Thay Lời Vong Linh

Chương 36: Núi sâu thôn nhỏ 4



Vừa đi vừa nói, cuối cùng họ cũng tới nhà ở đầu thôn. Ba người tăng tốc đi đến căn nhà kia, chỉ thấy cửa đóng chặt giống như không có người ở nhà. Nhưng chờ họ đến gần chút mới phát hiện cửa trước không khóa, hơn nữa... từ trong nhà chính không ngừng truyền ra tiếng "Bang bang". Âm thanh này quả thực so với việc tất cả mọi người đờ đẫn như tượng còn khiến người ta khiếp sợ hơn!

Ba người không hẹn mà cùng ngừng lại, đứng cách nhà chính hơn mười mét nhìn chằm chằm cửa lớn đóng chặt, nghe tiếng động không ngừng vang ra, nhất thời không ai tới gần.

Triệu Nhất đè thấp thanh âm: "Cẩn thận chút, có thể là lệ quỷ."

Trong lúc tất cả thôn dân đều không thể động, thậm chí cây cối cũng không phát ra thanh âm, lúc này lại có tiếng động lạ thật sự không thể không khiến cho người ta cảnh giác.

"Để tôi đi trước nhìn xem, hai người tạm thời ở đây." Triệu Nhất nhẹ nhàng bỏ ba lô trên lưng xuống, muốn đi đến chỗ đó.

Lúc này Tùy Uyên đè vai anh ta, thấp giọng: "Ta đi."

Không đợi Triệu Nhất trả lời, anh đã dùng tốc độ vượt xa người bình thường bay vút đi. Đến lúc tới gần sát cửa chính thân thể anh từ thật chuyển hư trực tiếp xuyên qua cửa gỗ tiến vào nhà chính.

Tiếng "Bang bang" vọng ra không ngừng, Thích An không khỏi khẩn trương theo bản năng bước tới vài bước. Qua mấy giây sau Tùy Uyên quay lại, biểu tình cổ quái: "Không có nguy hiểm, nhưng mà... Các ngươi tự mở cửa xem đi."

Nghe vậy Triệu Nhất đi đến mở cửa lớn ra, theo ánh nắng ùa vào, trong phòng đang âm u liền sáng lên. Nhìn thấy tình hình trong phòng, Thích An không khỏi kinh ngạc trừng lớn mắt.

Chỉ thấy trong nhà chính đứng một người đàn ông tầm 50 tuổi, nhưng khác với những thôn dân khác, ông ta không đứng bất động mà đang cầm cuốc không ngừng vung vẩy. Điều khiến Thích An kinh ngạc là cái cuốc ông ta cầm ngược, phần lưỡi sắt theo cánh tay vung lên, từng cái từng cái đào trên chính đỉnh đầu ông ta!

Sức lực ông ta rõ ràng không lớn, nhưng theo số lượng từng nhát bổ xuống tăng lên, lưỡi cuốc sắt đã đào trên đỉnh đầu ông ta một miệng vết thương không cạn. Máu tươi chảy từ trên đầu xuống đầy mặt, máu chảy cả vào hai mắt nhưng ông ta lại như không hề cảm thấy. Ông ta mặt không biểu tình, máy móc lặp đi lặp lại động tác mở rộng miệng vết thương trên đầu.

Thích An có thể tưởng tượng, không lâu nữa ông ta có thể đào ra một lỗ thủng nhìn thấy cả não bên trong!

Triệu Nhất kinh hãi qua đi lập tức lao vào kéo cái cuốc trong tay ông ta, nhưng anh có thể cảm nhận trong tay truyền tới lực kéo lại, giống như bất kể sự ngăn cản của anh ông ta cũng muốn làm bằng được.

Thích An cũng tiến lên hỗ trợ, hai người mất một phen sức lực mới rút được cái cuốc từ tay ông ta. Mà khi cái cuốc bị Triệu Nhất ném trên mặt đất, người đàn ông vẫn đang lặp lại động tác bỗng nhiên ngừng, tiếp theo mặt không biểu cảm đờ đẫn bước từng bước một như rối gỗ đến chỗ cái cuốc, nhặt lên giơ cao bổ vào đầu mình tiếp!

Đây là ngăn cản không được mà...

Triệu Nhất lại giật lấy cái cuốc, dùng sức giữ chặt ông ta, vừa muốn bảo Thích An đi tìm dây thừng đã thấy cô và Tùy Uyên hành động. Thích An rất nhanh tìm được dây, dùng máu làm cho Tùy Uyên biến về thực thể, hai người phối hợp với Triệu Nhất trói ông ta vào.

Thương thế trên đầu ông ta đã rất nghiêm trọng, cũng may chưa đến mức vỡ vụn xương sọ. Ba người tìm mảnh vải băng bó đơn giản cho máu ngừng chảy, Thích An mới nói: "Bọn tôi lúc nãy đi tìm dây thừng thấy trong phòng có người đang ngủ, tôi gọi nhưng họ không tỉnh, có lẽ cùng các thôn dân khác giống nhau. Nhưng ở chỗ này cũng không phát hiện quỷ."

Triệu Nhất nhíu mày: "Xem ra chúng ta không thể nghỉ ngơi, trước chạy đến cuối thôn xem thử xem, có lẽ không chỉ có một mình ông ta có hành vi tự hại như vậy."

Ba người lập tức hành động, dưới ánh nắng hè chói chang vội vã chạy đi. Vì lúc nãy đã vào từng nhà kiểm tra kĩ một lần nên lúc này họ trực tiếp chạy qua, tính toán đi xem mấy nhà cuối thôn. Chạy đến đoạn cách Dương gia hai nhà, Tùy Uyên bỗng nhiên mở miệng nói: "Không đúng, mau xem bên kia."

Theo hướng ngón tay anh, Thích An cùng Triệu Nhất đồng thời quay đầu nhìn trong mảnh ruộng bên trái, ngay sau đó hơi hơi sửng sốt. Lúc nãy khi họ đi qua ở đây có một người đội mũ rơm cúi đầu làm việc, nhưng hiện tại... Người đó nguyên bản là đang ngồi xổm, không biết khi nào đã ngã trong ruộng. Rõ ràng tất cả đều giống pho tượng không thể hành động, sao lại đột nhiên ngã xuống?

Ba người nhìn nhau, cất bước chạy qua đó. Khi tới gần họ kinh ngạc phát hiện, người này đã chết!

Mặt người đó huyết nhục mơ hồ, cánh tay gấp khúc, bàn tay đặt bên cạnh vai phải, trong tay... cầm một cục đá dính đầy máu tươi thịt nát. Gương mặt đã không còn nhìn rõ ngũ quan, nát nhừ như bị ném vào máy trộn bê tông đảo lên, tròng mắt cũng bị thịt nát bao phủ, mà có lẽ đã không còn tròng mắt, nhưng không ai muốn kiểm chứng.

Máu tươi vung vãi khắp nơi, nửa trên người đó đỏ rực màu máu, nhìn không thấy một chỗ nào sạch sẽ. Thật nhiều máu từ chỗ ngã xuống chảy vào trong đất, cây cối xung quanh cũng nhiễm đỏ một mảng lớn.

Thích An có chút muốn nôn, quay đầu nhịn nhịn mới mở miệng nói: "Hình như người này tự cầm cục đá đập nát mặt mình." Từ tư thế tay buông cạnh mặt và cục đá kia có thể cho ra kết luận.

Triệu Nhất không nhìn nhiều, xoay người trầm giọng: "Chỉ sợ... trong thôn đã có những người chết khác."

Anh thậm chí hoài nghi người bị bọn họ trói khi nãy cũng sẽ thoát khỏi dây thừng giơ cuốc tự sát tiếp.

Tâm tình Thích An nặng nề, quay đầu nhìn lướt phòng ốc cách đó không xa thở dài: "Con quỷ kia rốt cuộc ở chỗ nào? Vì sao đã chết người như vậy rồi mà chúng ta vẫn không thấy nó?"

Kinh nghiệm đối phó với quỷ hồn của cô còn quá ít, chỉ có lần duy nhất như thế này ở nhà cũ Lưu gia, nhưng khi đó hai con quỷ trốn trong mộng, tình huống bây giờ... hiển nhiên không giống vậy.

Triệu Nhất ngẩng đầu nhìn lên trời: "Tìm chỗ nào râm mát rồi thương lượng tiếp."

Bọn họ tới bóng cây cách đó không xa, không sức đâu bận tâm nhiều ngồi thẳng xuống đất, mỗi người lấy ra bình nước uống hết hơn nửa. Nghỉ ngơi tầm hai phút, Triệu Nhất mở miệng trước: "Nếu đã bắt đầu chết người, khẳng định không chỉ có hai người ở đây. Chỉ sợ ở nơi khác cũng đã xuất hiện tình huống giống vậy. Thôn dân gặp chuyện, chúng ta chỉ có ba người không thể quản nổi, nên cần nhanh chóng tìm ngọn nguồn xử lí con quỷ kia mới được."

Thích An gật đầu hỏi: "Kinh nghiệm của anh tương đối nhiều, chuyện như thế này có từng gặp qua chưa?"

Triệu Nhất lắc đầu bất đắc dĩ: "Tôi cũng là lần đầu gặp được. Nếu nó trước sau vẫn không chịu hiện thân mà chỉ dựa vào cách này giết người thì phiền toái lắm. Muốn giải quyết nó trước hết phải nhìn thấy nó đã..."

"Thủy..." Tùy Uyên bỗng nhiên thấp giọng nói ra một chữ. Thích An cần chai nước bên người đưa anh, anh lại lắc đầu, duỗi tay chỉ hướng cửa thôn nói tiếp: "Kim."

Tiếp theo lại nhìn trong ruộng, anh chưa nói tiếp Thích An đã hiểu được: "Đây là thổ! Lại là ngũ hành?!"

Dương lão nhị chết trong hố phân, nước phân cũng có thể coi là thủy. Chỗ cửa thôn kia nếu họ không ngăn lại thì ông ta cũng đã sớm chết dưới cuốc sắt, mà sắt tương đương kim. Còn người chết trong ruộng này bị đá đập chết lại còn chết trong đất, vừa lúc chính là thổ!

"Giống Lưu Tiểu Lệ lần đó..." Thích An hoảng hốt, nắm tay siết chặt vài phần: "Vì sao lại là ngũ hành?"

Trong vụ Lưu Tiểu Lệ, nó căn cứ tình huống bị hại của mình mà báo thù, nhưng bốn người trước tuy có thể ứng vào kim thủy hỏa thổ, người cuối cùng không thể nào chết vì cái chân bàn được. Dù có là Lưu Tiểu Lệ đi tìm hắn báo thù thì cũng nên dựa vào cách chết của mình bổ đầu hắn ra làm ba mới đúng. Mà cố tình khi đó phạm nhân bị nhốt trong ngục lại chết vì chân bàn gỗ, khiến năm người hợp đủ ngũ hành. Việc đó hoàn toàn không giống trùng hợp, chẳng qua lúc đó Thích An ốc còn không mang nổi mình ốc, không có suy nghĩ sâu, không nghĩ tới nhanh như vậy lại xuất hiện cách chết có liên quan đến ngũ hành.

"Ngũ hành?" Triệu Nhất nhíu nhíu mày, hơi suy nghĩ nói: "Chính xác. Nếu chúng ta không đi đến cửa thôn cứu người kia, thêm cả Dương lão nhị vào, ba người vừa chết vừa vặn tương ứng kim thủy thổ. Nhưng vì sao cô lại liên hệ đến ngũ hành?"

Thích An sắc mặt nặng nề cùng Tùy Uyên nhìn nhau, đứng lên vỗ vỗ bụi bẩn trên người trầm giọng: "Chúng ta vẫn nên vừa đi vừa nói đi. Nếu đã xuất hiện ba hành, ít nhất sẽ còn hai người nữa phải chết, hi vọng Chúng ta kịp ngăn họ lại."

Nghe vậy Triệu Nhất cũng nhanh chóng đứng lên, ba người dùng tốc độ nhanh nhất bước về phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.