Năm phút sau, công an chạy đến, nhưng hiện trường đã chịu sự khống chế của cục cảnh sát thành phố. người bị hại được đưa lên xe cứu thương, phần lớn côn đồ chạy trốn đều đã sa lưới.
Lục Phong làm lãnh đạo cao nhất tại hiện trường, toàn quyền tiếp nhận chỉ huy công tác: lấy gã đầu trọc làm đầu, nghi phạm tội cố ý gây thương tích, vụ án chuyển giao cho đội hình sự, công an chỉ phối hợp điều tra.
Đồn trưởng công an đầy mặt mỉm cười, thái độ vô cùng khiêm nhường: “Lúc nhận được tin báo, trong đồn rất coi trọng, lập tức triển khai người đến điều tra…” Ông ta thao thao bất tuyệt, ngôn từ khẩn thiết, câu nói thì khách sáo đẹp đẽ, nhưng lại không đề câp tới chuyện chuyển giao vụ án.
Đồn trưởng cho rằng, dù Lục Phong có cao hơn ông nửa cấp, nhưng trên nguyên tắc cũng không thể quản, lúc này có nghe ông ta giả vờ ngớ ngẩn cũng không thể làm gì được.
Trong lòng ông ta cười lạnh, vụ án trong khu vực của bọn họ, cục cảnh sát thành phố lấy gì để bảo chuyển đi là đi? Vốn dĩ Lục Phong đột nhiên gọi điện cho đồn trưởng, cung cấp manh mối cô nhi viện Triêu Dương ngược đãi trẻ em, ông ta còn buồn bực. Từ lúc bắt đầu nghiêm trị một năm trước, người người Tân Thành đều thấy bất an, phong thanh hạc lệ*. Quan hệ cá nhân của ông ta và Lục Phong giống nhau, sao lại nhắc nhở mình? Nếu như chuyện này bị truyền thông bới ra, đồn trưởng là ông ta tất nhiên không thể ngồi yên được. Đội hình sự vẫn thường hợp tác với đồn công an, nhưng cũng không có quan hệ lợi ích rõ ràng, Lục Phong cũng không cần phải bán cho ông ta nhân tình này.
*Phong thanh hạc lệ [风声鹤唳]: Tiếng rên rỉ của gió cùng tiếng kêu của hạc. Một cảm giác thấy thoáng qua về sự nguy hiểm trong những tiếng nhỏ nhất. Miêu tả hoảng hốt lo sợ, hay tự mình nghĩ loạn đâm ra sợ hãi lo buồn, tự dọa chính bản thân.
Đồn trưởng suy đi nghĩ lại, cho rằng nhất định chuyện này có gì đó lừa bịp, bèn tự mình dẫn đội đến hiện trường. Lúc đi tới, ha ha, quả nhiên, có vấn đề mà. Ngoài miệng Lục Phong nói nhiều lời hay, nhưng tay thì vươn ra dài lắm. Đồn cách cô nhi viện Triêu Dương gần hơn, nhưng cục cảnh sát lại tới nhanh hơn nhiều. Bên ngoài thì Lục Phong nhắc nhở ông ta, nhưng trên thực tế lại tới để tóm lấy nhược điểm của ông ta. Lúc tới thì nói là vụ án ngược đãi trẻ em, sao giờ đã biến thành băng nhóm côn đồ phạm tội, theo suy nghĩ của đồn trưởng đại nhân thì tất nhiên là Lục Phong cố ý gây ra.
Đồn trưởng đã hơn năm mươi tuổi rồi, mắt thấy việc thăng chức là vô vọng, cũng chết tâm với việc leo lên. Hiện giờ ông ta chỉ cầu một chữ “An ổn”. Vụ án xảy ra trong khu vực quản lý của mình, ông ta bèn cảm thấy nên tóm vào tay mình. Tự mình làm, cho an tâm.
Lục Phong cũng không tranh chấp với đồn trưởng, kiên nhẫn chờ ông tanói xong, vung tay với đám Tiểu Chu đang bắt người về: “Mang đi hết!”
Đồn trưởng trừng mắt: “Này! Đội trưởng Lục!”
Lục Phong quay đầu lại.
Đồn trưởng buông tay: “Ngài như vậy – cũng không phúc hậu rồi!”
Hiện trường ồn áo đột nhiên yên tĩnh. Gã đầu trọc lộ vẻ vui mừng, Tiểu Chu khẽ cau mày, nhất thời không có động tác.
Lục Phong quét qua Tiểu Chu một cái, Tiểu Chu hiểu ý, áp giải người lên xe cảnh sát.
Đồn trưởng mặt tái xanh: Được lắm, đúng là không để đồn trưởng là ông ta trong mắt mà!
Lục Phong đi tới trước mặt Thái Hữu Dương hỏi: “Có giấy không?”
Thái Hữu Dương liếc mắt nhìn đồn trưởng đang nộ khí xung thiên: “Có, anh muốn làm gì?”
Lục Phong giơ tay: “Đưa cho tôi một tấm.”
Thái Hữu Dương móc trong túi ra một xấp giấy note, xé cho anh một tờ: “Hơi nhỏ đấy.”
“Được rồi.” Lục Phong nói. gỡ cái bút máy đang giắt trong túi áo, vặn nắp bút viết một chuỗi số trên giấy, sau đó đi tới trước mặt đồn trưởng, đưa tờ giấy cho ông ta.
Đồn trường không muốn nhận, nhưng cân nhắc đến việc Lục Phong cao hơn mình nửa cấp, vẫn nhận lấy. “Cái gì thế này?” Ông ta buồn bực nói.
Lục Phong nói: “Đây là số điện thoại của cục phó Đàm – chủ quản của cục cảnh sát hình sự thành phố. Ông có bất mãn gì, có thể gọi điện thoại cho ông ấy.”
Đồn trưởng: “….”
Lục Phong gật đầu chào: “Cáo từ.” Sau đó vẫy tay với Thái Hữu Dương, “Đi thôi.”
Thái Hữu Dương không dám nhìn đến sắc mặt của đồn trưởng, kéo thầy Ngô lên xe Lục Phong. Họ là người chứng kiến, phải trở về cục để lấy lời khai. Xe của thầy Ngô bị đập hỏng rồi, không thể chạy được nữa. Nhưng đã gọi cho công ty bảo hiểm, công ty đó sẽ sai người đến kéo đi.
Đội hình sự đem toàn bộ kẻ tình nghi, nhân chứng và người bị hại đi, những chứng cứ như mảnh thuỷ tinh vỡ, dấu chân, vân tay trên hiện trường cũng bị mang đi. Để lại cho đồn công an, chỉ là một cái xe rách nát trong đêm.
Mấy anh công an nhìn đồn trưởng của mình, đồn trưởng lại cầm tờ giấy đội trưởng cảnh sát để lại mà đờ ra. Cái tên này, quá kiêu ngạo rồi! Đồn trưởng hơn năm mươi tuổi đang gào thét trong lòng.
Điện thoại của cục phó Đàm gọi tới Lục Phong rất nhanh – Quả nhiên là đồn trưởng tố cáo anh. Nhưng trước nay Lục Phong vẫn không thèm để ý đến những người tố cáo kiểu này. Anh nhìn chằm chằm vào phòng thẩm vấn, giả vờ nghe điện thoại, thuận miệng “Vâng” vài tiếng, trong đầu đều là vụ án. Cục phó Đàm biết tính anh, hời hợt phê bình vài câu rồi cúp điện thoại. Mặt mũi của ông đồn trưởng không thể không cho, nhưng Lục Phong là thủ hạ của ông, quyết không thể làm tổn thương anh được. Trong lòng cục phó Đàm hiểu rõ, không có Lục Phong sẽ không có tỉ lệ phá án, mà không có tỉ lệ phá án, sẽ không có thành tích của ông.
Thái Hữu Dương và thầy Ngô lấy lời khai xong là có thể về nhà. Thầy Ngô gọi taxi về nhà, còn Thái Hữu Dương thì chần chừ ngoài cục cảnh sát. Cảnh sát gác cửa nhìn y vài cái, không nhịn được muốn bắt y vào. Nhìn cái gì, đây chính là cục cảnh sát đấy!
Cũng may Tiểu Chu tan tầm, vừa lúc gặp được. Tiểu Chu vội vàng kéo tay anh trai tận chức này, sau đó gọi Thái Hữu Dương vào cửa. “Chờ đội trưởng Lục sao?” Tiểu Chu cười hì hì hỏi, thái độ rất nồng nhiệt, giống như y là người của mình.
Thái Hữu Dương biết Lục Phong cũng chưa come out ở cục cảnh sát, cho nên cẩn thận nói: “Muốn đi nhờ xe. Tôi đoán là các cậu cũng sắp nghỉ làm rồi nên mới chờ ở đây.”
Tiểu Chu kéo dài giọng: “À — hoá ra là đi nhờ xe. Vừa lúc em tan làm rồi, ngồi xe em nhé?”
Thái Hữu Dương khéo léo nói: “Chúng ta không tiện đường lắm nhỉ?”
Tiểu Chu nói: “Tiện! Rất tiện!” Y lập tức khai tiểu khu mình đang ở ra, “Có phải rất gần nhà anh không?”
Thái Hữu Dương: “Cậu biết tôi ở chỗ nào hả?”
Tiểu Chu: “Không biết, không biết.” Y thần thần bí bí hạ thấp giọng, “Này, có phải là anh thích ăn sò nướng không?”
Thái Hữu Dương: “A?!”
Tiểu Chu: “Ha ha…”
Thái Hữu Dương: “Tôi vẫn thấy cậu biết hơi nhiều.”
Tiểu Chu xua tay: “Em chả biết gì cả đâu.”
“Đang nói gì thế?” Thanh âm của Lục Phong đột nhiên truyền đến.
Tiểu Chu theo bản năng mà đứng nghiêm: “Đội trưởng!”
Lục Phong lạnh lùng nói: “Tôi thấy cậu có tinh thần quá nhỉ, ngày mai tiếp tục tăng ca.”
Tiểu Chu vội nói: “Đừng đừng. Đội trưởng à, em đã ba hôm liên tục không về nhà đúng giờ rồi, vợ em sắp bắt em ngủ sô pha rồi sếp ơi.”
Thái Hữu Dương cũng giải thích cho Tiểu Chu: “Cảnh sát Lục à, cảnh sát Chu vừa nói muốn đưa tôi về nhà.”
Tiểu Chủ: “…” Vốn y chỉ muốn trêu một chút thôi mà!
Vốn định trêu thầy Thái chứ không muốn tự mình ngã xuống đâu.
Tiểu Chu giống như bôi dầu vào bàn chân: “Nhà em còn có vợ yêu đang đợi, không ở cùng với lãnh đạo lâu đâu.”
Thái Hữu Dương nhìn dáng vẻ Tiểu Chu hoảng hốt chạy trốn, cười ha ha. Tiểu Chu bây giờ, đâu còn anh dũng giống cái lúc bắt gã đầu trọc đầu?
Ngồi lên xe về nhà, Thái Hữu Dương cảm khái: “Không ngờ Tiểu Chu cũng sợ vợ.”
Lục Phong hỏi: “Nếu anh không tới, em sẽ ngồi xe cậu ta về à?”
Thái Hữu Dương nói: “Nếu chờ lát nữa mà anh vẫn chưa tan ca…” Y đột nhiên cảm nhận được một luồng sát khí, không khỏi run lẩy bầy, bèn đổi sang sắc mặt chân thành, vô cùng tự nhiên đổi giọng: “….Vậy em cũng không ngồi xe cậu ta! Em chỉ thích ngồi xe người đàn ông của em thôi!”