Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi

Chương 396: Thứ Gì Đó Đáng Sợ Và Cũng Buông Lỏng





Khi con rắn lửa sắp chạm cái răng sắc nhọn vào da tôi thì tôi đột nhiên cảm thấy có một luồng khí lạnh chạy dọc toàn thân.

 
Cái lạnh này không phải được sinh ra từ sợ hãi mà giống như có thứ gì đó đang đóng băng tôi vậy, khiến lục phủ ngũ tạng, mạch máu của tôi lập tức đông cứng.

 
Tôi không khỏi há miệng, lập tức phả ra một luồng khí lạnh.

 
Luồng khí lạnh này vừa hay phun đúng lên khuôn mặt của con rắn lửa kia.

 
Bị luồng khí lạnh phả vào mặt, con rắn lửa như bị kinh động.

Nó không kịp cả ngậm miệng lại, nhanh chóng buông ra khỏi cổ tôi, bò theo luồng sát khí chạy dọc theo ngón tay tôi như bỏ trốn, và sau đó biến mất.

 
Tôi bỗng cảm thấy ngây người trước hành động đó.

Con rắn lửa tới từ địa ngục này tình huống nào cũng đã từng trải qua, vậy mà lại bị dọa sợ chạy mất chỉ vì một luồng khí lạnh sao?
 
Đồng thời, bốn con rắn nhỏ khi nãy suýt nữa định cắn tôi dường như cũng cảm nhận được thứ gì đó đáng sợ và cũng buông lỏng.

 
Tôi không có sự phòng bị, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì cả cơ thể bỗng nặng trĩu và rơi từ trên cao xuống.

 
“Chết tiệt! Chuyện gì thế này? Cái đồ yêu quái này định lấy mạng đổi mạng sao? Được lắm! Chết thì chết, ông đây đếch sợ! Dù có chết thì ông cũng bắt mày phải chết cùng nhé!”
 
Sau khi kinh động thì tôi vô cùng tức giận, cảm giác giống như bị người khác đùa giỡn vậy và cảm thấy ngứa ngáy khó chịu với người gỗ liễu kia.

 
Có điều trước khi chết tôi vẫn còn muốn chống cự lần cuối, mặc dù không biết còn cách mặt đất bao xa nhưng chắc chắn là thấp hơn nhiều so với lúc nãy.

 
Như vậy thì cơ hội sống sót tăng lên nhiều rồi.

 
Nếu đã như vậy thì chỉ cần tôi bảo vệ tốt nội tạng, không để bị tổn thương thì chắc vẫn có cơ hội sống sót.

 
Quyết định như vậy nên nhân lúc vẫn chưa chạm đất, tôi vội vàng nhắm mắt vận chuyển linh khí bên trong cơ thể và bao bọc toàn bộ lục phủ ngũ tạng trong cơ thể một cách chắc chắn.

 
Vừa mới làm xong thì tôi bỗng cảm thấy lưng đau nhói và đột nhiên cả cơ thể bị một luồng sức mạnh cực lớn tấn công khiến tôi ngã lăn ra đất.

 
Nếu không phải trước đó đã dùng linh khí bao bọc nội tạng thì e rằng đã bị vỡ một vài bộ phận rồi.

 
“Mẹ kiếp, đau chết ông đi được.

Quỷ môn còn chưa mở mà suýt nữa mình đã thành quỷ mất rồi!’
 
Mặc dù tránh được nội thương nhưng vết thương bên ngoài thì vẫn có.

Tôi đau đớn nằm dưới đất một lúc lâu mới bò lên được.

 
Tôi nằm dưới đất, nhìn theo sát khí dày đặc bên trên và cảm thấy khó hiểu.

 
Sau khi con rắn bị dọa bỏ chạy bởi luồng khí lạnh của tôi thì dường như người gỗ liễu kia lại trốn đi, không thèm ra bàn điều kiện với tôi.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.