người đâu, lôi thiếu gia ra ngoài, không có lệnh, không cho thiếu gia vào!” Bà ra lệnh, giờ thì cô bắt đầu sợ rồi nha, cầm dao gọt dưa leo cô còn không biết cách, nói chi là nấu cả bữa ăn.
Bà moi trong tủ lạnh ra một mớ hỗn độn nào rau nào thịt, bắt cô nấu. Nấu gì đây, làm gì đây, trời ơi, sao Dạ Nguyệt đại tỉ cô đây có ngày lại khổ sở như thế này chứ.
“Á, cắt trúng tay rồi!” Cô ngậm tay vào miệng, huhu đau chết cô mất.
“Thiếu phu nhân, đưa tôi xem!” Cô giúp việc chạy lại, cô định đưa tay thì mẹ chồng cô hét lên.
“Có chút vậy cũng la, làm tiếp cho tôi, chiên thịt đi!” Bà ra lệnh.
“Á, nóng. Huhu, phỏng chết em rồi. Á á, mẹ ơi... nóng quá, dầu văng nhiều quá. Mẹ ơi mẹ, cái này làm sao trở nó qua, nó dính chặt quá.” Một loạt âm thanh vọng từ trong bếp ra khiến anh đứng ngồi chẳng yên ngoài đây. Anh vừa định đứng lên thì hai tên vệ sĩ chặn lại.
“Thiếu gia, xin lỗi. Cậu không được vào, đây là lệnh của bà chủ!” Một tên vệ sĩ lên tiếng, anh tức chết với cái bọn này mà. Đành ngồi xuống, anh nốc cạn cả ly nước.
“Á...keng!” Cái âm thanh rớt đồ chói tai vang lên, lần này anh thật sự không ngồi yên được nữa.
“Mẹ à, hôm khác có được không, cô ấy sẽ học sau!” Anh nói vọng vào, từ phòng khách vào bếp khá xa, không biết âm thanh có truyền tới không nữa.
“Em không sao!” Cô nói vọng ra. Cô nói không sao thì sẽ không sao chắc, anh không tin cô nổi, cô là vàng ngọc của anh, anh thật sự chẳng muốn để cô bị thương như vậy.
“Bây giờ lấy chén dĩa ra bày lên bàn đi!” Mẹ chồng cô lên tiếng, cô te te làm theo, chẳng biết sao cô ngoan đến vậy. Bày biện xong cô tỉnh bơ ngồi xuống, bà đi ra kêu Hạo Khang vào. Anh nhìn cô rồi ngồi xuống phía đầu bàn.
“Trời ơi, không lấy đũa, muỗng, nĩa thì ăn bóc à?” Bà lên tiếng.
“Không phải lúc nãy mẹ chỉ kêu con lấy chén đĩa bày ra chứ có kêu con lấy đũa muỗng gì đâu, sao giờ mẹ lại la!” Cô trả lời tỉnh bơ. Cả chỗ này làm chứng là bà ta chỉ bảo lấy chén đĩa thôi đấy.
“Tôi kêu như thế thì cô phải tự biết mà lấy hết chứ!”
“Mẹ có nói đâu mà con biết!” Cô nói thật là cô chẳng ngán bà đâu, thích như thế nào thì cô chiều đến đó, sức cô còn sung lắm.
“Thôi, được rồi. Cô ấy không biết nên mẹ không thể trách cô ấy được. Đã bao giờ cô ấy làm đâu! Người đâu, lấy muỗng đũa ra đây!” Anh lệnh, để xem anh bênh ai. Chắc chắn là cô rồi.
Cô cười thầm trong lòng. Tới phần ăn, bà ta lại nhãi. Hết thịt dai đến cái kia sống.
“Sao cái này mặn quá vậy?” Bà ta hỏi, cô ăn thử thấy cũng bình thường. Bà này thật sự rõ ràng là muốn kiếm chuyện đây mà.
“Thôi, như vậy là con thấy vừa miệng rồi, lần đầu vậy là ngon rồi!” Anh bênh cô, bà ta khẽ hừ một tiếng rõ dài. Cô cười thầm trong lòng, trận chiến mẹ chồng nàng dâu này chỉ mới bắt đầu.