Mọi người đều đã hai năm không gặp, mấy người bọn họ, chỉ có Lâm Hải Dương chưa từng rời quê, còn những người khác đều đang đi làm bên ngoài, cuộc sống có đắng cay ngọt bùi, thế giới đã trở nên khác hoàn toàn so với khi bọn họ còn là những cô cậu thiếu niên.
Nghĩa trang ở ngoại thành, Lâm Hải Dương là người quản lý ở đây, biết mấy người bọn họ muốn tới nên đã đợi sẵn.
Thời tiết ban ngày đẹp, ánh sáng chiếu khắp nơi, nhưng thời gian trôi qua thật nhanh, bọn họ đều đã ở tuổi ba mươi rồi.
Vừa gặp là cười, khoé mắt cũng đã có nếp nhăn.
Những năm này, vậy mà cứ thế trôi qua một cách âm thầm lặng lẽ.
Chỉ có Giang Độ trong ảnh, vật đổi sao dời, xuân thu trôi qua, cô vẫn là dáng vẻ năm mười sáu tuổi, vẫn nở nụ cười trên môi cười với bọn họ, âm thanh dáng vẻ đều vẫn như cũ.
Mấy người đứng đó, đặt những bông cúc trắng mới mua xuống.
Nghĩa trang yên tĩnh, có ba năm nhóm người đến viếng thăm người thân bạn bè, phần lớn đều rất im lặng, bọn họ cũng vậy, đứng ở đó cùng Giang Độ một hồi, không nói lời nào.
Chim hót véo von, gió lặng, trời trong, vừa hay là tiết trời cô yêu thích nhất.
Những năm qua, Lâm Hải Dương đã chăm sóc cô rất chu đáo, trước bia mộ cô luôn gọn gàng, sạch sẽ nhất có thể.
Khi dịch bệnh bùng phát lúc nghiêm trọng nhất, ông bà không thể đến, gọi điện nhờ anh cúng mộ, lúc đó, cả khu nghĩa trang không có một ai, rất vắng vẻ, anh vừa hay có thời gian rảnh ngồi trước bia mộ cô, kể với cô về những thay đổi xung quanh những năm qua.
Khi mấy người bọn họ ngồi lại một chỗ trên bàn ăn, Lâm Hải Dương mời khách, mọi người trên bàn mới linh hoạt hơn, nói tình hình bản thân dạo gần đây.
Lâm Hải Dương than thở dạo này đi xem mắt toàn thất bại, sợ mình sẽ độc thân suốt đời mất, mọi người cười an ủi nói anh đừng lo, ở đây ngoại trừ Vương Kinh Kinh, còn chưa ai kết hôn cả.
Đùa giỡn một hồi, anh như vô ý hỏi: "Vậy thì, Nguỵ Thanh Việt vẫn không muốn tới gặp cô ấy?"
Bàn ăn lại im lặng.
Trương Hiểu Tường mở miệng trước, nói: "Cậu ấy vẫn luôn không tin chuyện này, hết cách, không ai nói lại được, nói nhiều thành phiền phức, cũng không muốn nhắc đến Giang Độ."
Lâm Hải Dương mấy năm này trở nên thô lỗ hơn nhiều, ăn uống thô kệch, lớn tiếng, khua đũa không ngừng, như thể trong miệng có nhét thứ gì đó, nói: "Là do các cậu không biết khuyên người khác, đổi lại là tớ, tớ sẽ nói, thằng lỏi này cậu không biết sao? Giang Độ từ ngày cậu đi đã bắt đầu một lòng đợi cậu quay lại gặp cô ấy, cậu chơi cũng xấu thật đấy, rõ biết cô ấy ở đây, lại không đến thăm một lần."
Mấy người Trương Hiểu Tường đều sững sờ.
Sau vài giây im lặng, Chu Ngọc Long nói: "Nói vậy cũng vô ích, cậu ấy bệnh rồi, cứ luôn coi những điều hư ảo là thật, tự cậu ấy tạo ra một thế giới mới, trong thế giới của cậu ấy, quy tắc là do cậu ấy định, cái gì là thật cái gì là giả.
Có thể, chúng mình trong mắt cậu ấy lại là những người giả không tồn tại.
Cậu ấy sẽ không tới đâu, nếu đến tức là đã thừa nhận Giang Độ mất, cậu ấy sẽ không chấp nhận sự thật."
Lâm Hải Dương không thể hiểu được, mơ hồ bối rối: "Viển vông vậy à?"
"Không phải viển vông, chỉ là hiện tại cậu ấy không phải người bình thường."
"Cậu ấy vẫn sẽ ổn chứ?"
"Con người bị bệnh phải đồng ý chữa trị mới khỏi được, cậu ấy không cho người khác cơ hội ấy, đại khái như là," Chu Ngọc Long lặng lẽ dừng lại, "Không ai cho cậu ấy cơ hội cả."
Lâm Hải Dương không thể nói lại, chàng trai hạng nhất của bọn họ năm đó, tốt nghiệp trường có tiếng, hào quang quanh người, sau cùng, thậm chí còn không là người bình thường nữa, Giang Độ đã ảnh hưởng khoảng thời gian thanh xuân đẹp nhất của cậu ấy, khiến người khác vô cùng buồn.
Cứ nói mãi chủ đề này rồi cùng vãn.
Mọi người quay ra hỏi Vương Kinh Kinh, khi nào dự định có em bé.
Bọn họ cũng trở nên rất trần tục rồi, chủ đề quan tâm bắt đầu thay đổi, hỏi bạn cũ đã tìm được đối tượng chưa, khi nào kết hôn, khi nào sinh con..
mà cô gái an giấc ngàn thu ở đây, đến cơ hội được trần tục cũng chưa từng có.
Không ai quan tâm đến điểm thi hàng tháng, lớp nào vứt rác ngoài hành lang, thầy chủ nhiệm bắt được ai yêu sớm, giờ thể dục nói dối trốn tiết như nào..
Nếu như quan tâm, thì đó phải là chuyện con của họ tương lai như nào, giống như bọn họ năm đó.
Vương Kinh Kinh nói, đến nhà mẹ tớ ngồi đi, thời gian vừa rồi họ có chuyển nhà, cô vứt bỏ không ít đồ vật cũ năm đó, nhưng sách của Giang Độ, Lý Tố Hoa vẫn thay Vương Kinh Kinh giữ lại, bảo xe chuyển nhà giúp mang qua, để trong phòng sách.
Đúng vậy, là lần chuyển nhà đó, lần chuyển nhà hết sức bình thường.
Gió rất to, thời tiết không đẹp lắm, cậu thanh niên giúp chuyển nhà không cẩn thận ôm chồng tạp chí 《Thư Thành》, từ một quyển trong đó, rơi xuống một tờ giấy rất mỏng, được gấp đôi, rơi ra một khoảng rất xa rất xa, xa đến nỗi người ta nhặt lại quyển tạp chí, cũng không thấy sự tồn tại của nó.
Vương Kinh Kinh cũng chưa từng phát hiện ra sự tồn tại của nó, bởi vì, số tạp chí này dùng để cúng tế, không phải dùng để đọc, cô đặt chúng ở phòng sách, để gác xó, làm kỷ niệm.
Tờ giấy mỏng đó bắt đầu cuộc hành trình của nó.
Đầu tiên nó rơi xuống bãi cỏ khu đơn vị, cạnh thùng rác lớn màu xanh, nhẹ nhàng đung đưa, gió thổi bay, để lộ ra vết tích cũ năm đó.
Nếu có ai đó nhìn thấy, dù đã cũ, nhưng vẫn sẽ cảm động tâm trạng của người trẻ nào đó, tươi mới, tràn đầy sức sống biết bao.
Nhưng chỉ có gió nhìn thấy nó.
Nó một mình giang rộng vòng tay trong gió, nói lên tình cảm của mình.
"Bạn học Tróc Đao Khách*:
Cậu vẫn luôn không đồng ý viết thư cho tớ, nên tớ chỉ đành viết thư cho cậu thôi.
Đừng ngạc nhiên vì cách gọi này, bởi vì tớ biết, đó là cậu, sao lại phải nói dối tớ không biết "Tróc Đao Khách" là gì chứ? Có thể cậu không biết, ánh mắt và biểu cảm là thứ dễ phản bội người nhất, bất luận cậu có giả vờ như thế nào, hơn nữa từ trước đến nay cậu chưa bao giờ là người giỏi diễn cả, luôn rất dễ xấu hổ, thích đỏ mặt, kỹ năng diễn xuất của cậu thật sự rất tệ.
Xin nói rõ trước, bức thư này là tớ viết cho cậu, không phải ai khác, là viết cho cậu.
Tớ thật sự không hiểu, tại sao cậu không đồng ý thừa nhận chính mình là người viết thư, là vì để bạn thân cậu không xấu hổ? Không cần thiết phải vậy, dù có ra sao, tớ chỉ nguyện ý đọc thư của cậu, trả lời thư cậu, trừ cậu ra, không ai xứng đáng để tớ lãng phí thời gian.
Gần đây cậu xảy ra quá nhiều chuyện, tớ không giỏi chuyện an ủi người khác lắm, nếu như để tớ nói, tớ chỉ có thể nói, không phải lỗi của cậu, dù người khác có nghĩ cậu như thế nào, tớ đều tin tưởng cậu, không có ai tốt hơn cậu, đối với tớ, cậu là đáng giá nhất, nếu nhất định phải so sánh, thì cậu còn đáng giá hơn cả mặt trời.
Tớ cũng không hiểu sao những điều đáng ghét này lại xảy ra với cậu, nếu như có thể, tớ tình nguyện để chúng xảy ra với tớ, bởi vì tớ sớm đã bị đánh đập rất nhiều, bao nhiêu cay đắng tớ cũng có thể ăn, nhưng tớ không hy vọng cậu chịu khổ, thế nên, đợi tớ thêm chút nữa.
Đừng sợ, cũng đừng vì thế mà đánh mất niềm vui trong cuộc sống, tớ tin cậu sẽ không như vậy, cậu thật ra còn mạnh mẽ dũng cảm hơn tớ tưởng tượng nhiều, nếu tớ đã tin tưởng cậu như vậy, hy vọng cậu cũng tin tưởng bản thân mình, nếu một người có được cả sức khoẻ và tinh thần tư duy nhạy bén, thì không nên đánh mất niềm tin vào cuộc sống này.
Phút chia tay cận kề nên cũng không biết viết gì, tớ hiện tại không hứa trước được điều gì, chỉ có thể nói, tớ sẽ quay lại, nhất định.
Ngày trước, tớ từng nghĩ có thể tớ sẽ ở lại Mỹ, đây vốn là một vùng đất khô cằn không có gì đáng để lưu luyến cả, nhưng giờ tớ biết bản thân nhất định phải quay về, hy vọng chúng ta không mất liên lạc, tớ không có ý muốn cậu bây giờ phải làm sao đó với tớ, đương nhiên học hành tốt nghiệp là quan trọng nhất.
Nhưng đợi cậu thi đại học xong, nếu như tình cảm cậu đối với tớ vẫn chưa đổi, tớ vẫn là Nguỵ Thanh Việt mà cậu quen, vậy thì chúng ta ở bên nhau đi, tớ cũng không biết mình đang nói gì, yêu nhau cần làm gì, thật ra tớ cũng không rõ lắm, lúc đó, chắc cậu cũng không cần tớ giảng giải hay đại loại vậy, nhưng ở bên cậu sẽ rất thú vị, điều này tớ chưa từng nghi ngờ, hy vọng tớ sẽ không khiến cậu thấy nhàm chán.
Tớ không biết thường ngày cậu thích cái gì, cậu có thể viết thư nói cho tớ, hoặc là, có thứ gì thấy thú vị ở Mỹ, tớ mua gửi cho cậu, đừng khách sáo với tớ.
À đúng rồi, nếu như học hành có gì khó hiểu, cảm thấy liên lạc tớ phiền phức, thì có thể hỏi Trương Hiểu Tường, cậu ấy rất nhiệt tình.
Cậu đừng lúc nào cũng cảm thấy làm phiền người khác, không phải như vậy, gặp chuyện đừng cố giấu nhẹm trong lòng, cho dù tớ tạm thời không thể giúp cậu giải quyết vấn đề gì, nhưng ít nhất có thể làm thính giả trung thành của cậu, những điều khó nói đều có thể viết thư cho tớ, tớ nguyện ý nghe tất cả.
Cũng đừng dễ dàng cảm thấy rằng mình sai, đừng dễ dàng cảm thấy tự trách, cậu rất tốt, không cần xin lỗi, nhất định phải tin lời tớ.
Thư đến đây thôi, tớ đợi cậu hồi âm, "tớ đợi cậu hồi âm" nghĩa là, tớ mong đợi chuyện này, tớ cần cậu hồi âm, cần cậu.
Tớ cũng không biết mình sẽ đối mặt với môi trường mới như thế nào, không giấu cậu, quan hệ giữa mẹ con của chúng ta đều kém, tớ không cảm nhận được mẹ yêu tớ nhường nào, điều này cũng không quan trọng lắm, tớ vẫn luôn tự mình giải quyết vấn đề, nhưng điều đó không có nghĩa là tớ bất khả chiến bại.
Trả lời thư tớ đi, tớ đợi cậu.
Không biết viết lời chúc phúc như thế nào, vậy thì chúc cậu học tập tiến bộ, tiến bộ không ngừng."
*Tróc Đao Khách: "Người Viết Hộ"
Phần ngày tháng trong thư có ghi tháng 6 năm 2007, nhưng không có tên, chỉ có năm chữ in đậm: Biết người không biết mặt.
Đó là một sự hiểu ngầm giữa chàng thiếu niên và cô ấy, hiểu lòng nhau.
Gió tiếp tục thổi, tờ giấy mỏng bay lên theo gió, rơi xuống, lại bay lên, đập vào các bậc thang, lại mắc kẹt trong bụi kim ngân, cuối cùng, gió lại cuộn nó lại, ném tung nó lên không trung, nó rất nhẹ, nhưng lại chứa đựng một nỗi lòng nặng trĩu vô cùng.
Nó đã yên tĩnh ngủ hơn mười năm, không ai đọc qua, chưa từng được ai biết tới, giờ phút này, gió mang nó đi về nơi thật xa, sau đó đến một khoảnh khắc nào đấy, mãi mãi sẽ không có cơ hội thứ hai được sải cánh xuất hiện trong thế giới bao la rộng lớn này nữa.
————————
Hết..