Thấy Mùa Xuân

Chương 4: 4: Băng Vệ Sinh Màu Hồng




Cũng chỉ vài phút sau, Trương Hiểu Tường ngó nghiêng xung quanh chạy lại.
Giang Độ nhìn thấy cô, cả người trở nên khó xử, mấu chốt là cô vẫn ôm trong lòng bộ quần áo nam kia, mùi cũng không khiến người khác dễ chịu, vào lúc Trương Hiểu Tường lại gần, Giang Độ tự động lùi lại vài bước tạo khoảng cách.
Có lúc người khác có lòng đến khó từ chối, Giang Độ đặc biệt bị động khi đối mặt với kiểu con gái như Trương Hiểu Tường, cô không muốn giải thích sự lúng túng của mình, nhưng cũng không thể không giải thích một chút.
Đến phòng y tế, mua băng vệ sinh, và được đưa về phòng ngủ, suốt một quá trình Giang Độ đã nói cảm ơn rất nhiều lần.

Trương Hiểu Tường lại rất tự nhiên xoa mái tóc mượt mà của cô, mỉm cười:
"Đều là bạn cùng lớp cả, sao cậu vẫn cứ khách sáo thế?"
Động tác đó của cô giống như đang nói chuyện với em gái mình vậy.
Vốn dĩ Giang Độ không thích người khác ngồi lên giường mình đâu, cô cũng tuyệt đối không tự ý ngồi lên giường nhà người khác, đối xử với người khác như bạn muốn họ đối xử với bạn, đạo lí này cô vẫn hiểu rõ.
Nhưng Trương Hiểu Tường đội nắng chói chang, chạy tới chạy lui, mặt bị phơi nắng càng đỏ hơn.

Lúc Giang Độ mời cô ngồi, lặng lẽ gỡ chiếc khăn tắm cũ màu vàng ở mép giường ra.
Hôm đó lúc lót lên giường, cô có chút ái ngại cố ý nói với Vương Kinh Kinh: "Giặt ga giường mệt lắm, lót nhiều thứ lên này thì sẽ không cần giặt ga giường nhiều nữa." Bên cạnh, các bạn cùng phòng đều đang dọn dẹp xếp chỗ của mình, cũng không ai để ý Giang Độ nói gì.
Nhưng mà Vương Kinh Kinh đến một chút ăn ý với cô cũng không có, lên giọng một cách vô tư: "Có phải cậu sợ người khác ngồi lên giường không vậy?"
Giang Độ muốn chết, cô đỏ cả mặt, càng thêm ái ngại liên tục phủ nhận.
Tuy nhiên đánh bừa mà trúng, thế mà lại có người nửa đùa nửa thật nhân tiện nói, bản thân thật ra cũng không thích người khác ngồi lên giường mình, khen Giang Độ cách này tốt, có thể lấy làm gương.
Giang Độ ngưỡng mộ người khác có thể dễ dàng nói ra suy nghĩ chân thực, không một chút ngượng ngùng, hơn nữa còn mượn hoàn cảnh rất tự nhiên không để lại dấu vết, đây là điều Giang Độ mãi mãi cũng không học được.
Cô lúc này sợ Trương Hiểu Tường nghĩ nhiều, dù sao thì cũng vừa hết lòng giúp đỡ cô mà.
Trương Hiểu Tường dường như hoàn toàn không thấy cảnh này, cô ngồi xuống rất tự nhiên, tìm một chủ đề: "Này? Giang Độ, tớ xem thấy điểm thi cấp 3 môn Ngữ văn cậu gần như tuyệt đối, thành tích Ngữ văn cậu vẫn luôn rất giỏi, có hứng cùng tớ làm một dự án nghiên cứu nhỏ không?"
Trường cấp 2 của Giang Độ thuộc loại trung trong thành phố, mỗi năm Hiệp hội Định hướng và Tuyển dụng Thống nhất chuyển 70-80 em học sinh đến Mai Trung.


Học sinh định hướng là một chỉ số cho mỗi trường trung học cơ sở, thấp hơn 20-30 điểm so với tuyển sinh chung, Giang Độ học hơi lệch chút, cùng Vương Kinh Kinh làm học sinh định hướng, coi như may mắn.

Vì vậy ở nơi tập hợp toàn học bá như Mai Trung, có thể nói là không có tí năng lực cạnh tranh nào.
Chỉ mỗi môn Ngữ Văn thành tích nổi trội, không thể nói lên được gì.
Trương Hiểu Tường lại từ trường cấp 2 tốt nhất thành phố vào, thành tích môn văn của cô thật ra chỉ kém Giang Độ có hai điểm thôi.
Hai người nói chuyện một lúc, tư duy của Trương Hiểu Tường rất nhanh nhẹn, tốc độ nói cô cũng rất nhanh.

Tuy nhiên Giang Độ hiểu rõ chênh lệch giữa mình và các học sinh đứng đầu trung học như thế nào, thành tích Ngữ văn của Trương Hiểu Tường cũng rất tốt, tất cả các môn học cô đều rất tốt, với kiểu người chỉ sở trường Ngữ văn thích môn văn như Giang Độ mới có thể đạt được thành tích cao là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
"Aiya, cậu xem tớ này, chỉ cùng cậu nói chuyện chút thôi, quay lại sĩ quan lại nghĩ tớ lười nhác, tớ đi trước, tiếp tục sau nha." Trương Hiểu Tường vỗ nhẹ trán, cười với Giang Độ.
Thoáng chốc phòng ngủ chỉ còn lại mình Giang Độ, cô nằm nghiêng lên chăn bông chợp mắt, bỗng nhiên giật mình một cái, vội vàng đem chiếc áo khoác bị bẩn ngâm trong ít nước nóng, đồng thời còn lén đẩy vào gầm giường.
Không đến nửa phút sau Giang Độ lại ngồi dậy kéo chậu rửa mặt ra.
Cô gái miễn cưỡng chống lại sự khó chịu, đến phòng đun nước giặt quần áo.

Áo khoác bị ngấm nước cũng khá nặng, cô lớn thế này rồi cũng mới chỉ giặt có quần nhỏ, tất các thứ, sau vài lần vò xát liền cảm thấy lưng không đứng thẳng được nữa.
Không chỉ vậy Giang Độ nhớ kĩ lời dặn dò đến kỳ của Vương Kinh Kinh, mỗi cái giặt một lần, thêm chút nước nóng, cuối cùng sau nửa tiếng đồng hồ, sắc mặt cô nhợt nhạt, cả trán đổ mồ hôi.
Rồi Giang Độ trông như tên trộm đem áo phơi lên lùm kim ngân ở công viên nhỏ cạnh kí túc.
Buổi chiều Giang Độ không lại đến sân tập nữa mà đợi đến bốn giờ chiều mặc áo cộc tay, bên dưới là quần quân sự, giả vờ cái đang giặt là cái của mình, ép bản thân bình tĩnh giấu áo đi, đóng gói cho vào túi nhựa, rồi lại đặt dưới cây kim ngân.
May là sân trường không nhiều người, khối mười một mười hai đều đang trong lớp, mà khối mười thì đang ở sân tập, Giang Độ thở phào nhẹ nhõm một hơi dài.
Nhưng mà làm thế nào trả lại Nguỵ Thanh Việt mới là vấn đề khó.
Giang Độ không muốn bị mọi người bàn tán chút nào, cô biết rằng nếu như trả quần áo cho Nguỵ Thanh Việt ở nơi đông người, thì mọi người nhất định sẽ loan truyền cái gì đó.


Chuyện kiểu này từ cấp 2 cô đã hiểu rõ, các bạn học thích nhất là trêu đùa, thích nhất là loan truyền cái gọi là scandal, ai thích ai, ai lén yêu đương rồi các thứ.
Cô không để Vương Kinh Kinh biết chuyện này bởi vì Vương Kinh Kinh là một cái loa di động.
Trong thời gian quân sự không có tiết học chính, nhưng có giờ tự học buổi tối.
Rất nhiều người đã học nội dung cấp 3 trong kỳ nghỉ hè, Giang Độ cũng không ngoại lệ, cô phát hiện ra một vấn đề rất nghiêm trọng đó là toán cấp 3 đột nhiên rất khó, so với cấp 2 hoàn toàn là hai thế giời, cứ như là thần tiên bay ngoài trời vậy.
Mai Trung đúng là Mai Trung, cũng được thoải mái tối hôm học sinh mới báo cáo, sau khi bắt đầu quân sự, mọi người thể hiện ra mặt thái độ tự giác học, hôm tối tự học, không có giáo viên trong lớp, cũng là một bầu không khí yên lặng.
Gió đêm thổi theo chiều cửa sổ, thổi một cách nhẹ nhàng, Giang Độ cứ luôn ngước mắt lên khỏi đống đề toán mù mịt không lời giải, cô dựa vào cửa sổ, có thể nhìn được bầu trời xanh thẫm từ khung cửa sổ rộng mở ngoài hàng lang, còn cả những bóng cây đen như mực ở bên ngoài nữa.
Mà ở bên cạnh Vương Kinh Kinh vừa đang lén ăn quà vặt, vừa dùng đầu ngón tay dính dầu lật giở quyển tạp chí thiếu nữ, cô không chút hoảng loạn, đã định sau khi kết thúc quân sự sẽ học hành tử tế.
Ngoài cửa sổ một bóng hình lướt qua, Giang Độ sững sờ.
Vừa nhìn qua đã nhận ra ngay là Nguỵ Thanh Việt.
Giang Độ nhanh chóng lấy băng vệ sinh từ trong ngăn bàn, bảo Vương Kinh Kinh dịch ra chút, bạn cùng bàn mặt lộ vẻ đã hiểu, rướn người về phía trước, áp sát vào bàn học, đi lướt qua lưng Vương Kinh Kinh.
Lúc đầu muốn mở miệng, nhưng lại sợ có người đi ra từ A3 hay A4, Giang Độ vội chạy theo lên, bóng người Nguỵ Thanh Việt rất cao, chân rất dài, tốc độ đi rất nhanh, nếu như Giang Độ không đoán sai, vậy thì chắc hẳn cậu đang đi về hướng nhà vệ sinh.
"Này!" Khi cô bước ra khỏi phòng học, bất ngờ gọi cậu, gọi xong có chút lúng túng, cũng có chút vui vẻ lạ thường.
Nguỵ Thanh Việt hoàn toàn không nhìn lại, như thể bị điếc rồi vậy.
"Nguỵ Thanh Việt." Giang Độ không còn cách nào khác hơn là gọi ra cái tên này, thanh âm rất nhỏ, giống như sợ làm ảnh hưởng đến người khác.
Nam sinh dừng bước, quay người.
Cậu đứng dưới ánh đèn rực rỡ ngoài toà học, ánh sáng mờ ảo, giống như một cơ chế nhỏ chói loà nào đó đã được kích hoạt.
Giang Độ ôm quyển sách trước ngực, cô ngại quá rồi, đến mức trong tay nhất định phải có cái gì đó để làm điểm tựa, cho dù như vậy nhịp tim cô vẫn tiếp tục dán vào quyển sách.
Nguỵ Thanh Việt bình tĩnh thờ ơ hơn cô nhiều, từ đầu đến cuối cậu đều không hề bởi vì cô nhìn thấy cảnh đáng xấu hổ nhất của mình mà ngượng ngùng hay mất tự nhiên.
"Của cậu đây." Giang Độ cảm giác hô hấp như cũng theo cô mà ngừng lại, khi cô lại gần cậu, đưa tờ giấy đã chuẩn bị sẵn cho cậu.

Trong đầu muốn nói rằng, mau nhận đi, mau nhận đi, ngàn vạn lần đừng để người khác thấy.
Nguỵ Thanh Việt thoạt đầu nhíu mày, sau đó không ngạc nhiên cười, cậu căn bản không động đậy, dễ dàng đẩy lại: "Cậu cần trả lại tôi áo đã giặt sạch, không phải tờ giấy tỏ tình."
Giang Độ sững người một chút, nhìn cậu cứng ngắc, đầu óc ong ong: "Không phải, tớ không tỏ tình với cậu."
Nguỵ Thanh Việt liếc cô một cái, "Ồ" một tiếng, mặt không đỏ, tim không đập, cậu không hề cảm thấy bản thân tự luyến, cũng không bởi vì sự hiểu lầm của bản thân mà cảm thấy chút xấu hổ nào.
Một tiếng "Ồ" này, chứa đựng cả thói quen lơ đễnh, cùng với sự thờ ơ vô hạn với người khác.
Tất cả cảm xúc sau cùng biến thành vòng tay siết chặt hơn, Giang Độ ôm lấy quyển sách, mặt đỏ tía tai đi thẳng ra hướng nhà vệ sinh trước.
Trên tờ giấy, nét bút thanh tú, với một sơ đồ tuyến đường trông qua vừa loạn vừa dùng nhiều lực.
Nguỵ Thanh Việt đột nhiên cười rồi, trong nụ cười có một sự giễu cợt nhẹ, viết nguệch ngoạc cho xong, tiến lên hai bước cúi người nhặt thứ đồ bị rơi trong sách của cô lên.
Băng vệ sinh màu hồng.
Cậu quan sát vài giây, đợi đến khi hiểu được đây là gì, mặt cậu mới lộ ra một biểu cảm không thể diễn tả được.
Nguỵ Thanh Việt tiện tay đặt lên bệ cửa sổ ngoài hành lang, nếu như cô không ngốc nhất định sẽ quay lại tìm.
Cậu đi đến kí túc xá nữ, ở gần đấy chính xác không sai tìm được một chiếc túi dưới cây kim ngân, áo được gấp gọn gàng, lúc mở ra nồng nặc toàn mùi bột giặt.
Đợi về đến kí túc Nguỵ Thanh Việt mới phát hiện trên áo có dính vết bột giặt rất rõ ràng, không được giặt sạch, từng vệt một màu trắng, trông giống vệt mồ hôi được phơi trước gió vậy.
Cậu lại cười rồi.
Tự mình lấy chậu, đến phòng nước và nhấp vài lần.

Thử‎ ????hách‎ ????ì????‎ ????rang‎ gốc,‎ géc‎ gô‎ {‎ Tr‎ U????????ru????ện﹒Vn‎ }
Quân sự cũng chỉ kéo dài một tuần, không dài, nhưng mùa thu này không được tuyệt lắm, không biết bắt đầu từ ai bị đau mắt đỏ, vi khuẩn lây lan rất nhanh, đợi đến ngày thứ tư của quân sự, trong lớp đã có hai mươi người bị rồi.
Thầy Hứa nhấn mạnh các biện pháp phòng ngừa cho mọi người, huấn luyện quân sự mà mọi người mong chờ nhất không còn nữa cũng không ai oán trách, chỉ phải hỗ trợ nhau tra thuốc nhỏ mắt cho đối phương.
Giang Độ không bị, Vương Kinh Kinh cũng không bị, nhưng bạn gái ngồi trước hai người bị rồi, khiến người khác thấp thỏm.
"Đại diện môn", Trần Tuệ Minh ngồi trước quay mặt cười hi hi với Giang Độ, cô không gọi tên, cứ luôn gọi đại diện môn, một tay cầm hộp bút Giang Độ lên, một tay dụi mắt rồi chùi lên trên, "Sức đề kháng của cậu lạ thật, không thể tập quân sự, nhưng lại không bị đau mắt đỏ, chúng tớ đều tưởng rằng cơ thể cậu yếu nhất định sẽ bị cơ! Tớ phải lây nhiễm cho cậu, như vậy mọi người đều giống nhau rồi."
Trần Tuệ Minh nói nửa đùa nửa thật, cứ luôn cười, cười như thể đó chỉ là trò đùa dai của cô ấy.

Giang Độ trong lòng rất lo lắng, nhưng không tiện nói, chỉ có thể rặn ra biểu cảm cười nhạt, trơ mắt nhìn hộp bút bị Trần Tuệ Minh cố ý lau chùi mấy lần.

Đợi cô chùi xong, thoả mãn quay người lại lên trên, Giang Độ mở miệng, sau cùng cô cũng không nói ra thành lời, bạn học mới sao lại thế này chứ? Cô cũng chỉ âm thầm thất vọng một thời gian.
Ngoài cửa số gió đêm đầu thu lướt qua, tựa như đang thở dài.
Cuối cùng dưới sự nỗ lực của Trần Tuệ Minh, Giang Độ bị đau mắt đỏ, ghèn mắt rất nhiều, cứ luôn muốn rơi nước mắt, cô bị Vương Kinh Kinh đè lên giường tra thuốc, Vương Kinh Kinh không sợ bị lây nhiễm, một ngày ba lần giúp cô nhỏ mắt.
Hơn nữa quay đầu liền mắng Trần Tuệ Minh một trận, Vương Kinh Kinh mắng thật đó, nói Trần Tuệ Minh không cao ráo lương tâm kì quái có nhiều mưu đồ, Trần Tuệ Minh liền khóc.
"Cậu khóc cái cứt gì, tự cậu bị đau mắt đỏ liền nghĩ cách truyền bệnh cho người khác, có cay độc không chứ!" Vương Kinh Kinh ở đó cứ luôn trợn trắng mắt.
Giang Độ cẩn thận kéo góc áo Vương Kinh Kinh, bảo cô đừng cãi nhau nữa, Vương Kinh Kinh tỏ vẻ xem thường, nói Trần Tuệ Minh nếu như còn dám làm chuyện như này một lần nữa, có tin tớ đem giường cậu ném xuống dưới kí túc xa nam?
Đám đông vây quanh lại phá lên cười, có nam sinh đùa giỡn: "Vương Kinh Kinh, nói được làm được đấy, phải vứt đấy nhé, không ném không phải người Trung."
Chỉ có Trương Hiểu Tường nghiêm túc hoà giải.
Lớp học hỗn loạn mất trật tự, tiếng động rất lớn, ồn đến lớp bên cạnh, lớp trưởng tạm thời của họ qua cửa sau gõ gõ vào cửa sổ lớp, nói: "Này, nhỏ tiếng chút, các cậu không học nhưng có người cần học."
Mặc dù là lớp cùng khối, nhưng mọi người đều ngầm thừa nhận A1 là lớp có thành tích tốt nhất, bị người khác nhắc nhở như vậy, có cậu bạn ngồi sau không phục: "Bây giờ cũng không lên lớp, vẫn không cho người khác nói chuyện à?"
Cậu lớp trưởng đó để lộ ra vẻ mặt "A2 các cậu ý thức như này à", nhún nhún vai, bỏ đi.
Ở cái tuổi 15-16, đích thị là thời nổi loạn nhất, bị một lớp như vậy trực tiếp coi thường, mọi người càng thêm nổi loạn, dù sao vẫn đang trong kỳ quân sự, không có tiết mới, các bạn nam bắt đầu cố ý đập bàn ầm ầm, to giọng hát bài nhạc quân sự.

Rất nhanh sau đó một bộ mặt mọi người đều biết xuất hiện ở cửa sau.
"Lớp các cậu thật sự rất ồn, làm ơn chú ý chút." Nguỵ Thanh Việt vừa hay đứng ở cửa chỗ Giang Độ, lãnh đạm nói, toát lên vẻ hơi mất kiên nhẫn, nhìn xuống ánh mắt của mọi người, mang theo một cảm giác bị áp chế kì lạ.
Lớp học trong khoảnh khắc yên tĩnh lại.
Nghe thấy giọng nói này trong lòng Giang Độ đột nhiên nổi lên chằng chịt cảm xúc, cô không thể diễn tả được, nhịp tim lại mất kiểm soát.
Đột nhiên trong mũi chảy ra một dòng chất lỏng ấm, chậm rãi chảy xuống, Giang Độ vào mỗi mùa thu hanh khô đều dễ bị chảy máu mũi.
Cô hiểu rõ cái cảm giác này, chỉ có thể ngẩng đầu, lần mò loạn xạ tờ giấy trong ngăn bàn.
Nguỵ Thanh Việt nhìn thấy là khuôn mặt trắng trẻo của cô gái được điểm xuyết một dòng máu đỏ, thời thanh xuân chính là khó hiểu như thế, kỳ quái như thế, trong đầu cậu đột nhiên nhớ tới cái thứ màu hồng ấy, đồ dùng cá nhân của con gái.
Giang Độ phát giác có ánh mắt nhìn lên mặt mình, là Nguỵ Thanh Việt, đột nhiên đầu cô nổ tung, chỉ muốn chạy trốn khỏi khoảnh khắc này, vì vậy nắm vội túi khăn giấy, như theo bản năng lao ra khỏi lớp.
Hành làng sạch sẽ, đến một mảnh giấy vụn cũng không có, mỗi giọt máu chảy xuống giống như một bông hoa màu đỏ nhỏ xíu, Nguỵ Thanh Việt nhìn Giang Độ chạy qua trước mắt mình..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.