Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi

Chương 120: Pháp Khí Đầu Người





Giọng nói này vang lên thậm chí còn khiến tôi thấy đau đớn hơn cả âm thanh của ma quỷ kia nữa.

Tôi ngẩng đầu, nhìn chăm chăm về phía trước.

Đối phương đứng cách chúng tôi chưa tới năm mươi mét.

Tôi nhìn là nhận ra ngay bóng dáng của ông Tôn.

Bên cạnh ông ấy còn có một người đàn ông béo lùn, trên đầu đội một cái mũ kỳ lạ.

Sau khi ông Tôn nói xong thì người đàn ông mập lùn này còn lầm bầm vài điều gì đó sau đó cả hai đi về phía chúng tôi.

Đợi khi họ tới trước mặt thì ông Tôn nhìn tôi với vẻ trịch thượng và không để lộ bất kỳ biểu cảm gì.

“Sư phụ, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Tại sao đêm hôm mà sư phụ lại tới nhà họ Uy? Còn nữa, người đàn ông này là ai?”
Có lẽ là vì còn mang chút kỳ vọng nên tôi vẫn giữ giọng điệu như từ trước tới nay.

Nếu không phải vì bất đắc dĩ thì tôi thực sự không muốn có thù hằn gì với ông Tôn.

Ông Tôn nhìn tôi chăm chăm, không trả lời.

Mà chỉ hỏi ngược lại tôi một câu.

“Trương Ly, cậu có tin người chết có thể sống lại không?”
Nghe thấy vậy tôi phụt cười.

“Sư phụ, thầy cũng là người hành nghề âm dương, vậy mà những lời như vậy thầy cũng nói ra được sao?”
Người chết như đèn cạn dầu, ba hồn nhập thiên, bảy hồn nhập địa, nghiệp lực hết thì sẽ chuyển thế nhập vào luân hồi.

Không còn ba hồn bảy vía thì thân xác sẽ là một đống thịt thối, từ từ mục rữa.

Người chết có thể sống lại? Nếu đúng là người chết có thể sống lại thì còn cần âm dương làm gì?
“Trương Ly, giờ cậu không tin tôi, tôi cũng không trách cậu.

Tôi chỉ muốn hỏi cậu một câu, cậu có muốn người nhà cậu sống sót không?”
Nếu như ông Tôn lập tức đưa cho tôi một lời giải thích hợp lý khi gặp mặt, dù là lừa tôi thì tôi cũng có thể tự lừa gạt bản thân và cho rằng ông ấy có lý do khó nói nên mới kết nối với nhà họ Uy.

Thế nhưng bây giờ, tôi biết rằng tất cả đều là do tôi tự lừa gạt mình mà thôi.

Hành động và lời nói của ông Tôn đã nói cho tôi biết rằng, ông ấy đã dựa vào nhà họ Uy rồi.

“Ông Tôn, đương nhiên tôi muốn người thân của mình sống sót nhưng, nếu như cái giá cho sự sống của họ là sự phản bội của ông thì tôi hi vọng thà họ đã mất".

Tôi nhìn chăm chăm ông Tôn.

“Đồ đệ của ông quật cường đấy nhỉ”.

Người đàn ông mập lùn đứng bên cạnh thấy bầu không khí giữa tôi và ông Tôn có phần không ổn bèn cười he he, sau đó nói bằng giọng phổ thông lơ lớ.

Nghe giọng của người này thì không giống với người trong nước lắm.

Lúc này tôi mới nhìn người đàn ông kia.

Tay người này cầm một món pháp khí đen ngăm, nhìn khá giống cái mõ.

Nhưng sau khi nhìn kỹ thì mới phát hiện ra, pháp khí đó là một cái đầu lâu hoàn chỉnh.

Tôi bỗng hiểu ra thân phận của người đàn ông này.

Đó là Lạt Ma Mật Tông.

Mật Tông là một nhánh của Phật giáo, khởi nguồn từ Ấn Độ.

Mật Tông trước đây cũng là cách tu hành thành Phật thành Đạo.

Thế nhưng có đôi khi tu hành Phật giáo còn khó hơn Đạo giáo.

Càng có những người tu hành vất vả cả đời, nếu không có được thiên cơ, không thể chứng ngộ thì cả đời này coi như công cốc.

Thế nên đã có người khởi tâm lệch lạc, định dùng những môn tà lệch lạc để đi đường tắt, mong nhanh thành đại Đạo.

Mật Tông của Ấn Độ vẻ bề ngoài thì khoác lớp áo chính đạo nhưng phía sau thì làm những việc táng tận lương tâm để đạt được thành tựu.

Năm xưa, khi ông nội tôi nhắc tới Mật Tông thì ông tỏ ra rất căm ghét.

Nghe ông nói rằng bên trong miếu đường của Mật Tông thường sẽ nhìn thấy bát làm từ đầu lâu, những bức tranh làm từ da người và các loại pháp khí từ xác th1t, thậm chí còn có cả tà pháp Mật giáo song tu khiến người khác khinh thường.

Giờ tôi nhìn thấy cái đầu lâu người trong tay, rồi lại nhìn trang phục của kẻ này thì tôi lập tức hiểu ra đây chính là Đại Lạt Ma Mật Tông chuyên tu luyện tà pháp.

Chẳng trách uy lực của pháp khí này lại lớn đến vậy.

Sợ rằng chủ nhân của chiếc đầu lâu này đã phải trải qua sự hành đau đớn mà người bình thường không thể chịu đựng nổi mới bị tu luyện thành món pháp khí thế này.

Oán niệm mà càng nặng thì uy lực của pháp khí sẽ càng lớn.

Tôi nhìn ông Tôn, trước đây khi nhắc tới những thứ nằm ngoài phái Mao Sơn thì ông ấy đều tỏ ra khinh thường, vậy tại sao bây giờ lại tự trộn chung với loại người như này chứ?
“Đại Lạt Ma, tôi đã nói rồi, đây là đồ đệ của tôi, dù tính tình của cậu ấy thế nào thì nếu ông có ý định với cậu ta tức là đã đối đầu với tôi”.

Đối diện với sự chế giễu của Lạt Ma, ông Tôn cũng chẳng thèm nể mặt mà ngược lại còn cảnh cáo hắn.

Bị ông Tôn bật lại, sắc mặt Lạt Ma lập tức trở nên khó coi, đôi mắt ánh lên tia hung hãn.

Nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, có vẻ như hắn có phần kiêng dè ông Tôn nên chỉ bật cười và nói giọng quỷ dị:
“Đồ đệ của ông chẳng là cái gì đâu, nhưng ông thì tôi không dám.

Nếu tôi không thận trọng, tới khi chết trong tay ông lại không biết chết như thế nào”.

Câu nói này cứ như ông Tôn là người cay nghiệt độc ác và vô cùng thủ đoạn vậy.

Ông Tôn chẳng buồn quan tâm lời khiêu khích của hắn mà vẫn đăm đăm nhìn tôi.

Gã Lạt Ma kia bèn quay đầu nhìn Nguyễn Vân đứng bên cạnh tôi.

“He he, tôi không thể động vào thằng nhãi này thì cô gái này dành cho tôi chắc không vấn đề gì chứ? Không ngờ tôi lại khá may mắn, gặp được một âm nữ còn sống ở đây, he he, vừa hay tôi còn thiếu món Nhục liên pháp khí".

Vừa nói Lạt Ma vừa phát ra điều cười quỷ dị.

“Nhục liên pháp khí sao?"
Chỉ nghe thấy cái tên thôi đã khiến tôi nổi da gà rồi.

Tôi vô thức hỏi.

“Ồ! Cậu nhóc cũng có hứng thú với thứ này sao?”
Thấy tôi hỏi, Lạt Ma cười dữ tợn và ngồi xuống trước Nguyễn Vân, nhìn cô ấy chăm chăm.

“Đẹp, quá đẹp! Một cô gái đẹp thế này thì pháp khí luyện ra chắc chắn phải là tuyệt phẩm!”
“Đừng có động vào cô ấy!”
Thấy hắn tiếp cận Nguyễn Vân, tôi lập tức lên tiếng cảnh cáo.

Mặc dù tôi không biết Nhục liên pháp khí là cái thứ quỷ quái gì nhưng nghe cái tên đã biết là không phải thứ gì tốt đẹp.

“Nhóc con, cậu vội gì? Lẽ nào đây là người con gái của cậu sao?”
Gã Đại Lạt Ma này mặc kệ tôi cuống cuồng, hắn căn bản không coi tôi ra gì.

Nếu không phải vì hắn kiêng dè ông Tôn thì có lẽ chắc chắn hắn đã cho tôi chết ngay tại chỗ rồi.

“Đại Lạt Ma, Nhục liên pháp khí ông đã thu thập nhiều rồi, không thiếu thêm cái này nữa đâu, tha cho bọn họ đi”.

Ông Tôn thấy tôi cuống cuồng như chuẩn bị liều mạng với Lạt Ma thì lạnh lùng lên tiếng.

“Ông Tôn này, tôi nể ông một phần thì ông đừng tưởng rằng là tôi sợ ông thật.

Hôm nay ông đừng hòng nghĩ tới việc phá hỏng chuyện tốt của tôi! Chắc chắn tôi phải có âm nữ này! He he, cô gái, tôi sẽ cho cô biết thế nào là phiêu diêu dục tiên, thế nào là sống không bằng chết!”
Rõ ràng là Đại Lạt Ma đã bị thu hút bởi nhan sắc của Nguyễn Vân nên quyết tâm đưa cô ấy đi.

“Ông dám!”
Đôi mắt tôi long sòng sọc, tôi vội nhảy lên lao về phía Đại Lạt Ma ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.