Thấy Mùa Xuân

Chương 42: 42: Em Sẽ Không Rời Đi




Tiệm salon nằm trong một trường đại học, dưới sự chủ trì của hiệu trưởng viện nghiên cứu, Nguỵ Thanh Việt thực hiện một báo cáo nghiên cứu, phân tích ba xu hướng chính trong lĩnh vực lái xe tự động, và chia sẻ các sản phẩm hợp tác giữa phương tiện và đường bộ ngay tại chỗ.
Anh tới Lĩnh Động chưa đầy ba năm, từng bước vươn lên, năng lực và hoài bão luôn tương xứng, một tài năng trẻ tiêu biểu, việc một số người quan tâm đến vấn đề cá nhân của anh là điều không thể tránh khỏi.

Nguỵ Thanh Việt từng thảo mai đi xem mắt qua, anh gặp qua đủ kiểu con gái, đều rất tốt, anh nhìn ai cũng thấy họ tốt, loại tốt không phân biệt giới tính, giống như phép lịch sự trong môi trường xã hội.
Nhưng anh biết mình thuộc về Giang Độ, chỉ khi ở trong tay Giang Độ, mới như là vật về với chủ.
Vì vậy, khi trưởng khoa lịch sự bảo anh tiến thêm một bước để nói, Nguỵ Thanh Việt cuối cùng cũng không cần phải thảo mai nữa, anh nói rằng anh có bạn gái rồi, sẽ sớm kết hôn.
Làm gì có cảnh nào chủ nhiệm khoa chưa từng thấy, nên cũng không xấu hổ chút nào, liền cười khà khà nói cậu thấy đấy, lần đầu tiên tôi muốn làm bà mối, mà đã có một khởi đầu không tốt rồi.
Nguỵ Thanh Việt cười cười.
Trương Hiểu Tường thay mặt công ty xe hơi đến đây, không nói bất kỳ điều gì về công việc kinh doanh, cô chỉ nói chuyện khoa thần kinh.

Nguỵ Thanh Việt kiềm chế sự không vui của mình, mấy năm nay bạn học cũ như bị tẩu hoả nhập ma, cậu rất muốn nói tớ thấy cậu nên đi khám não đi, nhưng Nguỵ Thanh Việt cũng nhịn được rồi, Trương Hiểu Tường có bạn trai rồi mà vẫn quan tâm anh như vậy, cho dù anh không cần, anh cũng không thể không biết điều như vậy.
"Tớ không úp mở với cậu nữa," Trương Hiểu Tường cười híp mắt, tính khí siêu tốt, cô đeo một đôi hoa tai ngọc trai, gần đây cô đã tập thể dục, giảm cân, tinh thần phấn chấn, "Cậu quen bác sĩ đấy, bạn cùng bàn Giang Độ, cậu còn nhớ không? Chu Ngọc Long lớp Văn thực nghiệm, sau này chuyển đến Lý thực nghiệm A1, à, tớ suýt quên mất, lúc bạn ấy chuyển vào lớp mình cậu đã ra nước ngoài rồi, giấc ngủ cậu không tốt thành bệnh vặt rồi, đi khám chút đi mà, bảo bạn học cũ giúp cậu xem qua chút, tớ nói với cậu, Chu Ngọc Long giỏi lắm, còn trẻ như thế đã được làm việc trong bệnh viện tốt nhất?"
Vẻ mặt Nguỵ Thanh Việt bình tĩnh nói: "Khuyên tai rất đẹp." Còn giả vờ rất hứng thú với cách ăn diện của cô, "Cậu có da ngăm, màu này rất hợp với cậu."
Trương Hiểu Tường bất lực nhìn anh: "Cậu cứ luôn như vậy."
Váy vừa ngồi bị nhăn nhúm, Nguỵ Thanh Việt chỉ vào nói: "Cậu về nhà là quần áo đi."
Trương Hiểu Tường muốn thổi bay cái đầu chó của anh, cô sờ váy, nói một cách giận dữ, "Tớ đúng là mất trí rồi."
"Chu Ngọc Long?" Nguỵ Thanh Việt giống như mộng du, đột nhiên lại tiếp tục đề tài, anh nhớ bạn nữ này, lần đầu tiên gật đầu, "Đi xem cũng không phải không được."
Sự buông tay mất cảnh giác.
Nhất định là Chu Ngọc Long, nhất định là ba từ Chu Ngọc Long đã phát huy tác dụng kỳ diệu!
Trương Hiểu Tường che giấu sự vui mừng của mình, cô sợ rằng nếu cô tỏ ra không thích hợp, Nguỵ Thanh Việt sẽ thay đổi ý định.

Thật ra cô làm gì có chỗ nào không phù hợp chứ, chỉ là cái tên Nguỵ Thanh Việt này rất thất thường, rất biết cách lập dị cáu gắt trước mặt những người quen thuộc.
Rõ ràng vừa rồi cô nhìn thấy anh nói chuyện với viện trưởng viện nghiên cứu, khuôn mặt anh tuấn như gió xuân, trên sân khấu làm báo cáo nghiên cứu thành thạo như vậy, video trên mạng của anh luôn tràn ngập bão bình luận, vô số cô gái muốn thành vợ anh, anh có một nhóm được gọi fan vợ.

Nguỵ Thanh Việt mê người biết bao, ít nhất thì nhìn có vẻ vậy.

"Cậu thấy lúc nào thì được?" Trương Hiểu Tường giả bộ bình thường.
Nguỵ Thanh Việt bình tĩnh lại nghiêm túc trả lời cô: "Cậu sắp xếp là được."
Trương Hiểu Tường không nói với anh, thực ra Chu Ngọc Long có phòng khám tâm lý riêng, mức lương hàng giờ rất cao, cô gái năm đó nhìn có vẻ thờ ơ, giờ đang phát đạt.
Những đám mây lớn lơ lửng trên bầu trời, giống như những bông hồng nở rộ.
Nguỵ Thanh Việt ngồi hàng ghế sau, Lão La đang lái xe.

Bây giờ anh rất thích không có chuyện gì thì ngắm bầu trời, nhìn những đám mây, nhìn những con chim bay ngang qua, điều này mang lại cho anh một sự vô cảm thoải mái.
Anh nhớ rất nhiều rất nhiều năm trước, anh cũng có tâm trạng tương tự, nhưng giữa chừng lại đứt đoạn một thời gian dài.
Lúc đó, anh mới vào tiểu học, ở kí túc, buổi tối không thể về nhà.

Những đứa trẻ ở kí túc không ai là người thành phố.

Chúng ồn ào, giày dép hôi thối, giáo viên cố vấn nghiêm khắc, Nguỵ Thanh Việt rất không thích nơi này, quá lộn xộn, quá ồn ào, mọi người thích xô đẩy nhau, làm đổ hộp cơm, giẫm lên bàn chải đánh răng bẩn, tiền của anh bị người khác bí mật trộm mất, giáo viên cố vấn tìm không thấy, ở đó lớn tiếng mắng người, còn chê anh có quá nhiều chuyện...!Anh muốn về nhà, nhưng trong nhà hỗn loạn mất trật tự, đã không có bố, cũng không có cả mẹ.
Mẹ nói, con có thấy không, nhà không giống nhà, ở lại lâu hơn cũng không tốt, mẹ phải ra ngoài một thời gian, con cũng nên học cách tự chủ tự lập sớm thì tốt hơn.
Tiền cứ luôn mất, anh cùng người khác đánh nhau, như con gà trống nhỏ tàn nhẫn, giáo viên cố vấn gọi cho Nguỵ Chấn Đông, nói con trai anh có chút vấn đề, không đủ tích cực, cứ đánh nhau là đánh người ta đến chết, con trai nghịch ngợm là điều bình thường, nhưng không có đứa trẻ nào giống như con nhà anh cả, anh vẫn nên nói chuyện với nó nhiều hơn thì hơn.
Nguỵ Chấn Đông đến trường một lần, trước mặt giáo viên, suýt nữa đã đánh chết anh, một chân đá anh ra xa, đầu anh đập vào bồn hoa nhỏ giữa trường, giáo viên bị doạ đến sợ hãi, Nguỵ Chấn Động từ rất lâu về trước, cách giao tiếp nói chuyện với anh chính là đánh người.
Nguỵ Thanh Việt bị đánh tới nôn mửa, anh sốt cao, sốt mê man đến mức ý thức, vừa đau vừa lạnh, một mình nằm trên giường thầm nghĩ ông đây phải lớn thật nhanh.
Không tốt nghiệp tiểu học, nghỉ hè, Nguỵ Thanh Việt vì chứng rối loạn cảm xúc mà bị gửi đến một bệnh viện ở Thượng Hải.

Mẹ nói, mẹ sẽ đến thăm con, con nghe lời, bị ốm phải ngoan ngoãn đi khám.
Khi bà ấy nói điều này Nguỵ Thanh Việt đột nhiên có những kỳ vọng vô cùng phấn khích, anh nghĩ rằng, cuối cùng cũng có người quan tâm đến anh rồi.
Nhưng mẹ một lần cũng không đến.
Nguỵ Thanh Việt buồn chán ngồi bên cửa sổ nhìn bầu trời, mây thay đổi từng đợt, trên cây còn có ve kêu, mùa hè thật dài, khi đưa tay ra ngoài cửa sổ, giống như rơi vào lỗ đen không đáy, nhưng ánh sáng mặt trời lại rất chói.
Bệnh nhân bên cạnh hơn anh vài tuổi, học cấp 2, luôn được mẹ ở cạnh, làm cái gì mà ghi chép cảm xúc, một cuốn sổ dày, nghiêm túc hơn cả anh khi tập làm văn.
Anh nghĩ rằng, nếu mẹ nguyện ý yêu anh, anh nhất định sẽ yêu mẹ gấp đôi.
Càng về sau, trái tim càng ngày trở nên lạnh lẽo, lại cứng hơn.


Nguỵ Thanh Việt như phát điên trong bệnh viện, anh chịu những cuộc điều trị dai dẳng đủ rồi, lúc đó anh chỉ hi vọng được gặp mẹ, anh đã từng rất đơn thuần hi vọng, lại đơn thuần thất vọng, rồi lại đơn thuần tuyệt vọng.
Khi bắt đầu học hè, anh nói với mẹ qua điện thoại rằng anh ổn rồi, có thể đi học bình thường rồi.

Lúc này anh mới biết, có người phụ nữ nào đó sắp phải ra nước ngoài du học, tiếp tục việc học của mình, hoàn toàn không cần mình nữa.
Anh không khóc, nhưng cảm xúc muốn khóc mãnh liệt đến mức làm người ta rùng mình.
Bầu trời như không đổi, những đám mây vẫn trôi, thay đổi trạng thái.
Khi Nguỵ Thanh Việt gọi điện cho Giang Độ, cô đang ở nhà anh, anh rất bất ngờ, lái xe quay về.
Hoá ra cô tan làm sớm, xin nghỉ phép, quay về giúp anh dọn dẹp nhà cửa.
Nhà anh cũng không hẳn bừa bộn cũng không hẳn ngăn nắp, trong tình trạng rất bình thường, là kiểu đàn ông sống một mình nên có, nếu những người khác có bất kỳ trí tưởng tượng nào về nó.
Tất cả quần áo đều bị ném ra ngoài, kể cả tất.
Đeo găng tay dùng một lần, cô đang đo kích thước của tủ bằng dụng cụ, làm ghi chép, giống như mẹ của bệnh nhân bên cạnh đang ghi chép cảm xúc, trong tay cầm một cuốn sổ lớn.
Thấy anh quay lại, Giang Độ lập tức hỏi anh: "Sao anh lại vứt Tweedy Bird khắp nơi vậy?"
Nguỵ Thanh Việt cũng sững người: "Có sao?"
"Tất nhiên là có rồi, anh nhìn xem, trong tủ, ngăn kéo, mấy chục con Tweedy Bird lận." Giang Độ dở khóc dở cười: "Anh mua nhiều Tweedy Bird vậy cũng thôi đi, lại còn vứt lung tung."
Thật ra áo sơ mi, áo măng tô, tất hay gì đó không được tính là nhiều.
Nhưng đồ lót của Nguỵ Thanh Việt được mua theo gói, một lần mua liền 30 chiếc quần lót CK, dự trữ đủ một tháng, anh không bao giờ giặt đồ lót.

Sài hết lại mua mới.

Bởi vì đồ lót phải được giặt riêng, anh cảm thấy phiền phức, nên cứ mặc như đồ dùng một lần.
Nguỵ Thanh Việt không chút do dự kể cô nghe mọi thói quen của mình, trước mặt cô, anh hoàn toàn có cảm giác an toàn, quần lót là đồ riêng tư, còn anh là người chân thành.
"Anh không mua máy giặt đồ lót sao?" Giang Độ sờ sờ khuôn mặt nóng đỏ bừng của mình, thầm nghĩ, người này thật đúng thật lãng phí.
Nguỵ Thanh Việt nói: "Phiền phức quá, còn phải lấy ra ngoài phơi."
Giang Độ lại cạn lời nhìn anh, cô giả vờ vô tình hỏi: "Anh vẫn luôn như vậy sao? Hồi còn nhỏ cũng vậy?"

"Nhỏ như thế nào?" Nguỵ Thanh Việt thờ ơ nói tới, "Tiểu học anh ở kí túc, hồi lớp 1 anh còn quá nhỏ, cũng không biết cách thay đồ lót, cũng không thích rửa chân, trời vừa tối là muốn trốn vào chăn, khắp nơi đều loạn cào cào, ồn ào.

Bảo sao đến sau này, có bốc mùi gì đó, Nguỵ Chấn Đông ngửi thấy mùi trên người anh liền đánh anh một trận.

Sau khi học cấp 2, lớn hơn chút rồi mới biết sạch sẽ."
Khi anh kể về tuổi thơ của mình, Giang Độ dừng công việc trong tay, yên lặng lắng nghe, nghe xong nhíu mày khẽ chạm vào cánh tay anh, nhẹ nhàng nói: "Vậy để em tặng anh cái máy giặt đi."
Cô thực sự rất muốn khóc, từ nhỏ cô đã thích sạch sẽ, đi tất trắng như tuyết, khăn quàng đỏ của các bạn cùng lớp đều bị xoắn thành dây như giẻ lau, chỉ có của cô là sạch sẽ, thoải mái.

Giá như lúc đó cô là bạn học của anh, cô nhất định sẽ nhắc nhở anh, Nguỵ Thanh Việt, cậu hôi quá, đến lúc thay quần áo rồi.

Không ai giặt quần áo sao? Tớ có thể mang về nhà nhờ bà ngoại giúp cậu.
"Tặng máy giặt cho anh?" Nguỵ Thanh Việt nhướng cao lông mày, anh cười "chậc" một tiếng, "Anh còn tưởng em nói sau này sẽ giặt đồ lót cho anh."
Mơ cũng đẹp quá.
Giang Độ cầm tập giấy đánh anh, sau đó bắt đầu gấp, treo, phân loại quần áo của anh, ngay cả tất cũng được cuộn ngay ngắn.
Nguỵ Thanh Việt không nói giúp, ngược lại bưng một ly nước, dựa vào cửa, nhìn cô bận rộn.
Còn rất không biết điều, Giang Độ đi ra đi vào, anh cũng không biết di chuyển, dịch ra chút.

Giang Độ liên tục nói: "Anh tránh ra một chút."
"Ồ." Nguỵ Thanh Việt dịch được một milimet.
Giang Độ ngẩng đầu nhìn anh: "Anh lại tránh ra chút đi."
Nguỵ Thanh Việt lại dịch người trở lại.
Thật là vướng víu.
"Nguỵ Thanh Việt." Giang Độ gọi họ tên anh, "Anh có thể ra sô pha ngồi trước được không?"
"Không." Anh nhìn cô cười.
"Hoá ra anh ấu trĩ như vậy." Giang Độ thở dài.
Sau bận rộn hơn tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng xong việc, cô nói với anh mọi thứ được đặt ở đâu.
Nguỵ Thanh Việt lơ đãng liếc nhìn qua, nói: "Em biết là được rồi."
Nhưng trong nháy mắt lại rất thích thú hỏi cô: "Em đảm đang như vậy hả? Sao anh nhớ là em đến quần áo cũng giặt không sạch, toàn bộ đều là vết bột giặt."
Đều là chuyện của năm nào rồi, đương nhiên, hiện tại cô vẫn không giặt được, Giang Độ xấu hổ nói thật: "Em không được xem là đảm đang nhỉ, nấu ăn cũng không biết nấu, đây là khuyết điểm.


Nhưng em thích thu dọn nhà cửa, đặc biệt là bây giờ, nhà chúng em thuê không gian không phải quá to, càng phải dọn dẹp gọn gàng hơn, ưu điểm nhược điểm mỗi thứ một nửa."
Cô nói xong, có chút ngại ngùng, ngập ngừng hỏi: "Anh có muốn đến nhà em ăn cơm không? Ông ngoại nấu cơm cho anh rồi."
Nguỵ Thanh Việt đương nhiên muốn, anh bảo cô đợi anh mười phút, tắm rửa nhanh, thay quần áo, gương bị hơi nước làm mờ mờ nhìn không rõ mặt.
Hai người đi ra ngoài, đi tới nhà xe, có bà mẹ đang đau đầu dạy con mình, đứa nhỏ nghịch ngợm dưới đất, bà mẹ mặt trấn tĩnh nói: "Lý Hạo Nhiên, nếu con lại tái phạm nữa thì đừng lên xe, mẹ không cần con nữa."
Nói rồi quay người bỏ đi, đứa bé sửng sốt một lúc, thấy mẹ đi rồi tưởng rằng là thật, liền bật dậy chạy lên trên đuổi theo mẹ, từ phía sau ôm lấy eo người phụ nữ, người phụ nữ quay đầu, không biết lại dạy con thêm hai câu gì, bế cậu bé, lên xe.
Nguỵ Thanh Việt như cười như không nhìn một lúc lâu, đợi hai mẹ con họ đều ngồi lên xe rồi, mới thu mắt lại.
Anh mở cửa xe, để Giang Độ ngồi vào trước.
Nhưng cũng không vội khởi động xe, chậm rãi nói: "Nếu anh có con, nhất định sẽ không tùy tiện nói không cần nó."
Trong mắt Giang Độ thoáng qua nét buồn bã, trong lòng chua xót, vì anh, hay là vì bản thân mình, cô cũng không rõ lắm, nhưng cô an ủi anh: "Vừa rồi người mẹ đó chỉ là cố ý hù dọa đứa nhỏ, không phải thực sự không cần cậu bé nữa."
"Vậy cậu bé thật may mắn." Nguỵ Thanh Việt nói, "Năm anh học lớp 7, thi giữa kỳ thi đứng đầu trường, Nguỵ Chấn Đông đến buổi họp phụ huynh, ông ấy là đại diện phụ huynh, lên bục nói cái gì mà làm thế nào bồi dưỡng hạng nhất.

Một nhóm người theo ông ấy học hỏi kinh nghiệm, khen ngợi ông ấy, thời học sinh chính là như vậy, thành tích tốt là vầng hào quang sáng nhất.

Sau khi kết thúc, anh cùng ông ấy về nhà, anh vốn tưởng rằng hôm ấy ông có tâm trạng tốt, định nói gì đó với ông ấy, nhưng quanh đi quẩn lại, anh không biết phải nói gì.

Được nửa đường, ông ấy nghe một cuộc điện thoại, nói rằng bản thân có việc phải đi tham dự tiệc, bảo anh xuống xe, lúc đó thời tiết không tốt mưa gió to, anh nói, bố lái lên trước rồi thả con ở trạm xe bus, chỉ một câu bình thường như vậy, chọc ông ta khó chịu, ông ta bảo anh lập tức xuống xe cút, mắng anh giống y mẹ, luôn trịch thượng ra lệnh cho người khác.

Trời mưa to vậy, ông ta thậm chí đến cái ô cũng không cho anh lấy, anh ướt sũng như một con chó, đứng bên đường nhìn xe của ông ta biến mất vào mênh mông sương mù, lúc đó anh hoàn toàn hiểu rằng mình có thể bị bỏ rơi bất cứ lúc nào, cho dù đó là Nguỵ Chấn Đông, hay mẹ anh.

Nếu như anh không muốn trở thành đứa trẻ bị bỏ rơi, thì phải trở nên thật xuất sắc, vĩnh viễn không dựa dẫm vào bọn họ, không ôm hy vọng."
Nói đến đây, anh quay đầu, nhìn Giang Độ thật sâu: "Em sẽ bỏ rơi anh không? Đột nhiên bảo anh xuống xe, bảo anh phải cút ngay đi?"
Giang Độ cảm thấy tim mình co rút dữ dội, cơn đau khiến người ta choáng váng.
Cô lắc đầu, khi cô nắm lấy tay anh mới nhận ra cơ thể Nguỵ Thanh Việt đang vô thức run bần bật.
"Em đối tốt với anh, là thật phải không? Ý anh là, em sẽ không rời đi, sẽ ở lại dọn dẹp phòng cho anh." Anh trông như rất đau đớn hốt hoảng hỏi.
Giang Độ trào ra những giọt nước mắt ấm nóng, cười nói: "Anh đuổi em đi, em cũng không rời đi."
Nguỵ Thanh Việt kéo đầu cô, ôm cô, hôn ở trong xe, sự kiểm soát của anh đối với cô khiến anh cảm thấy tràn đầy vui sướng thỏa mãn.
Trong cốp xe có quà, khi đến tiểu khu, Nguỵ Thanh Việt vô thức nhìn vào khuôn mặt nhân viên bảo vệ, khuôn mặt đó, giống hệt mười hai năm trước, điều này khiến anh đứng hình kinh ngạc toát mồ hôi lạnh.
Anh nhớ rất rõ, ngày hôm đó, khi anh đi ra, nhân viên bảo vệ đã chào Giang Độ, anh theo âm thanh nhìn qua, khuôn mặt người chú trung niên rất đỗi bình thường..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.