Thấy Mùa Xuân

Chương 38: 38: Chờ Anh Nhé Anh Đến Tìm Em




Bởi vì là nụ hôn đầu, Giang Độ vô cùng giật mình, hàm răng đáng ra không nên ngậm chặt như cổng thành khi đánh nhau, nhịp thở cũng có vẻ không đúng, càng lo lắng người càng trở nên cứng ngắc.

Nói ra có mất mặt không? Khi 28 tuổi rồi mới cùng đàn ông hôn môi?
Nguỵ Thanh Việt chậm rãi nhăn mày, nói: "Em giống y như trước kia, trông không có vẻ thông minh lắm." Khi nói, anh cố ý đè lên da, giọng trầm, mang theo ý cười, hơi thở có chút ngứa ngáy, như có lông vũ phe phẩy qua.
Những lời này quá tổn thương lòng tự trọng, Giang Độ vô cùng ngượng ngùng chớp mắt, lúng túng một lúc, rồi nói: "Em không giỏi lắm." Nhưng không quên bù thêm cho bản thân, hỏi anh, "Thế kinh nghiệm anh phong phú lắm sao?"
"Anh cũng là lần đầu tiên, nhưng anh có thể làm rất tốt."
Nguỵ Thanh Việt tâm trạng rất tốt, anh liên tục đưa đầu ngón tay chạm vào môi cô kiểm tra nhiệt độ với xúc giác, anh cười rất mập mờ, rồi lại hạ giọng: "Làm lại lần nữa? Chuyện như này phải luyện tập nhiều lần mới giỏi, em nói có phải không?"
Trời đã khuya, trong tiểu khu rõ ràng có ít người hơn, thỉnh thoảng có người dắt chó đi qua, người chủ lười nhác dắt theo chú husky mặt ngốc nghếch nhưng khí thế bừng bừng, liếc bọn họ hai cái, rồi lại tiếp tục đi về phía trước.
Nguỵ Thanh Việt đột nhiên nắm lấy tay Giang Độ, đi ngang qua bãi cỏ, đi vào một góc không thấy đèn đường, người qua đường cũng không nhìn thấy, ngón tay anh gạt những sợi tóc bay lả tả của cô, lại lần nữa ngậm chặt đôi môi mềm mại.
Hương vị của nụ hôn rất tuyệt vời, giống như đang ngồi trong khinh khí cầu, hơi thở đan xen, giọng nói quấn quít, Giang Độ có cảm giác như đang núp trong bóng tối làm chuyện xấu, vừa căng thẳng vừa kích động, cô kéo áo Nguỵ Thanh Việt đến biến dạng, siết chặt, dù sao thì, miệng đang bận việc mà tay không để chỗ đó thì cảm giác kì kì sao ấy?
Cuối cùng khi đôi môi bị hôn đến tê dại, Giang Độ nghi ngờ miệng mình có thể bị sưng lên như miếng xúc xích, hơn nữ còn là miếng xúc xích sắp bị rán nổ.
Nguỵ Thanh Việt thở mạnh buông cô ra, anh như cười một tiếng, hỏi: "Trải nghiệm có tốt hơn chút nào không?"
Giang Độ bối rối, lời cô không ăn nhập với miệng: "Anh mau về đi, đã muộn lắm rồi."
"Ừ nhỉ, muộn lắm rồi, hay là anh ngủ nhà em?" Nguỵ Thanh Việt trêu chọc cô, Giang Độ thật sự lộ ra vẻ hoảng sợ, cô lắc đầu: "Sao làm thế được?"
Nguỵ Thanh Việt ôm chặt cô, vùi mũi vào mái tóc xù mì, cọ cọ như con thú nhỏ, hỏi cô dùng dầu gội hãng nào, mùi thơm quá.
Ơ kìa? Mười hai năm trước, anh lạnh lùng phớt lờ người ta, mở miệng là muốn đuổi người ta đi, vậy mà giờ lại làm chó xù lông lớn? Giang Độ tim đập loạn xạ, đột nhiên hiểu được cái gì gọi là "đầu cọ vào nhau".
Nguỵ Thanh Việt ban đầu hôn lên tóc cô, sau đó hôn lên tai cô, hôn đến đâu, Giang Độ lại run đến đó, anh còn thích gọi cô là "Viết hộ", tên QQ đó cô đã không dùng nữa rồi, ảnh đại diện màu xám bao năm.
"Sao anh gọi em là "Viết hộ"?" Giang Độ vui vẻ run lên không nhịn được liền hỏi.
Nguỵ Thanh Việt cười hỏi ngược lại: "Em nói xem tại sao?" Anh có vẻ rất thích tóc cô, hết vòng này đến vòng khác, quấn quanh ngón tay mình, thả ra, rồi lại cuốn vào.
Giang Độ đỏ mặt, rũ mắt xuống: "Sao lúc đó anh biết được thế?"
"Bởi vì anh thông minh," Nguỵ Thanh Việt giọng điệu tương đối tự phụ, "Không như em, cái gì cũng không hiểu, anh nói gì em cũng như đầu gỗ."

"Anh nói gì rồi?" Giang Độ hốc mắt cay cay, anh cũng không có nói thích em.
"Anh năm lần bảy lượt ám chỉ em có thể tiếp tục viết thư cho anh, em hoặc là giả ngốc, hoặc là thật sự không hiểu, không phải sao?" Nguỵ Thanh Việt nở nụ cười đầy ẩn ý.
Giang Độ khó chịu nói: "Sao anh không viết cho em? Lúc nào cũng là em viết cho anh."
Nụ cười Nguỵ Thanh Việt tắt dần, anh đổi sang giọng điệu nghiêm túc: "Anh viết rồi, trước khi ra nước ngoài anh kẹp lá thư vào số cuối cùng của 《Thư Thành》, anh cho rằng anh đã nói rõ tâm tư của mình rồi, nếu em còn không hiểu, thì đúng là ngốc đến hết thuốc chữa."
Giang Độ hoang mang nhìn anh: "Anh từng viết thư cho em?"
"Anh nói dối em làm gì, không nhìn thấy sao?" Nguỵ Thanh Việt ánh mắt lóe lên, "Em không phải rất thích tạp chí 《Thư Thành》hả? Chưa xem?"
Giang Độ mấp máy môi, âm thầm lắc đầu.
"Sao lại ngốc thế? Không phải em rất thích đọc sách sao? Mấy quyển anh tặng em đều chưa xem?" Hình như Nguỵ Thanh Việt lại tức giận, loại tức giận đến bất lực, không thể nổi nóng, lại không cam tâm.
"Sao anh cứ nói em ngốc?" Giang Độ nắm bắt khá tốt, cô nhớ về chuỗi khinh thường* ở Mai Trung, ban xã hội là cái tên đại diện cho IQ kém.

*Thuật ngữ "chuỗi khinh thường" xuất hiện lần đầu tiên trên tạp chí "City Weekly" ngày 7 tháng 4 năm 2012 của Southern Metropolis Daily trên tạp chí Thâm Quyến.

Sự coi thường giống như một chuỗi thức ăn, một vòng luẩn quẩn không thể tránh khỏi.

Trong vòng luẩn quẩn này, tất cả mọi người đều ở cuối chuỗi.
Nguỵ Thanh Việt liền muốn trêu chọc cô: "Giận rồi? Giang Độ, hoá ra em là người không thể nghe lời thật lòng à, em cảm thấy mình thông minh sao? Không thể coi là thông minh nhỉ? Năm đó thi vật lí suýt nữa không đủ điểm rồi."
Giang Độ không phản bác được, rất tự nhiên đưa tay ra đánh anh một cái, cú đánh này, có đem theo sự làm nũng của bạn gái, tự bản thân cô không nhận ra, nhưng Nguỵ Thanh Việt nhận ra, anh đút tay vào túi quần, nghiêng đầu, hơi cúi người nhướng mày cười với cô:
"Thừa nhận rồi? Vậy được, mặc dù không thông minh lắm, nhưng quan trọng là thành thật, anh có thể hỏi một câu không? Giang Độ, anh là tình đầu của em đúng không?"
Cái người này thật không biết xấu hổ.
Sao trước đây không nhận ra Nguỵ Thanh Việt lại tự luyến mặt dày vậy nhỉ? Giang Độ mím môi, không trả lời.
"Nhỏ nhen thế? Không muốn nói? Vậy anh sẽ rộng lượng nói cho em biết, em là tình đầu của anh." Nguỵ Thanh Việt rất thẳng thắn, nói xong câu này, anh cảm thấy rất nhẹ nhõm, như thể bãi phù sa ứ đọng trong lòng anh mười hai năm nay đã được gột trôi sạch, anh không quên lại trêu chọc Giang Độ dễ đỏ mặt, "Anh nói này, không phải em không biết tình đầu là gì chứ? Dù sao thì em cũng không biết "Viết hộ" nghĩa là gì."

Cứ phải đem chuyện cũ xưa kia ra trêu đùa, Giang Độ rất dễ đỏ mặt, cũng rất dễ nhầm lẫn nói đùa với nói thật, nhưng cô nhìn thấy vẻ mặt mờ nhạt rõ ràng của anh, không thể phân biệt rõ được.
Hơn nữa, quan trọng nhất là, son của cô, tất cả đều bị Nguỵ Thanh Việt mút hết rồi, đột nhiên nhận ra điều này, Giang Độ vội vàng nói: "Anh nhổ nước bọt đi." Vừa nói, cô vừa đi lục chiếc túi đeo chéo, đưa cho anh khăn giấy, "Anh nhổ lên giấy, hoặc lau miệng cũng được."
Yêu cầu kỳ lạ gì thế này? Nguỵ Thanh Việt bật cười, sau đó nhẹ nhàng nói: "Nhổ cái gì? Em cũng thú vị thật Giang Độ, chưa từng nghe ai hôn xong còn bắt người ta nhổ nước bọt đấy."
Anh đầy thích thú nhận tờ giấy qua, tuy rằng nói như vậy, nhưng vẫn làm theo cô nói, rất biết nghe lời, Giang Độ vẫn luôn thật lòng thật dạ với anh, về điều này, Nguỵ Thanh Việt chưa từng hoài nghi.

Nếu không có điều này, anh cũng không biết làm sao anh có thể sống hết ba năm này đến ba năm khác.
Giang Độ lại cầm lấy mảnh giấy ấy, chạy tới thùng rác ném vào, đứng dưới ánh đèn: "Thật sự muộn lắm rồi, anh mau về nhà đi, trên đường chú ý an toàn, chờ anh về đến nhà," cô hít một hơi thật sâu, "Nhớ gọi điện cho em đấy." Nếu không thì, cả đêm em sẽ ngủ không ngon.

Truyện Khoa Huyễn
Cô không giải thích vừa rồi sao bắt anh nhổ nước bọt, Nguỵ Thanh Việt cũng không hỏi, anh nói "Được", muốn nhìn cô lên tầng, Giang Độ nói không được, cô phải nhìn anh đi, kiên quyết muốn tiễn anh đến cổng tiểu khu.
"Em không thích người khác nhìn sau lưng em." Giang Độ rất cố chấp với chuyện này, Nguỵ Thanh Việt không đành đôi co với cô, trên móc khoá xe anh móc hình Tweety Bird, rất cũ, lúc vừa rút ra kêu leng keng không ngừng.

Giang Độ sớm đã thấy rồi, cô nhịn không nói, cũng không hỏi, có vài chuyện quá rõ ràng, cô nhiều lần động viên bản thân đừng chần chừ nữa, đồng ý anh, đồng ý anh, bất cứ điều gì cũng đồng ý với anh.
Khi Nguỵ Thanh Việt mở cửa xe, đang định duỗi chân ngồi vào, Giang Độ đột nhiên gọi anh, "Nguỵ Thanh Việt."
Nguỵ Thanh Việt nhướng mắt, nhìn cô.
"Cơ thể anh vẫn khoẻ chứ?" Lúc cô hỏi câu này, rất đau lòng.
Nguỵ Thanh Việt bị chọc, anh cười xấu xa: "Muốn thử sao? Sau này em thử thì biết, hôm nay muốn thử anh cũng không ngại."
Cái người này thật hư hỏng, có trời mới biết cô tự trách với thương anh như thế nào, hỏi về vết sẹo cũ mà sao anh lại cười? Giang Độ nhất thời không hiểu ý của anh, cô hỏi một cách ngốc nghếch: "Em? Sao em kiểm tra cơ thể anh được? Em không phải bác sĩ."
"Thì thỏ đực đã ngất đi rồi, yên tâm, anh không vậy đâu, nhưng anh sợ em sẽ ngất đi." Nguỵ Thanh Việt cầm vô lăng, quay đầu nhìn cô không ngừng cười.

Quyển tạp chí khoa học phổ thông đặt trên bàn phòng khách nhà cô, có lẽ đến bản thân cô cũng quên rồi.

Giang Độ sững sờ một hồi, chờ đến khi hiểu ra thì lỗ tai đã đỏ bừng, ôi trời, sao Nguỵ Thanh Việt giờ lại biến thành thế này, cái này giống lời có thể nói ra không?
"Anh mau đi đi." Giang Độ lẩm bẩm giục anh.
Nguỵ Thanh Việt không quên tiếp tục làm cô đỏ mặt: "Vẫn muốn hôn anh hả? Nếu muốn, lại đây hôn anh cái nữa rồi anh về."
Thái dương Giang Độ đột nhiên nhảy dựng lên.
Cô đứng im bất động, nói: "Nếu anh không đi, em về nhà đây."
Nguỵ Thanh Việt ngồi trong xe, ánh đèn mờ ảo, đôi mắt sâu thẳm đánh ánh nhìn nhàn nhạt qua, cuối cùng anh cũng đàng hoàng chút:
"Mai em tan làm, anh vẫn sẽ tới đón em."
Giang Độ nghĩ thầm, anh thật rảnh rỗi.
Cô vẫn chưa giải quyết được chuyện hôm nay xảy ra, nhưng sao cô có thể nhẫn tâm từ chối Nguỵ Thanh Việt chứ? Cô biết rằng, chỉ cần Nguỵ Thanh Việt xuất hiện, cô sẽ đột nhiên kêu lên một tiếng, rồi rơi thẳng xuống, rơi vào thế giới của Nguỵ Thanh Việt.
"Vậy em đợi anh." Giang Độ bước tới, giúp anh đóng cửa xe, cửa sổ xe hạ một nửa, Nguỵ Thanh Việt đột nhiên vươn tay ra, nắm chặt lấy cô, đặt tay cô dí sát bên môi, vừa hôn nhẹ, ánh mắt trầm nhìn sâu vào cô, đầy vẻ quyến rũ: "Chờ anh nhé, anh đến tìm em."
Anh đến tìm em.
Giang Độ lại muốn khóc, mỗi ngày em đều đợi anh, đợi anh đến tìm em, đến thế giới của em.
Xe nổ máy, anh từ từ buông tay cô, nhẹ nhàng trượt ra ngoài.
Cảm giác chân thực khi chạm vào làn da người mình yêu, nhiệt độ, thật sự không thể tin được.
11 giờ 27 phút, Nguỵ Thanh Việt về đến nhà, việc đầu tiên anh làm là gọi điện cho Giang Độ.
Không ai trả lời, anh nghĩ có phải cô đi đánh răng rửa mặt rồi không, sau đó, gửi tin nhắn cho cô.
Rất nhanh, cô điện lại, Nguỵ Thanh Việt một bên dùng tai kẹp điện thoại, một bên rót ly nước lọc cho bản thân.
"Anh về nhà rồi, nãy em bận à?"
Giọng Giang Độ trong điện thoại rất nhẹ nhàng, cô nói: "Bà ngoại hỏi chuyện em."
Nguỵ Thanh Việt cười: "Em nói như nào?"
"Em nói, hôm nay con cùng đồng nghiệp có việc nên về muộn."
Tiếng uống nước của Nguỵ Thanh Việt vô cùng rõ ràng, đầu dây bên kia, Giang Độ thậm chí có thể tưởng tượng được yết hầu anh đang chuyển động như nào, cũng đồng thời cảm thấy xấu hổ với trí tưởng tượng của mình.
"Ồ? Từ khi nào anh thành đồng nghiệp của em rồi?" Nguỵ Thanh Việt hài hước hỏi ngược lại.
"Anh mau đi tắm đi, đi ngủ đi." Giang Độ nói.
"Anh mau về nhà đi, anh mau đi tắm đi, anh mau đi ngủ đi," Nguỵ Thanh Việt bắt chước lại giọng cô, giống y như đúc, "Em còn chưa gả cho anh, đã quản anh nhiều vậy rồi."

Này, ai nói sẽ kết hôn với anh? Giang Độ cố sức nén nhịn khóe miệng muốn cong lên.
"Anh đang nói linh tinh gì vậy." Cô nhẹ nhàng nói.
Nguỵ Thanh Việt nằm xuống sofa, lười biếng thư giãn.
"Anh muốn nói rằng, con người anh toàn tật xấu, cần người quản."
Giang Độ nín thở, nói: "Nhưng em nhớ Trương Hiểu Tường nói, hồi cấp hai anh nổi loạn nhất rồi, ai mà khuyên anh sửa cái gì, anh liền lập tức lật mặt không quen người ta."
"Thế sao?" Nguỵ Thanh Việt cười nhẹ, "Em quan tâm Trương Hiểu Tường làm cái gì, sao không đến hỏi anh này, anh bây giờ đang cần người quản, đương nhiên, ngoại trừ bạn học "Viết hộ", ai quản cũng không được."
Anh một tay giơ cao chìa khóa xe, cánh tay di chuyển, ngắm nhìn Tweety Bird đung đưa.
Đằng sau Tweety Bird, là chiếc đồng hồ lớn trên tường, căn phòng im ắng, tiếng đồng hồ vẫn tích tắc không ngừng, dì giúp việc bị ốm không đến quét dọn được, căn nhà thực sự có hơi bừa bộn.
Giang Độ bên đầu dây hoảng loạn nói: "Không nói nữa, bà ngoại gõ cửa rồi, hỏi em sao còn chưa ngủ."
"Nói em yêu anh đi." Nguỵ Thanh Việt bất thình lình nói, thái độ mạnh mẽ khác thường, có lẽ, là bởi vì Giang Độ muốn cúp điện thoại, tim hoảng sợ đập nhanh dữ dội.
Đầu bên kia đã cúp điện thoại, Giang Độ không nghe thấy.
Nguỵ Thanh Việt nhìn trần nhà đến thất thần, nghe thấy đồng hồ, liền đứng dậy đi mở máy tính, xử lý email mới.
Nhà của đàn ông, lạnh lẽo, có rất ít đồ đạc hay những thứ tương tự, nhà bếp chỉ được sử dụng khi dì giúp việc đến.

Có rất nhiều thói quen sinh hoạt, đều giống y như thời niên thiếu, anh không thích dọn dẹp lắm, nếu như không có dì giúp việc, Nguỵ Thanh Việt có thể biến cái nhà thành chuồng lợn.
Tất nhiên ít đồ dùng gia đình như vậy, khả năng biến thành chuồng lợn vẫn rất thấp.
Anh tự mình xử lý email đến khuya, đèn bật sáng, căn phòng rộng lớn, yên tĩnh như dưới đáy biển sâu, Nguỵ Thanh Việt giống như chú cá voi cô đơn, luôn giữ khoảng cách với thế giới, nhưng lại gần gũi vô cùng.
Trên điện thoại, có tin nhắn Trương Hiểu Tường gửi đến, cô nhắn: [Tuần này còn thời gian không?]
Cô giúp anh đặt lịch hẹn với chuyên gia khoa thần kinh có thẩm quyền nhất, nhắc anh để trống lịch.
Liên lạc với bạn học cũ vẫn được duy trì cho đến nay, kết quả là, cái cô Trương Hiểu Tường này, chưa từng từ bỏ việc đặt lịch hẹn với các loại bác sĩ khác nhau cho anh.
Nguỵ Thanh Việt nhấc máy, trả lời cô một chữ: [Không.
Trước giờ đều không có.]
Sau khi suy nghĩ, lại trả lời thêm một câu: [Tớ gặp được Giang Độ rồi.].



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.