Thầy Sờ Cốt

Chương 20: Chương 20





Edit: Lạc Như
Beta: Cá
Mười giờ sáng Phương Thành mới đến phòng làm việc.
Lã Mông Dương lập tức chào anh: “Thầy, sao thầy đến muộn vậy? Đi làm muộn là trừ lương đó.”
Phương Thành vừa cởi áo khoác vừa nói: “Tôi đã xin nghỉ rồi.”
“Ồ ồ.” Lã Mông Dương gật đầu.
Thầy của cậu chính là loại người sắt cho dù có sốt cao vẫn phải đặt công việc lên hàng đầu mà cũng xin nghỉ cơ đấy.
Lã Mông Dương hỏi: “Có việc gì vậy ạ?”
Phương Thành thản nhiên nói: “Kêu thợ lắp lại cửa.”
“Cửa?”
“Ừm.”
Lã Mộng Dương suy nghĩ: “Thầy, cửa chính nhà thầy không phải do công ty “cực hịn” lắp đặt ạ? ? Do xấu hay là chất lượng quá kém vậy.”
“Không phải cửa chính, là cửa phòng ngủ.”
“Cửa phòng ngủ ạ? Chẳng phải hồi đó cửa phòng ngủ nhà thầy được đặt làm riêng hay sao? Thầy, em còn nhớ thầy bảo người ta làm dày hơn nữa mà.”
“Ừm, hỏng rồi.”
Lã Mông Dương vuốt cằm: “Sau này, em tuyệt đối không đến chỗ chỗ đó mua đồ nữa, chất lượng kém quá.”
Phương Thành mỉm cười không lên tiếng, lần này đành để công ty đó chịu tiếng oan vậy.
“Thầy ơi, thầy…”
“Được rồi, mau đi làm việc đi.” Phương Thành vỗ vai Lã Mông Dương, ngăn không cho cậu nói tiếp chứ không thì “gốc rễ” gì cũng bị cậu ta đào ra hết.
“Vâng…” Lã Mông Dương dẩu môi, thầy lại chê cậu lải nhải nữa rồi.
Phương Thành mới vừa đeo găng tay, điện thoại trong túi đã rung lên một cái.
Anh đành phải tháo găng tay rồi móc điện thoại ra, là tin nhắn được gửi từ số lạ.
Nội dung:【Khách sạn Thịnh Hoàng, phòng VIP 3201.】
Phương Thành đọc đi đọc lại tin nhắn quảng cáo hai lần rồi mới bỏ điện thoại di động vào túi, đeo găng tay tiếp tục công việc.
“Thầy, ai gửi tin nhắn mà thầy không trả lời vậy? Chẳng lẽ.

.

.

Là cô của em ạ?” Lã Mông Dương trêu ghẹo Phương Thành.
Phương Thành trịnh trọng nói: “Là tin rác thôi.”
Lã Mông Dương vẫn tiếp tục việc vẽ trong tay, cậu cười thậm thụt nói: “Thầy.

.

.”
“Ừm?”

“Không phải điện thoại của thầy tự động lọc tin rác hay sao ạ?”
Được Lã Mông Dương nhắc nhở, Phương Thành ngừng lại.
Đúng rồi, điện thoại của anh trừ mấy số điện thoại bình thường ra thì mấy tin nhắn từ sim rác đều bị lọc tự động hết, ngay cả tin nhắn thông báo thu phí từ tổng đài 10086 cũng không nhận được.
Phương Thành vội vàng tháo găng tay, móc điện thoại ra đọc lại tin nhắn lần nữa, anh phát hiện những con số đơn giản được sắp xếp thành một dãy số ngẫu nhiên này nhìn có vẻ giống với mấy số quảng cáo đấy, cơ mà mấy tin nhắn từ sim rác không thể nào gửi đến được điện thoại của anh.
Khách sạn Thịnh Hoàng.

.

.
Một giây sau, số này lại gửi tới một tin nhắn.
Nội dung: 【 Vu Đồng.


*
Vu Đồng cứ từ chối mãi khiến bầu không khí trong phòng khách như rơi vào khoảng lặng “chết chóc”, đôi mắt sáng rực của Vương Hi cũng dần ảm đạm, Đường Dung che miệng lại, lấy nước mắt rửa mặt, đầu Vương Minh chôn thật sâu vào trong lòng bàn tay, trên mái tóc đen có thể lờ mờ thấy được những sợi tóc bạc.
Chỉ có Vu Đồng và đầu trọc A Sơn là vẫn mặt không cảm xúc ngồi yên.
Đầu trọc A Sơn đưa tay ra hiệu, cô có dự cảm không tốt, dư quang Vu Đồng thoáng nhìn thấy bóng dáng đám người sau lưng định đánh úp, cô vội vàng đứng lên, một tay chống lên chỗ tựa lưng của ghế salon rồi xoay người ra đằng sau tên vệ sĩ đang cầm dao ngắn, cô đập vào cổ tay của gã, con dao trong tay vệ sĩ rơi xuống đất vang lên tiếng leng keng.
Vì khoảng cách quá xa nên mắt cá chân phải của Vu Đồng lại nhói lên, cô vừa mới hơi mất tập trung đã bị một gã vệ sĩ khác cầm một dao dí vào hông cô.
Vu Đồng rơi vào thế yếu, cô hít sâu giơ hai tay lên,.

Nếu chân cô không bị thương thì mấy người này hoàn toàn không ngăn được cô, nếu có xông hết vào thì cô cũng thoát được.
“A Sơn!” Vương Minh ngăn lại.
Đầu trọc A Sơn khoát tay, tên vệ sĩ mới để dao cách xa hông của Vu Đồng một khoảng.
Đầu trọc A Sơn chống đầu gối đứng lên, gã hất cằm nhìn Vu Đồng: “Vu Đồng, một câu nói có thể kiếm được mấy triệu, chuyện hời như vậy sao lại không làm?”
Vu Đồng điềm tĩnh nhìn gã: “Câu nói đó có thể sẽ lấy mạng tôi.

Vậy, số tiền đó đối với tôi chính là rác rưởi.”
Đầu trọc A Sơn nói tiếp: “Vậy nếu tôi nói, việc này liên quan đến Phương Thành thì cô có làm hay không?”
Vu Đồng cau mày: “Ông có ý gì?”
Nhắc tới Phương Thành, cả Vương Minh, Đường Dung và Vương Hi đều sững sờ.
Đầu trọc A Sơn nở nụ cười, vết sẹo nơi khóe miệng nhếch lên nhìn hơi đáng sợ, gã đi về phía Vu Đồng: “Không phải dạo này cô và Phương Thành thân thiết lắm à?”
Vu Đồng: “Tôi không quen người ông nói.”
Đầu trọc A Sơn cười ha hả: “Không phải cô đang ở nhà cậu ta à?.”
Để đưa cô tới nơi này mà không có chút sơ hở nào, mấy hôm nay, gã nắm rõ hành tung của Vu Đồng như lòng bàn tay, chỉ là việc gã không ngờ thầy sờ cốt này lại quen Phương Thành.
Sau khi nghe xong, Vu Đồng hoảng sợ, lòng dần nặng trĩu, cô không hiểu đầu trọc A Sơn nói việc này có liên quan tới Phương Thành là ý gì.
Một lát sau, cô trấn an tinh thần, con dao vẫn ép sát ở bên hông, cô nhanh chóng động não, đổi giọng hỏi: “Các người có thù oán gì với Phương Thành?”
Đầu trọc A Sơn đi qua đi lại trước mặt Vu Đồng, gã thản nhiên nói: “Không thù không oán.”
Vu Đồng cụp mắt thở phào nhẹ nhõm, may mà không phải là kết thù kết oán gì, nhưng nếu đã không có thù oán gì thì sao gã lại nói có liên quan tới Phương Thành nhỉ.
Vu Đồng suy đoán: “Không là kẻ thù, vậy là bạn bè à? Hay người thân?”

Đầu trọc A Sơn nhìn về phía Vương Minh, Vương Minh gật đầu, gã nói tiếp: “Cô rất thông minh, là người thân.”
Người thân?
“Thân đến cỡ nào?” Vu Đồng tiếp tục đặt câu hỏi.
Đầu trọc A Sơn lại ngoảnh lại liếc nhìn Vương Minh, nhận được sự chấp thuận từ Vương Minh, gã mới đáp: “Tiểu Hi là em gái cùng mẹ khác cha với Phương Thành.”
À.

.

.

Em gái cùng mẹ khác cha.

.

.
Vu Đồng nhíu mày bình tĩnh, cô cảm thấy thời buổi này ly hôn là rất bình thường, xây dựng lại mái ấm rồi tiếp tục sinh con cũng rất bình thường, không có gì đáng ngạc nhiên.
Nhưng hiện tại bọn họ bất đắc dĩ phải dùng cái danh “Em gái cùng mẹ khác cha với Phương Thành” này để làm khó cô, đoán chừng họ cảm thấy quan hệ giữa cô và Phương Thành phải ghê gớm lắm đây.
Vu Đồng thản nhiên đáp: “Nhưng chuyện này đâu liên quan gì tới tôi, tôi và Phương Thành chỉ là hợp tác làm ăn cùng có lợi thôi.”
Bọn họ chỉ có quan hệ theo nhu cầu mà thôi.
Ánh mắt gã trọc A Sơn trở nên lạnh lùng: “Nói như vậy tức là cô vẫn không chịu đồng ý đúng không?”
Vu Đồng không lên tiếng, sao cô có thể đồng ý cơ chứ.
Đầu trọc A Sơn phất tay, hai gã vệ sĩ lập tức tóm lấy Vu Đồng, trói tay chân cô lại.
Đầu trọc A Sơn: “Cô không sờ phải không? Tôi đã có cách.”
Vu Đồng cắn môi cau mày, bây giờ chỉ sợ cô sẽ bị cưỡng chế sờ xương cho Vương Hi ngay trước mặt cô bé mà thôi .
“Kéo cô ta qua đây.” Đầu trọc A Sơn chỉ vào ghế salon gã vừa ngồi.
Vu Đồng muốn chửi người, Chó chết! Đúng là sợ cái gì là gặp cái đó mà!
Vu Đồng bị vứt lên cái ghế đầu trọc A Sơn vừa ngồi, cô ra sức giãy giụa nhưng không có kết quả, dây thừng trói trên tay càng khiến cô đau hơn.
Vương Minh bình tĩnh dặn dò: “Dì Chung, đẩy Tiểu Hi qua đây.”
Vương Hi liếc nhìn Vu Đồng, cô bé nói nhỏ nhẹ: “Bố.

.

.

Như vậy không tốt đâu.

.


.”
Đường Dung nắm chặt tay Vương Hi, lắc đầu: “Tiểu Hi, lần này nghe lời bố con đi, được không?”
Vương Hi im lặng cụp mắt.
Vu Đồng đạp chân, cô lạnh lùng nói: “Đây chính là người làm từ thiện đấy à? Ép buộc người khác làm chuyện họ không muốn làm? Tôi cho các người biết, dù tôi có thật sự sờ thấy chuyện gì, nhìn ra cái gì đi nữa, nhưng mà có chết tôi cũng không nói!”
“Tôi có chết cũng không nói đâu! Mấy người đừng ép tôi!”
Vu Đồng gào thét, cố gắng hết sức dùng khí thế để doạ bọn họ, dù sao hiện tại cũng là bọn họ đang cần cầu cạnh cô.
Đám Vương Minh cũng thấy hơi sợ, đầu trọc A Sơn vẫn mặt không biến sắc: “Cô thật sự có chết cũng không nói?”
Vu Đồng xì một tiếng: “Không nói!”
Đầu trọc A Sơn ghé vào bên tai Vu Đồng, mỉm cười: “Vậy cô còn cần mạng của ông nội cô nữa hay không?”
Vu Đồng trợn mắt, ông nội cô.

.

.
Đệt! Một đám chó chết, chuyên môn uy hiếp cô!
“Cút mẹ mày đi!” Vu Đồng muốn đá gã, nhưng hai chân bị trói với nhau, đạp đến mấy cũng không đạp được.
“Sờ hay không sờ?”
Đầu trọc A Sơn ở trên cao nhìn xuống dò xét cô, khí thế hùng hổ buộc Vu Đồng phải trả lời.
Vu Đồng phẫn nộ nhìn gã ta, cô cắn chặt răng, đầu óc nghĩ rất lung, ông nội cô vừa lợi hại vừa nóng tính như vậy, chắc hẳn không ai có thể tìm được ông, dù có tìm được thì cũng chưa chắc đã bắt được ông.
Nhưng cô vẫn lo lắng, dù sao ông cũng có tuổi rồi.

.

.

Không chừng bị tóm thật thì sao.

.

.
Lẽ nào ông cô bị bắt lúc đang đi du lịch ?
Vu Đồng lại nhìn đầu trọc A Sơn, nếu bây giờ cô hỏi dò ông cụ có tóm thật hay không tức là là trực tiếp nói với bọn họ rồi, chẳng khác gì lạy ông tôi ở bụi này.
Vu Đồng khẽ cắn môi.
Năm mươi năm mươi, có nên đánh cược một lần không?
Vu Đồng mặc niệm trong lòng: Ông ơi, cháu xin lỗi.

.

.

Ông, cháu tin tưởng ông.

.


.
Vu Đồng nuốt khan một cái, gào thét với đầu trọc A Sơn: “Không! Sờ!”
“Ông giết đi! Có bản lĩnh thì cứ giết ông nội tôi đi!”
Đầu trọc A Sơn đã sống nửa đời người cũng phải choáng váng, đi đe dọa người ta lại đột ngột biến thành thằng hề.
Đầu trọc A Sơn thở phì phò, gã cáu bẳn quát chỉ huy vệ sĩ: “Đè tay của cô ta xuống! Sờ xong rồi tôi xem cô có nói hay không!”
Vu Đồng nhắm chặt hai mắt: Xong rồi xong rồi xong rồi.

.

.
Cơ mà cô cũng thở phào, đầu trọc A Sơn phản ứng như vậy hẳn là tức đến nổ phổi rồi, chắc chắn gã không bắt được ông nội.
“Tiểu Hi.” Đầu trọc A Sơn gọi Vương Hi.
Vương Hi vẫn thấy khó xử: “Chú A Sơn, cháu không muốn.

.

.”
Đường Dung nắm lấy tay Vương Hi, định đặt lên tay Vu Đồng: “Tiểu Hi, con không muốn cũng không sao, mẹ giúp con.”
Vương Hi dùng hết sức lực rút tay về, cô nghẹn ngào: “Mẹ, nếu như chị ấy sờ xương của con rồi bị thì sao?”
Đường Dung nghiêm khắc: “Chỉ sờ xương thôi, sao có thể chết được!”
Vương Hi vẫn khóc nức nở: “Mẹ, chị ấy từ chối chắc chắn là có lý do của chị ấy, chúng ta đừng ép chị ấy, được không ạ?”
“Vương Hi!” Đường Dung lớn tiếng quát cô bé: “Con nghĩ đến mẹ, nghĩ đến bố con đi! Con muốn nhìn bố mẹ ngày ngày phải sống như này hay sao!”
Vương Hi bị làm cho khiếp sợ, nước mắt chảy xuống, lăn trên làn da khô trắng bệch.
Đường Dùng vẫn không buông tay Vương Hi ra, bà tiếp tục động tác, Vương Hỉ sức yếu, cô bé khóc lóc giằng co nhưng không vẫn vô ích, Đường Dung đã cầm lấy tay của cô bé tới gần tay của Vũ Đồng từng chút từng chút một.
Vu Đồng càng nhắm mắt chặt hơn, quá trình bàn tay Vương Hi đến chỉ mất vài giây nhưng nó chẳng khác nào lăng trì cô.
“Reng reng — ”
Tiếng chuông cửa vang lên, mắt thấy hai tay đã gần chạm vào nhau, Đường Dung căng thẳng dừng động tác lại.
Vương Minh và đầu trọc A Sơn nhìn nhau, bên ngoài rõ ràng có bốn gã vệ sĩ cơ mà, sao lại có người nhấn chuông cửa.
Đầu trọc A Sơn nói với Vương Minh: “Anh Vương, em ra xem thử.”
Vương Minh gật đầu, vệ sĩ đưa tay bịt kín miệng Vu Đồng.
Đầu trọc A Sơn đi tới màn hình cạnh cửa, muốn nhìn xem người đến là ai thì chỉ thấy màn hình tối đen, rõ ràng cho thấy người ngoài kia đã chặn camera lại.

Gã lại đi tới mắt mèo, nào ngờ mắt mèo lại cũng bị chặn luôn, gã cau mày.
Đầu trọc A Sơn đành quay lại trước màn hình, ấn nút gọi, giọng điệu cực kỳ tệ hỏi người ngoài cửa: “Ai vậy?”
Giọng nói của một người đàn ông truyền đến: “Tôi tìm Vu Đồng.”
Bên trong yên tĩnh, phòng khách cũng nghe được giọng nói đó, những người khác có thể không nghe rõ, nhưng Vu Đồng lại rất quen thuộc.
Vệ sĩ một tay bịt miệng Vu đồng, một tay thì khóa chặt cổ tay cô, một chân đè lên chân của cô.

Vu Đồng thử một chút, chân vẫn có thể cử động được, thế là cô thừa dịp vệ sĩ không chú ý, hai chân Vu Đồng cùng gập lại, rồi lại nhanh chóng duỗi thẳng ra, chân vệ sĩ vẫn còn buông lỏng, hai chân cô lại tiếp tục đá về phía cánh tay gã.
“Ah!” Vệ sĩ bị đau kêu lên, tay thả lỏng ra.
Vu Đồng được ăn cả ngã về không rống to lên–
“Phương Thành! Cứu mạng!”
Vương Minh đang ngồi trên ghế run lên, người ngoài cửa chính là Phương Thành ư?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.