Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi

Chương 191: Hồn Thể Của Uy Chấn Tử Mới Rời Khỏi Xác Th1t





Cổ thi này ra tay thế nào tôi còn chưa rõ vậy mà Uy Chấn Tử cứ thế chết luôn rồi.  
Người chết thì hồn rời thể.

Dương hỏa của Uy Chấn Tử đã bị tắt, ba hồn bảy vía của ông ta cũng bay ra ngoài.

Nhìn xác th1t của chính mình đứng ở đó, trên khuôn mặt của hồn thể hiện lên một tia hoang mang.   
Thế nhưng sự hoang mang đó cũng chỉ diễn ra trong nháy mắt.

hồn thể bỗng thẳng người, giống như nhận được một lời triệu gọi và bay về phía cổ thi.   
Lúc này cổ thi đã đặt tay xuống, đứng hờ hững ở đó giống như một khúc gỗ.   
“Khụ…lại bắt đầu rồi…”.

ngôn tình tổng tài
Hồ tiên nhìn thấy cảnh tượng đó, không biết là nghĩ tới điều gì mà sắc mặt trở nên khó coi và bỗng ho một tiếng.

Sau đó vỗ vai tôi và nói nhanh.   
“Cậu nhóc, đã ký hiệp ước với cậu thì sau này có gặp khó khăn gì, chắc chắn tôi sẽ giúp cậu.

Chỉ có điều hôm nay, duyên của chúng ta tới đây là hết, nhất lúc cô ta còn chưa phóng hỏa lên người tôi thì chúng ta tạm biệt ở đây nhé!”  
Nói xong, ông cụ Hồ cũng phất ông tay áo, cả người biến thành một làn khói xanh và mơ hồ bay vào bức tường còn một nửa mặt kia.   
Hồ linh quỳ bên cạnh dường như cũng như nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ bèn cúp đuôi chạy quay về nơi đã ban đầu đã xuất hiện…  
Tôi há mồm trợn mắt nhìn hai  hồ ly rời đi thì bỗng không hiểu bọn họ ở lại đây rốt cuộc có ý nghĩa gì…  
Hồ tiên dẫn theo hồ linh nói chạy là chạy.

Cổ thi kia có vẻ cũng chẳng để ý, chỉ có hồn thể của Uy Chấn Tử là từ từ bay về phía cô ta.   
Đợi khi hồn thể đó bay tới nơi thì cổ thi lại đưa tay ra một lần nữa và siết họng hồn thể của Uy Chấn Tử lôi về phía mình, mở miệng ra  và cắn như cắn một cái gà quay, từng miếng từng miếng xé rách và nuốt hồn thể Uy Chấn Tử vào bụng.   
Hồn thể của Uy Chấn Tử mới rời khỏi xác th1t.

Ngoài việc không có xác th1t ra thì không khác người sống là bao.   
Lúc này ông ta bị cổ thi gặm xé, đau đớn giãy giụa đồng thời miệng còn phát ra tiếng gào thét khác người.   
Tôi cố gắng đè nén cái vị axit như đang từ dưới dạ dày xộc lên, tức giận bật lại ông ấy.   
“Sư phụ, là lúc nào rồi mà sư phụ vẫn còn tâm trạng để trêu đồ đệ chứ? Giờ sư thúc đã hôn mê bất tỉnh,  nên nghĩ xem ba người chúng ta làm thế nào sống sốt để rời khỏi đây mới phải chứ?”  
Ông Tôn chỉ cười hi hi với vẻ thản nhiên.   
“Vừa rồi cậu không nghe ông cụ Hồ, à mà là Hồ tiên nói sao? Cổ thi này tới vì cậu, cậu là người trong lòng của cô ta, sao mà cô ta có thể ra tay với cậu chứ”..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.