Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi

Chương 24: Phương Tuyết





Mặc dù không thể thỉnh được Ngũ Hành Bát Quái Phúc nhưng ít nhất Liễu Nguyệt Như giờ đã có được rùa thần.

"Đừng ở tầng hai nữa, cô có thể ngủ tạm ở ghế sô pha trong phòng khách tầng một, đó là nơi có phong thủy tốt, là nơi mà sát khí ở căn phòng chữ Đinh yếu nhất".

"Yên tâm, có chú rùa thần này thì tạm thời cô sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu".

Sau khi đưa Liễu Nguyệt Như về đến cửa biệt thự, hai chúng tôi có chút lưu luyến không nỡ chia tay nhau.

Chỉ có điều sau khi tiễn Liễu Nguyệt Như, tự nhiên trong lòng tôi lại đầy tâm sự.

Trước giờ tôi cứ cho rằng tiền chỉ là vật ngoài thân, có cũng được không có cũng được.

Nhưng hiện giờ xem ra không có tiền thì đến cả việc an gia lập nghiệp tôi cũng không làm được.

Rõ ràng biết trong căn biệt thự kia có thứ đáng sợ nhưng lại không thể không đưa Liễu Nguyệt Như về đó.

"Xem ra phải nghĩ cách kiếm tiền thôi, căn biệt thự này vốn không phải của nhà họ Liễu, rồi sau này sẽ phải trả lại thôi".

Tôi nghĩ trong bụng.

Những người cùng ngành với tôi nếu thực sự có bản lĩnh thì phát tài không phải chuyện khó.

Cũng giống như Vọng Tiên Các kia.

Một kẻ tự xưng là đệ tử Mao Sơn nhưng thực ra chỉ là một tên giang hồ không cả có bản lĩnh bằng ông cụ Tôn, vậy mà vẫn có thể kinh doanh Vọng Tiên Các vô cùng thuận lợi đấy thôi.

Tờ giấy nhỏ không cả đáng chùi mông mà anh ta bán với giá trên trời hơn tám trăm tệ! Tôi suy đi tính lại, đáng tiếc hiện giờ tôi vẫn chưa thể gieo quẻ.

nếu không tôi cũng treo biển hiệu một quẻ nghìn vàng, không chừng cũng nên cơm cháo ấy chứ.

Đang suy nghĩ mông lung, mơ mộng giữa ban ngày thì tôi ngẩng đầu lên, vô tình nhìn thấy một cô gái đang đứng làm dáng ở trước cửa nhà trọ mà tôi đang ở, lại còn đang nhìn về phía tôi đong đưa tình tứ.

Tôi bất giác dừng chân, đêm hôm còn có gái đẹp liếc mắt đưa tình với mình, đây hẳn không phải điềm tốt.

Hoặc là yêu quái đang quấy phá, hoặc là mấy chị "gái ngành" đang mời chào khách.

Nhưng đợi khi tôi định thần lại nhìn kỹ hơn thì phát hiện ra người phụ nữ kia trông hơi quen.

Phương Tuyết? Tại sao cô ta lại ở đây?
"Trương Ly đại sư, tôi sớm đã nghe danh anh từ lâu.

Nghe nói nhà họ Liễu có được địa vị như ngày hôm nay đều là nhờ được người nhà anh chỉ dạy.

Thật không ngờ hôm nay được gặp anh, tôi mới phát hiện thực ra anh cũng khá đẹp trai!"
Vừa nhìn thấy tôi, Phương Tuyết cứ như thể gặp lại người quen cũ, tỏ vẻ thân thiết sán lại gần tôi.

Liễu Nguyệt Như không có ở đây nên cô ta nói năng chẳng kiêng dè gì nữa.

Nhưng thực ra Phương Tuyết này cũng rất xinh đẹp, môi hồng răng trắng, gương mặt xinh đẹp, dáng người mảnh khảnh, eo thon.

Mỗi động tác của cô ta đều toát ra vẻ đong đưa gợi tình.

Nếu là một người đàn ông bình thường không nhìn thấu Phương Tuyết thì khi bị mồi chài như vậy sẽ rất khó kháng cự được sự mê hoặc toát ra từ cô ta.

Nhưng tôi thì đã sớm nhìn ra bản chất của Phương Tuyết, lẳng lơ thành thói cho nên đương nhiên sẽ không rơi vào bẫy tình của cô ta.

"Cô Phương tìm tôi có việc gì sao?"
Tôi cố gắng kéo giãn khoảng cách với cô ta, hỏi với giọng khách sáo hết mức có thể.

Tôi và cô ta chẳng qua mới gặp nhau một lần, nếu nói là trùng hợp gặp nhau ở đây thì cũng hơi khó tin.

Hơn nữa, từ cách ăn vận trang điểm của cô ra có thể đoán bình thường cô ta chỉ đến những nơi giàu sang phú quý, xa hoa tráng lệ.

Còn nhà trọ này của tôi mặc dù cách biệt thự nhà họ Liễu không xa nhưng chỉ là một căn nhà nhỏ trong hẻm.

Đêm hôm thế này một tiểu thư nhà giàu chạy đến nơi hang cùng ngõ hẻm tối lửa tắt đèn này làm cái gì cơ chứ?
"Xem tướng gieo quẻ, có phải anh có tài năng này không?"
Thấy tôi có vẻ tránh né, Phương Tuyết không hề tỏ ra ngại ngùng mà lại còn sán lại gần tôi hơn.

"Hay là anh xem giúp tôi khi nào tôi mới có người yêu? Còn nữa, anh xem thử xem có khi nào hai chúng ta có duyên ở bên nhau không?"
Phương Tuyết càng nói càng trắng trợn, không hề kiêng dè gì nữa, rõ ràng cô ta đang dụ dỗ tôi.

Tôi cau chặt mày lại, nghĩ thầm người phụ nữ này đúng là "sống thoáng" không phải dạng vừa đâu.

"Cô Phương, nếu không có việc gì thì tôi xin phép đi trước".

Dây dưa với mấy người phụ nữ kiểu này là việc phiền phức nhất trên đời, nếu không dứt khoát thì có một trăm cái miệng sau này cũng không thanh minh được.

Thấy tôi chuẩn bị rời đi nhưng Phương Tuyết vẫn không chịu tha cho tôi.

Cô ta kéo tay tôi lại.

"Trương Ly đại sư đừng đi, tôi còn có việc quan trọng muốn cầu xin anh đây, nhưng tôi cũng phải thấy bản lĩnh của anh trước đã đúng không?"
Phương Tuyết vẫn bám lấy tôi như đỉa khiến tôi đã bắt đầu thấy bực mình.

"Tôi không phải thầy bói, có điều nể mặt cô là bạn của Liễu Nguyệt Như, tôi có thể giới thiệu cho cô một vị thầy bói".

Người có kinh nghiệm đối phó với mấy cô gái kiểu này nhất là ông cụ Tôn, giờ giới thiệu Phương Tuyết này cho ông ta đúng là vô cùng hợp lý.

"Đừng, tôi không tin người khác, tôi muốn thử tài anh một chút có được không?"
Phương Tuyết nói câu này với vẻ vô cùng mập mờ khiến cả tôi cũng không khỏi đỏ mặt.

Có điều tôi có thể nhận ra Phương Tuyết này hôm nay nếu không đạt được mục đích thì sẽ không chịu tha cho tôi.

Trong lúc bất lực, tôi đành bảo cô ta đưa tay phải ra trước mặt tôi.

Tôi nhìn vào lòng bàn tay cô ta một lát, sau đó phán:
"Được rồi, tôi chỉ nói một điều thôi.

Năm cô mười tám tuổi từng bị bạo bệnh, suýt thì mất mạng".

Đường chỉ tay của Phương Tuyết khá rối, nhưng vừa nhìn tôi đã thấy trên đường sinh mệnh của cô ta có chỗ bị đứt đoạn.

Điều đó có nghĩa trong khoảng từ mười tám đến hai mươi tuổi, Phương Tuyết đã gặp phải đại nạn, khả năng cao là bạo bệnh.

Lại thêm việc quan sát khí sắc của cô ta hôm nay, da mặt hồng hào mịn màng không giống người vừa mới khỏi bệnh.

Một cơn bệnh nặng thế này ít nhất phải nghỉ ngơi hai năm trở lên mới hồi lại được.

Kết hợp tất cả những phân tích và suy đoán trên, tôi nhanh chóng đưa ra kết luận.

"Tài tình! Trương Ly đại sư, chuyện này tôi còn chưa từng kể với Liễu Nguyệt Như, vậy mà anh cũng đoán ra được?"
Phương Tuyết kinh ngạc mở to mắt.

Thấy tôi phán chuẩn như vậy, Phương Tuyết cũng bớt bớt cái kiểu lẳng lơ đưa đẩy ban nãy.

Hơn nữa, ánh mắt cô ta nhìn tôi đã thêm phần kính nể.

"Tôi cũng phải nói với cô một điều, hai chúng ta không duyên không nợ, cho nên tôi khuyên cô tốt nhất không nên có ý định gì với tôi".

Lời tôi vừa nói hoàn toàn là thật.

Nhìn đường chỉ tay của cô ta vô cùng đào hoa nhưng lại không có nổi một mối nhân duyên, trời định phải cô độc một kiếp chứ đừng nói là có duyên với tôi.

Nói xong, tôi cảm thấy mình trình bày đã đủ rõ ràng nên hất tay cô ta ra, chuẩn bị đi vào bên trong nhà trọ.

"Đại sư, xin hãy giúp gia đình tôi!"
Phương Tuyết ban nãy còn trêu đùa lả lơi với tôi giờ đột nhiên thay đổi nét mặt, gương mặt thống thiết khổ sở cầu xin.

Cứ như cô ta có sẵn một cái mặt nạ khác để đeo lên vậy.

Tôi dừng bước, quay đầu lại nhìn cô ta.

"Không biết tại sao nhưng dạo này nhà tôi làm việc gì cũng không thuận lợi.

Việc kinh doanh gặp khó khăn, bố mẹ ngày ngày tranh cãi, giờ đã sắp ly hôn đến nơi rồi".

Phương Tuyết cau chặt mày, vẻ mặt sầu não nói với tôi.

Tôi nghe xong nhưng không cho rằng đây là vấn đề gì lớn lắm.

"Làm ăn có lúc thịnh ắt có lúc suy, hơn nữa gần đây thị trường cũng suy thoái nên việc làm ăn có trục trặc cũng là bình thường.

Còn về bố mẹ cô, ở bên cạnh nhau lâu ắt có lúc cãi vã, cô lựa lời khuyên nhủ là được rồi".

Mặc dù tôi hiểu chút chuyện âm dương, cũng biết chút pháp thuật liên quan đến chuyện yêu đương.

Nhưng nếu tự ý thay đổi nhân quả thì sẽ gặp quả báo.

Hoặc là quả báo lên người được thay đổi nhân quả, hoặc chính tôi cũng có thể gặp báo ứng.

Cho nên trừ khi là việc hệ trọng liên quan đến mạng người, còn những chuyện bình thường lông gà vỏ tỏi này tôi sẽ không dễ dàng nhúng tay vào.

Thấy tôi không muốn giúp đỡ, Phương Tuyết lo lắng ra mặt.

"Chuyện không đơn giản như anh nói đâu, tôi có thể khẳng định nếu anh không đồng ý giúp thì nhà tôi sẽ có người mất mạng cũng nên!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.