Thay Lời Vong Linh

Chương 63



Lúc sau Thích An vẫn học tập sinh hoạt như bình thường, chỉ có cuối tuần mới chạy đến phòng làm việc cọ nhiệm vụ. Đối với nhắc nhở của người bí ẩn, cô và Tùy Uyên thống nhất biểu hiện ra coi như không hề có. Cứ thế qua hơn hai mươi ngày, buổi sáng thứ tư Thích An nhắn tin cho Triệu Nhất: [Cuối tuần này tôi có việc không qua được đâu.]

Triệu Nhất trả lời rất nhanh: [Sao vậy? Xảy ra chuyện gì ư?]

Thích An: [Chỉ là có chút việc muốn làm thôi.]

Lần này phải qua một lúc lâu anh ta mới trả lời: [Chuyện gì vậy? Đi chơi cùng bạn bè hay là lại muốn làm chuyện nguy hiểm? Cô đừng trách tôi hỏi quá kĩ càng tỉ mỉ, tôi chỉ sợ cô gặp nguy hiểm thôi.]

Thích An đọc những dòng này, trong lòng ngũ vị tạp trần. Cô chỉ hi vọng, kẻ đó không phải anh ấy.

Tùy Uyên chậm rì rì phiêu đến, nhìn di động cô hỏi: "Không dám?"

Thích An lắc đầu, liếc anh nói: "Anh ngốc hả, trả lời ngay lập tức có phải rất kì quặc không? Để qua mấy phút đã, nhìn sẽ giống thật hơn."

Tùy Uyên nhướng mày: "Có đạo lý đấy, chỉ là không biết trong lòng cô liệu có nghĩ thế hay không."

Thích An cúi đầu nhìn chằm chằm di động một lúc, nói: "Anh nói cứ như tôi với anh ấy có gì không bằng. Anh ấy hơn tôi 7 8 tuổi, tôi chỉ coi anh ấy như anh trai mà thôi."

"Ồ..." Tùy Uyên suy tư vuốt cằm, một lát sau mới nói: "Cô kém tôi hơn một ngàn tuổi, vậy chẳng phải cô coi tôi như..."

"Anh nói thêm một chữ thử xem?" Thích An ngắt lời anh giơ tay làm bộ muốn đánh, nhưng đương nhiên không đánh được, vì hiện tại anh vẫn ở hồn thể. Náo loạn một hồi, trong lòng cô cũng thoải mái hơn, nhắn tin lại cho Triệu Nhất: [Không có gì đâu, chỉ là đi ra ngoài chơi với bạn bè thôi, anh không cần lo lắng.]

Rất lâu sau, Triệu Nhất mới trả lời: [Vậy là tốt rồi. Đi chơi vui vẻ nhé.]

Sau đó, chỉ còn việc chờ đến cuối tuần. Tối thứ năm Thích An thu gom ít đồ vật thuê một phòng khách sạn gần đó. Không thể không nói, làm live stream kiếm được rất nhiều, nếu không cô cũng tiếc không muốn bỏ tiền ở khách sạn, chỉ là tình huống hiện tại không phù hợp làm tiếp nữa. Lúc cô ra ngoài là chọn khi mấy người bạn cùng phòng đều không ở đó, không nói gì với mấy cô ấy, ra ngoài xong lập tức tắt nguồn điện thoại, chỉ dùng cái cô mua để live stream.

Cô cứ thế ở khách sạn chơi, đến chiều tối thứ sáu mới đội một bộ tóc giả ngắn, thay váy ngắn phong cách khác hẳn bình thường, còn làm theo video dạy cách trang điểm một kiểu đang thịnh hành. Mấy thứ đồ này cô mua online nhờ tài khoản của Viên Đan Đan, lúc giao hàng đến cũng nhờ cô ấy lấy. Lúc cô chuẩn bị xong đứng trước mặt Tùy Uyên, anh hơi hơi sửng sốt: "Ngay cả tôi cũng gần như không nhận ra cô nữa. Nếu không phải biết trong phòng này chỉ có một mình cô, tôi cũng không dám khẳng định đâu."

Thích An không được tự nhiên kéo váy: "Tôi cảm thấy không quen kiểu gì, đặc biệt là đôi giày cao gót này." Trước đây không phải cô chưa từng đi giày cao gót, chỉ là chưa bao giờ đi đôi nào cao hơn 10cm.

Tùy Uyên theo bản năng nhìn chân cô, mới thoáng liếc xuống lại vội vã quay mặt đi tai đỏ lên, anh khụ một tiếng nói: "Còn chưa đến 9 giờ, mau kiếm cái gì đắp lên chân đi."

Thích An sửng sốt, sau đó không nhịn nổi cười ầm lên: "Ha ha ha ha anh đúng là đồ cổ! Trên đường đầy người mặc như vậy, anh đỏ mặt được hết sao?"

"..." Mặt Tùy Uyên chuyển từ hồng thành đen, thở phì phì nói: "Nhanh lên! Nếu không bản tướng quân không giúp ngươi nữa!"

Thích An vừa cười vừa lấy quần áo che chân lại, cuối cùng Tùy Uyên cũng chịu quay đầu nhìn thẳng cô. Cô xem giờ, thấy đã 9 giờ kém 15, bầu trời tối đen nhưng con phố phồn hoa này vẫn tấp nập ánh đèn nhiều màu sắc, đủ để cho mọi người nhìn rõ khung cảnh, nhưng lại không đủ để nhận ra một người đã cố tình hóa trang khác hẳn ngày thường.

Thích An và Tùy Uyên làm việc này không chỉ để thử mỗi Triệu Nhất, dù sao hai người cũng chỉ nghi ngờ anh ta mà thôi, không dám khẳng định chắc chắn. Nếu không phải anh ta mà là một người không quen biết vẫn luôn bám theo hai người thì sao? Như vậy từ khi Thích An bước ra khỏi cổng trường là đã bị theo dõi rồi, cho nên cô làm thế này chính là để thử.

Hai người chờ đến 9 giờ đúng bắt đầu hành động. Tùy Uyên dùng trạng thái hồn thể ra ngoài xem có người nào khả nghi không, sau đó về phòng dùng thực thể đi xuống đại sảnh, đây là khoảng cách xa nhất mà anh có thể rời khỏi Thích An. Sau khi anh đi một lúc, Thích An cũng lặng lẽ mở cửa quan sát bốn phía, không thấy có ai mới ra vẻ trấn định mở cửa đi ra. Thật ra trong lòng cô vô cùng khẩn trương, nhưng đi đôi giày cao vậy không thể không tập trung vào nó nên nhìn qua cô có vẻ khá thong dong.

Khách sạn này để tiện cho các vị khách ra vào nên cầu thang bộ và thang máy ngay cạnh nhau, tuy chỉ ở tầng hai nhưng Thích An vẫn vào thang máy. Lúc thang xuống tầng một, cô vừa đi ra vừa móc di động giả vờ gọi điện, hơi hơi cúi đầu dựa tường cạnh thang máy nói vài câu. Mà Tùy Uyên đang đứng cạnh quầy gọi bữa tối cho hai người, nhờ họ mang lên tầng xong không nhanh không chậm đi về phía thang máy. Trong lúc khoảng cách càng ngày càng kéo gần, hai người vẫn không hề nhìn nhau, coi như không quen biết. Tùy Uyên một tay đút túi một tay cầm di động đi vào thang bộ, ngay lúc đi khuất vào cầu thang anh bỗng biến mất không tăm hơi, chỉ có Thích An biết anh đã về tới Tỏa Hồn Thạch. Cô chưa đi vội, vẫn giả vờ nói chuyện với di động thêm hai phút mới tắt máy, bước chân nhẹ nhàng ra khỏi khách sạn.

Ánh sáng bên ngoài không bằng trong khách sạn, Thích An vuốt mái tóc ngắn, nhìn xung quanh sau đó rẽ về bên trái. Cách đây không xa có một quán bán thức ăn nhanh 24/7 có tầng hai, càng tốt hơn là cửa sổ của quán rất lớn, ngồi trước cửa sổ có thể thấy rõ xung quanh.

Thích An bước vào, gọi một phần rồi tìm bàn cạnh cửa sổ ngồi xuống, chậm rì rì bắt đầu ăn, thỉnh thoảng liếc ra ngoài cửa sổ một cái. Từ chỗ này có thể thấy cửa lớn khách sạn, dù không rõ ràng bộ dạng từng người nhưng có thể căn cứ vào hành động để suy đoán. Nếu thật sự có người theo dõi cô từ trường, phát hiện cô biến mất nhất định sẽ sốt ruột chạy đi tìm, có lẽ còn vừa gọi điện thoại báo cáo tình hình vừa chạy xung quanh, khác biệt hẳn với người đi đường bình thường hoặc khách thuê phòng khách sạn.

Qua tầm hai mươi phút, Tùy Uyên ra khỏi Tỏa Hồn Thạch đen mặt ngồi xuống đối diện Thích An, nhìn chằm chằm phần ăn của cô. Hiện tại anh không dám lộ diện ngồi cạnh cửa sổ, càng miễn bàn muốn ăn gì đó. Thích An khó lắm mới có cơ hội này, tỏ vẻ hưởng thụ ăn kem, khiến Tùy Uyên giận nghiến răng.

Dù chọc Tùy Uyên, Thích An vẫn không quên nhìn chằm chằm động tĩnh ở cửa lớn khách sạn, nhưng đợi gần một tiếng vẫn không có gì xảy ra. Cũng may quán ăn nhanh kiểu này không bao giờ đuổi khách, kể cả có người muốn ở đây ngủ đến sáng cũng được. Mãi đến lúc gần 11 giờ rưỡi, Thích An mới thấy có người khả nghi xuất hiện.

Khác với suy nghĩ của cô, người này không vội vã lao ra khỏi khách sạn, cũng không vừa gọi điện vừa đi tìm. Hắn ta cầm một thứ kiểu như di động bước ra cửa khách sạn, lập tức rẽ về hướng này, vừa đi vừa cúi đầu nhìn thứ đó rất nhiều lần, cuối cùng hắn đột ngột ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Thích An đang ngồi sau cửa sổ của quán ăn nhanh!

Thật ra hắn ta nhìn qua cũng không quá khác thường, cũng giống như mấy người bình thường vừa đi vừa nhìn bản đồ chỉ đường thôi, nếu không phải bây giờ trên đường vắng vẻ Thích An có lẽ cũng không thấy. Nhưng cũng vì ít người, người bước ra từ khách sạn lại càng ít, Thích An mới chú ý tới hành vi của hắn ta. Cô không tin hắn nhìn về phía cô là do trùng hợp.

Nhưng nếu không phải trùng hợp, chứng tỏ hắn có biện pháp dễ dàng biết được vị trí của cô, không cần phải hoảng loạn tìm kiếm. Thứ gì có thể giúp hắn làm điều đó? Máy định vị?

Vậy ai có thể cài đặt máy định vị trên người cô?

Trong một khoảnh khắc suy nghĩ của Thích An trăm chuyển ngàn hồi, nhưng thật ra còn chưa tới mười giây. Cô thấy người kia ngẩng đầu nhìn cửa sổ quán thức ăn nhanh theo bản năng định nghiêng đầu, cũng may lý trí đã ngăn cô lại. Cô bình tĩnh duy trì tư thế, người kia cũng nhanh chóng thu hồi tầm mắt. Từ khoảng cách này cô có thể thấy hắn đang lẩm bẩm gì đó trong miệng, xem ra hắn đeo tai nghe bluetooth. Ngay sau đó hắn nhét thứ cầm trên tay vào túi, nhìn xung quanh, vào một quán net bên đường.

Vị trí của Tùy Uyên không thấy được tình hình bên dưới, anh thấy Thích An nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ không nói chuyện, không khỏi nhỏ giọng hỏi: "Có phát hiện?"

Thích An nhìn chằm chằm hướng đi của người kia trong chốc lát mới quay đầu thấp giọng: "Có kẻ khả nghi xuất hiện, nhưng lạ là hắn rất dễ dàng tìm được chúng ta, giống như có cài định vị trên người tôi vậy."Quần áo trên người Thích An đều là đồ mới mua, túi xách cũng thế, chỉ có mấy món cũ là chìa khóa, ví tiền, ít giấy tờ bên trong, di động. Trong những thứ đó thì chìa khóa không thể bị động tay động chân, vì liếc mắt một cái đã thấy rồi. Thứ dễ dàng nhất bị cài định vị là di động, Thích An có ba cái, một cái cũ, một cái mua để live stream, một cái sau vụ nhà cũ Lưu gia mua cho Tùy Uyên.

Thích An cũng giống đa số người hiện đại ỷ lại điện thoại, mỗi lúc rảnh rỗi nhất định phải cầm di động. Mà cả ba cái điện thoại đều gần như không có lúc nào rời khỏi cô, không có khả năng trong khoảng thời gian ngắn bị người ta mở ra cài đặt thiết bị định vị, nhưng mà...

Thích An cúi đầu lấy trong túi xách ra một cái di động màu đen ngắm nghía một hồi, nhíu mày nói: "Di động của anh không phải lúc nào tôi cũng cầm trên người, là cái dễ bị người ta động tới nhất."

Tùy Uyên trầm mặc một lát, nói: "Không có khả năng có người lẻn vào kí túc xá làm."

Thích An cắn môi dưới, thấp giọng bổ sung: "Hơn nữa tôi cũng sợ bị trộm lẻn vào phòng ngủ, ra khỏi phòng sẽ cầm theo người."

Nói cách khác, nếu muốn gian lận ở điện thoại của Tùy Uyên thì chỉ có lúc cô ở phòng làm việc mà thôi. Thích An siết chặt tay vài phần, cô cảm thấy lồng ngực bị đè nặng. Nói thật, vừa nãy thấy người khả nghi kia cô còn mang tâm lý may mắn, may mà không phải bốn người họ, nhưng giờ đã có thể xác định, trong số họ chắc chắn có kẻ địch ẩn núp, dù là ai Thích An cũng vô cùng khổ sở.

"Giờ cô định làm thế nào?"

Tiếng Tùy Uyên vang lên kéo cô về từ trong suy nghĩ, cô nói: "Hiện tại cũng chỉ mới nghi ngờ, tôi sẽ kiểm tra lại ví tiền, nếu không có vấn đề gì thì sẽ để điện thoại lại đây thử."

Tùy Uyên chớp mắt, có chút ngoài ý muốn: "Mấy ngàn tệ cô cũng bỏ được?"

"... Tôi đâu có ngốc thế." Thích An trừng mắt nhìn anh, bổ sung: "Nhân viên cửa hàng sẽ giữ lại giúp tôi."

Tùy Uyên chậc một cái.

Thích An để điện thoại lại trên bàn, vừa kiểm tra đồ vừa thấp giọng nói: "Nếu thật sự di động có vấn đề, chúng ta để lại di động đi mất nhưng đối phương vẫn sẽ nghĩ chúng ta đang ở đây. Sau khi thấy lâu quá mà chúng ta chưa di chuyển sẽ sinh nghi vào tìm người. Mai chỉ cần quay lại hỏi nhân viên cửa hàng là biết."

Cô rất nhanh kiểm tra xong túi tiền, trừ giấy tờ và ít tiền mặt thì không có gì bất thường cả. Suy nghĩ một chút, Thích An xách túi đứng dậy nói: "Anh cứ chờ ở đây, tôi sẽ ra ngay."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.