Thầy Trả Nổi Không

Chương 2: C2: 2. "đi Xe Ôm Không Soái Ca?"



Ngày hôm sau, Vương Nhất Bác đi làm đúng giờ. Các nhân viên khác đều có công việc cố định nhưng Vương Nhất Bác thì không, cậu cũng không hiểu vì sao lại thế. Lúc thì mang đồ ra cho khách, lúc thì đứng bên ngoài cửa phát tờ rơi, khi thì đứng quầy order cùng với một anh già trông cũng đẹp trai theo phong cách ông chú. Vương Nhất Bác nhìn râu ria anh này nam tính còn có chút hâm mộ. Mãi đến tận giờ ăn cơm trưa, Vương Nhất Bác ngồi cùng bàn với mấy nhân viên chính thức trong quán mới biết là cậu bị ông chủ gài rồi. Ổng lợi dụng nhan sắc của cậu lôi kéo khách hàng.

Vương Nhất Bác sờ sờ mặt mình, chả quan trọng, công việc cũng nhàn. Đến buổi chiều, Vương Nhất Bác bị chủ quán nói cậu đi ship hàng, lúc này mới thấy đen mặt, vừa phải thôi nhá. Vương Nhất Bác oán giận nhưng vẫn ngoan ngoãn đi. Đã không còn là thiếu gia không động nước xuân nữa rồi.

Vương Nhất Bác ship hàng còn được boa thêm, khó hiểu sờ mặt mình, boa thêm vì anh shiper đẹp trai? Đẹp trai có lợi vậy đó hả? Giờ mới biết đó. Vương Nhất Bác mang tiền về đưa tất cho thu ngân, ông chủ đứng đó bật cười:

- Boa cho cậu thì cậu cầm, đưa cho tôi làm gì?

Vương Nhất Bác nghĩ nên trung thực, nhận được bao nhiêu tiền thì phải thông báo cho quán, mấy nhân viên trong quá còn cười trêu cậu quá thành thật. Nhân lúc vắng khách Vương Nhất Bác được ngồi nghỉ, cậu liền mở điện thoại ra xem. 

Nói là mở điện thoại ra xem, nhưng cuối cùng lại chỉ ngẩn người nhìn ảnh đại điện của người kia, không có gì đặc sắc chỉ là một miếng bọt biển vàng chóe, nhưng vẫn làm cậu buồn ngẩn ngơ.

Vương Nhất Bác đi làm từ 9 giờ sáng đến 1 giờ sáng mới về nhà nghỉ ngơi. Chỉ làm nửa ngày thôi cũng được, nhưng Vương Nhất Bác sợ cái quãng thời gian rảnh rỗi ấy. Thế nên đi làm cả ngày, về phòng trọ là cậu lăn ra ngủ, mệt chết rồi. Cuối ngày ông chủ trả tiền luôn, 330 tệ, ông chủ cho thêm 20 tệ ăn đêm. Vương Nhất Bác mở to mắt, thật đó hả, đi làm một ngày kiếm được hơn 300 tệ, mình phát tài rồi. Ông chủ cười cười:

- Lương của cậu tính theo doanh thu một ngày của quán vì cậu là gương mặt đại diện mà. Sau này đi học lại, hôm nào không lên lớp đến đây làm, không bạc đãi cậu đâu.

- Cảm ơn ông chủ.

- Thấy cậu tết còn ở lại đi làm chắc cũng khó khăn, gia đình không hỗ trợ à?

- Không ạ, tiền em kiếm được em tiêu.

- Thế giày của cậu là thế nào đấy? Con trai tôi đòi từ tết năm ngoái đến năm nay, tôi nhìn quen lắm, hàng thật à?

- Đẹp đúng không ạ? Giày cũng là tự em kiếm được tiền mà mua đấy. Hơn 2 vạn, ông chủ có tiền thế mua cho nhóc ấy đi. Quần áo fake mặc còn được, nhưng đi giày real quen rồi thì đi giày fake như kiểu bị cực hình ấy.

- Kiếm được? Cậu đùa tôi à?

- Em đi thi có tiền thưởng thôi, không phải đi cướp đâu.

Vương Nhất Bác chỉ nói thế, ông chủ có vặn hỏi nữa cũng không tiết lộ thêm, vui vẻ cầm tiền lương về nhà.

Tiêu Chiến được nghỉ rồi nhưng vẫn chưa muốn về nhà sớm, tết dương anh được nghỉ 5 ngày, nhưng chỉ muốn về nhà 2 ngày thôi. Ở nhà ba mẹ, anh giống như là người ngoài, tâm trạng khó chịu. 

Tiêu Chiến ở căn phòng nhỏ của anh nằm ườn cả ngày, tự nhiên rất thèm đồ cay, vậy nên mặc áo nhảy xe buýt đi ăn. Tiêu Chiến cầm điện thoại xem chỉ dẫn, ngửa cổ nhìn thấy biển hiệu " SANJI NO FANGUAN" thì thở phào, đi bộ gần nửa tiếng mới tới, mệt quá.

Nhìn tên quán còn tưởng là phục vụ đồ Nhật, đánh giá trên mạng cũng cao. Hóa ra vẫn là thuần Trung, nhưng mà Tiêu Chiến thấy rất hài lòng vì thực đơn giá cả vừa phải. Tiền anh gửi về nhà gần hết rồi, không dám quá tay.

Vương Nhất Bác bê đồ từ trong bếp ra, cách khách hàng một dãy bàn thì dừng lại, quay phắt vào trong:

- Chị Hà, mang ra cho khách giúp em với.

Chị Hà nhận lấy khay, khó hiểu nhìn Vương Nhất Bác chạy trối chết vào trong bếp. Chị Hà mang đồ ra xong, còn cố tình nhìn kĩ vị khách này. Oaaa, là trai đẹp nha, sao Vương Nhất Bác lại chạy như nhìn thấy ma thế?

- Vương Nhất Bác, em núp ở đây làm gì? Đi ra cửa kéo khách vào đi!

Chủ quán đi lượn một vòng trong quán thấy Vương Nhất Bác ở trong bếp, cỏn lớn tiếng mắng. Vương Nhất Bác sợ hãi đưa tay lên suỵt. Ông chủ phản xạ có điều kiện cũng núp vào một bên cánh cửa:

- Gì đấy? Sao cậu phải trốn?

- Ông chủ, anh nói nhỏ thôi, người quen cũ đến em không tiện xuất hiện. Đợi người ta đi em lập tức ra ngoài.

- Chủ nợ à?

- Cũng gần giống thế. À, cho anh ấy thêm một đĩa sườn kho, tính tiền cho em!

Ông chủ hỏi nữa Vương Nhất Bác cũng không chịu nói, chỉ đứng trong bếp chốc chốc lại ngó ra. Tiêu Chiến ngây người nghe ông chủ nói chuyện rồi cười cười cám ơn đĩa sườn, ăn đến vui vẻ.

Vương Nhất Bác cũng thấy vui vui, không phải tự dưng mà cậu lại nhập học ở trường đại học hạng 2 trong thành phố. Thì tình cờ nhìn thấy người thôi cũng là một loại an ủi mà. Mỗi khi ngẩng đầu nhìn lên, nghĩ rằng mình đang hít thở chung một bầu không khí với anh, nhờ thế mà có dũng khí tiếp tục sống được đến bây giờ.


Đột nhiên điện thoại có thông báo tới, Bọt Biển đăng bài mới là hình chụp một đĩa sườn kho: "Hôm nay là ngày may mắn nhất ba năm gần đây, khách hàng thứ 100 trong ngày, được ông chủ tặng đồ ăn, cảm ơn ông chủ đẹp traii." Anh còn check in nữa chứ.

Được một đĩa sườn kho đã vui thế đấy.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, nghĩ chắc chỗ anh ở trong vòng bán kính 1 km. Cậu quá hiểu Tiêu Chiến, một thanh niên lười đi xa như anh sẽ không từ quận khác mà mò sang đây ăn trưa.

Tiêu Chiến ăn xong đi về, Vương Nhất Bác lại cứ ngẩn ngơ nên bị chủ quán mắng cho tối tăm mặt mũi. Buổi tối lúc chủ quán đưa tiền lương lại nịnh cậu:

-Hôm nay tâm trạng tôi không tốt, hơi nóng tính, cậu đừng để trong lòng.

Vương Nhất Bác không giận, cầm tiền lương rồi đưa lại tiền đĩa sườn kho cho chủ quán:

-Em mua cho người kia, ông chủ cầm đi.

Ông chủ còn định nói coi như ông cho Vương Nhất Bác, không phải trả tiền nhưng nghe ngữ khí của cậu thì là muốn tiêu tiền cho người kia. Chắc là áy náy nợ tiền chưa trả, ông chủ chặc chặc, Vương Nhất Bác đúng là một đứa trẻ ngay thẳng.

Đêm hôm ấy, Vương Nhất Bác nằm mơ giật mình tỉnh lại, nằm trở lại gối, một giọt nước mắt tràn ra nơi khóe mắt.

Một nỗi nhớ đã được đè chặt sâu trong kí ức, vì buổi sáng nhìn thấy anh lại phá kén tràn ra. Trong mơ Tiêu Chiến đang đứng trên sân thể dục tràn đầy ánh nắng nơi lần đầu tiên hai người gặp nhau.

Vương Nhất Bác năm ấy còn là một nhóc con mặt búng ra sữa, cả ngày đi học được vây quanh bởi một đống bạn xấu, học không chịu học, nghịch trò ác thì rất nhiều. Lúc ấy, Vương Nhất Bác đã được rất nhiều bạn nữ thích rồi, tính cách nghịch ngợm đúng chất badboy, thu hút người khác lắm.

Hôm ấy Vương Nhất Bác còn đang ngủ gục trên bàn, cô bạn gần đây đang tiếp cận cậu đến đánh thức:

- Nhất Bác ơi, đi học thể dục thôi.

Mấy đứa con trai đưa ánh mắt ghen tỵ sang, sau đó bá vai nhau tủm tỉm cười:

- Nhất Bác ơi, đi sau nhé!

Vương Nhất Bác ngồi thẳng dậy xoa mắt, đêm qua thức đến 4 giờ sáng chơi game với lũ bạn, đi học cứ thấy buồn nôn, có khi nào bị bệnh không nhỉ?


Vương Nhất Bác và bạn nữ kia chầm chậm đi đến, chuông vào lớp đã reo lên được 2 phút rồi. Muộn thì muộn đi, học văn với toán Vương Nhất Bác còn hay cúp cả tiết ra ngoài chơi, giờ thể dục tính là cái gì chứ.

Thầy giáo thể dục hôm nay không phải thầy hôm trước, Vương Nhất Bác bị bạn nữ kia lôi kéo, muốn nhanh chóng vào hàng, làm cậu khó chịu. Cậu đưa tay lên gãi đầu tiện thể hất tay bạn nữ kia ra, ánh mắt thẳng thắn, có gì từ từ nói, cảm phiền đừng chạm vào người tôi.

Tiết ba buổi sáng nắng đã lên rồi, thầy giáo thể dục mới mặc áo phông trắng đứng nghiêm đằng trước, nheo mắt nhìn Vương Nhất Bác và bạn nữ kia lôi kéo nhau đứng vào cuối hàng.

Thầy giáo lớn tiếng:

- Lớp trưởng đâu, báo cáo đi.

Lớp trưởng là một cô gái nhỏ nhẹ, bước ra từ đầu hàng:

- Thưa thầy, lớp 11A5 sĩ số 51, đã đủ ạ.

Thầy giáo thể dục cúi đầu nhìn sổ đánh giá giờ, giọng lạnh lùng: "Lớp trưởng giọng yếu quá nhỉ, chắc là đến đủ chưa đấy?"

Cả lớp lấm lét nhìn nhau, mấy bạn nữ còn đang cười sung sướng vì thầy giáo vừa trẻ vừa đẹp trai, thấy thầy nghiêm quá thì im bặt.

- Giãn hàng, mỗi người cách nhau một cánh tay.

Cả lớp răm rắp làm theo. Thầy giáo lại nheo mắt: "Điểm số."

Vương Nhất Bác còn đang thấy tức ngực buồn nôn, hô lên: "51, hết."


Thầy giáo đột nhiên gọi: "Số 51 lên đây."

- Em tên gì?

- Vương Nhất Bác ạ.

- Giọng em khỏe đấy, làm lớp trưởng lớp thể dục giờ của tôi, biết không?

-"....."

Cả lớp: "..." Thầy đùa hả thầy ơi, cậu ta lúc nãy vừa ngáp vừa hô đấy thầy. Làm sao thầy nghe ra được giọng khỏe hay thế ạ?

- Được rồi, về hàng đi. Tôi xin tự giới thiệu, tôi họ Tiêu, tên Chiến, nếu không có gì bất trắc sẽ đảm nhiệm môn thể dục của lớp ta đến hết năm nay. Tôi có một số quy định, khi tập hợp không nói chuyện riêng, không đùa nháo.

Các bạn nữ đang bàn luận thầy Tiêu đẹp trai co người lại.

- Tập hợp muộn, nam chạy hai vòng sân vận động, nữ chạy một vòng. Nếu một nam một nữ cùng đi muộn thì nam chạy ba vòng, bạn nữ không phải chạy.

Cả lớp: "???"

Lớp trưởng Vương vừa nhận chức: "............."

Thầy Tiêu đột nhiên cười lên, lộ hai răng thỏ rất đáng yêu, đôi mắt lấp lánh: "Lớp trưởng đâu?"

Vương Nhất Bác hô lên: "Có!"

- Tốt, chạy ba vòng sân vận động, chạy!

Cả lớp len lén trộm cười, thầy Tiêu cũng cười:

- Cả lớp ngồi xuống, đợi lớp trưởng hoàn thành nhiệm vụ.

Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy hơi mất mặt một chút thôi, chứ ba vòng chỉ là trò mèo. Bình thường cậu ưa vận động nên sức bền cũng khá tốt.

Lớp trưởng tiền nhiệm hơi lo lắng đứng lên nói: "Thưa thầy Tiêu, bạn Vương Nhất Bác có tiền sử bị bệnh tim, tuy đã chữa khỏi rồi nhưng mà các thầy cô thể dục trước vẫn luôn lưu ý không để bạn ấy mệt quá đâu ạ."

Tiêu Chiến hơi khựng lại một chút rồi cũng bình tĩnh lại, gật đầu. Vương Nhất Bác chạy ba vòng sân quay về hơi cuồng chân, thở dốc định ngồi xuống, thầy Tiêu lại nói: "Lớp trưởng đứng dậy ra đây."

Vương Nhất Bác đành đứng lại gần thầy giáo. Thầy Tiêu nhìn cậu nhóc lớp 11 đã đứng đến tai anh, thầm nghĩ thế này được nữ sinh lôi kéo cũng không phải là lạ: "Lần sau còn đi muộn không?"

Trong lòng Vương Nhất Bác dõng dạc nói lên một tiếng dám, nhưng mà không ngu gì mà nói ra. Cậu nhóc ngoan ngoãn lắc đầu.

Thầy Tiêu hài lòng, lại hướng về cả lớp:

-Lớp, đứng lên. Lớp trưởng cho lớp khởi động.

Vương Nhất Bác đếm nhịp cho các bạn khởi động xong, Thầy Tiêu lại chỉ đạo:

-Cả lớp, chạy một vòng sân, chạy!

Cả lớp: "..." ơ thế vẫn phải chạy?

- Lớp trưởng không phải chạy nữa, mang cái ghế bên kia lại đây cho tôi.

Thầy Tiêu ngồi xuống, Vương Nhất Bác đứng sau thầy, nhìn thầy phê sổ: "2 học sinh vào tiết muộn."


Vương Nhất Bác: "..." Nhất Bác tức mà Nhất Bác không dám nói, thầy phạt rồi mà sao thầy vẫn ghi sổ thế. Thầy hành em quá đáng rồi đó.

Tiêu Chiến ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt cạn lời của Vương Nhất Bác, buồn cười lắm:

- Lớp trưởng, có ý kiến gì sao?

Vương Nhất Bác vô thức thanh giọng, bởi vì...giọng thầy Tiêu dễ nghe quá:

- Em không có ý kiến. Chỉ xin thầy gọi tên em, gọi lớp trưởng làm em cứ nhầm với bạn lớp trưởng chính thức của lớp em.

Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác nói cũng có lý, gật đầu:

- Bệnh của em đã ổn chưa?

- Em bị bệnh gì cơ? - Vương Nhất Bác ngẩn người - "Hôm qua em thức khuya, giờ buồn ngủ thôi. Em khỏe re à."

Tiêu Chiến chọc chọc vào ngực trái của cậu: - "Chỗ này, tim của em."

- Em khỏi rồi, chỗ này của em rất khỏe.

Tiêu Chiến cười sáng lạn, phe phẩy cuốn sổ đánh giá: - "Vậy thì tốt."

Vương Nhất Bác nhìn thầy giáo thể dục không rời mắt, cười lên dễ nhìn thật, tính cách thầy hình như cũng mềm nữa, hỏi thăm sức khỏe của cậu, chắc là lúc cậu chạy các bạn trong lớp đã nói chuyện đó cho thầy giáo biết. Vương Nhất Bác hừ một tiếng, nhiều chuyện, ghét nhất người khác cứ coi cậu như kẻ yếu đuối mà thương hại.

Nhớ đến đây, Vương Nhất Bác lại bật cười, tính cách mềm cái gì, rõ là một người ranh mãnh đến phát sợ, mồm mép làm người ta cứng họng, còn nghĩ ra đủ trò trêu chọc cậu nữa chứ. Một tuần có hai tiết thể dục thôi, nhưng Vương Nhất Bác vượt qua cũng không dễ dàng. Bị thầy giáo trêu chọc đến thành cong vòng luôn thì biết kinh khủng thế nào rồi đấy.

Tiêu Chiến bắt xe lửa về nhà, ba Tiêu ra đón anh. Mẹ Tiêu đang ngồi làm mấy món đồ thủ công để giao cho người ta, thấy Tiêu Chiến về liền đứng lên:

- Về rồi đó hả?

Tiêu Chiến xách đồ vào trong nhà, hai đứa em nhỏ của anh đã chạy tới, vây quanh anh. Em gái nhỏ còn ôm lấy chân anh làm nũng:

- Đại ca, Tiểu Vũ nhớ anh lắm.

Tiêu Chiến bế em gái lên, cười thật dịu dàng: - "Anh cũng nhớ Tiểu Vũ, em ở nhà có ngoan ngoãn ăn cơm không đó?

- Bữa nào em cũng ăn hai bát cơm liền.

Tiêu Doanh ngồi trên ghế nhìn Tiêu Chiến, đơn thuần nhìn không hề mở miệng. Tiêu Chiến tức bật cười:

- Không chào anh ở đó cười cái gì? Lại đây, anh mua quà cho hai đứa nè.

Tiêu Doanh ngoan ngoãn lại gần, vẫn không mở miệng. Tiêu Chiến tức mà không làm được gì, tính cách của Tiêu Doanh luôn như thế, không thích nói chuyện, anh nói gì cũng không phản bác, phục tùng tuyệt đối. Nhưng mà Tiêu Chiến không thích độc thoại đâu, nghĩ đủ trò chèn ép em trai ép nó cãi nhau với anh, nhưng mà không được. Lâu dần Tiêu Chiến cũng bỏ cuộc.

Tiêu Chiến đưa bánh kẹo cho hai đứa em. Tiêu Doanh nhận lấy: "Cảm ơn anh." Vốn là một thằng nhóc rất ngoan, không hiểu sao lại lì như thế.

Ba Tiêu ngồi lên sopha, Tiêu Chiến liền bóc bánh, mang đưa cho ông. Ba Tiêu nhận lấy ăn, còn khen ngon. Tiêu Chiến cầm bánh mang ra cho mẹ Tiêu đã lại ngồi làm ở nhà ngoài:

-Mẹ, ăn bánh nè. Mẹ nghỉ đi.

Tiêu Chiến đưa bánh cho mẹ, ngồi xuống giúp mẹ Tiêu xếp những món đồ đã làm xong thành một chồng cho vào túi.

- Đi nghỉ ngơi đi, đợi chút nữa rồi ăn cơm tối. Ăn trưa chưa đấy?

- Con ăn trên tàu rồi ạ.

Tiêu Chiến chỉ ở nhà hai ngày nên không mang nhiều quần áo về nhà. Anh kéo vali lên phòng mình cũng lười xếp đồ ra, đơn giản lăn luôn lên giường nằm. Xương cốt đều đau nhừ, nhưng tinh thần lại tỉnh táo, Tiêu Chiến mở điện thoại ra xem, gần đây tần suất anh nhìn điện thoại hơi nhiều. 

Trước đây không có thế, bởi vì không có gì ở trên điện thoại đáng để nhìn hết.

Nhưng bây giờ khác rồi, tuy vẫn như trước không có động tĩnh gì, nhưng nhìn tài khoản weibo người đó sáng đèn thôi đã là một loại thỏa mãn không bút nào tả xiết. Có những đêm Tiêu Chiến không ngủ được, đơn giản là không ngủ được thôi, cảm giác trống rỗng lan tràn trong căn nhà nhỏ của anh khiến anh ngột thở, điện thoại im lìm không có ai hỏi thăm.

Sợ hãi, muốn lên mạng tìm gì đó đọc để buồn ngủ, ma xui quỷ khiến lại vào weibo nhìn avata đen trắng ngầu lòi của quả dứa, tự dưng cảm thấy không cần gì nữa. Người kia cũng đang thức cùng anh, ở bên kia màn hình có phải cũng giống anh, nhớ nhung ngắm nhìn một dòng tin nhắn hay không?

Người đó cứ im lặng, nhưng không hề suy giảm cảm giác tồn tại. Tiêu Chiến cười khổ, khó khăn, cảm thấy khó quá.


Tiêu Chiến nằm nghỉ một lúc cũng không có ý định ngủ, đỡ mệt thì đi xuống bếp giúp mẹ nấu cơm. Ba Tiêu đi đón Tiêu Chiến về lại ra xưởng làm. Ba Tiêu mở một xưởng cơ khí, thuê 2 người làm, tết dương cũng chỉ có công nhân viên chức và học sinh được nghỉ, người ở quê thì vẫn đi làm bình thường.

Mẹ Tiêu không cho anh động vào, nhưng mà Tiêu Chiến vẫn cứ thích đứng đảo món thịt xào, hai đứa nhóc con cũng thích lượn qua lượn lại vào bếp mở tủ lạnh. Mẹ Tiêu giành lấy đôi đũa:

- Dạo này có gặp thằng nhóc kia nữa không?

Tiêu Chiến ngồi trên ghế chỉ nhìn thấy bóng lưng của mẹ, nghe hỏi liền giật mình:

- Tự nhiên mẹ hỏi làm gì? Chia tay cũng chia tay rồi, gặp gì nữa, liên quan gì mà gặp? - Tiêu Chiến cúi đầu, chia tay rồi, xin mẹ đừng dằn vặt nữa.

- Hỏi vậy thôi, biết đâu được hai đứa vẫn còn liên hệ với nhau.

- Chia tay trong yên bình mà, hôm nọ có nói chuyện với nhau bình thường. Giờ nhóc đó học đại học rồi. Lần đó cậu ấy thi còn được 680 điểm, hơn hồi con thi 10 điểm lận đấy.

- Tự hào quá nhỉ?

- Haha, dù sao cũng là học sinh của con.

- Vẫn còn biết là học sinh của anh? Anh còn làm thế, lại là con trai nữa chứ.

Tiêu Chiến trầm mặt không nói gì. Mẹ Tiêu lại dịu lại:

- Thôi, là con trai thì là con trai đi, mấy năm nay tôi cũng mệt anh quá rồi. Ba anh cũng đòi sinh thêm hai đứa rồi. Anh muốn gì làm đấy đi.

Tiêu Chiến haha cười: - "Cũng chẳng thể quay lại được mà, mẹ đừng nhắc nữa."

Tiêu Chiến buồn thật. Vương Nhất Bác là nỗi đau anh không nào quên đi, đã lơ không được ba mẹ còn rất thích nhắc đến.

- Rốt cục nó là con nhà ai thế? Sao ba mày lại nổi cáu lên? Mẹ hỏi cũng không nói.

- Ông Vương Tiến mẹ biết không?

- Vương Tiến á, Vương Tiến là em ruột của Vương Quý vẫn hay đến nhà ta chơi với ba con hay sao?

- Con không biết, chỉ biết là Vương Tiến thôi.

Mẹ Vương không nói nữa, nếu thực sự là người đàn ông đó thì thật là trùng hợp nha. Vốn là người cùng quê, đã đi xa lập nghiệp từ lâu. Cuối cùng con trai ông ta và con trai mình vẫn gặp nhau lại còn nói chuyện yêu đương? Ý trời a.

Đêm hôm ấy, Tiêu Chiến không ngủ được. Buổi sáng gần 9 giờ thì bị em gái vào gọi dậy.

-Đại ca, mẹ kêu anh dậy nấu cơm để mẹ làm việc.

Tiêu Chiến nhận mệnh đi nấu cơm. Một lúc sau mẹ Tiêu đi xuống bếp, nói chuyện:

-Hôm qua mẹ hỏi ba rồi đó, đúng thật a. Thật sự là Vương Tiến. Nhà người ta giàu lắm đó, nghe nói là có mấy chục căn nhà ở thành phố. Nhưng mà thấy ba mày bảo là làm ăn bất chính..

-Mẹ, cách âm nhà mình vốn không tốt, ba còn to tiếng, con nghe thấy hết. Con đã nói là đừng nhắc nữa mà! - Tiêu Chiến hơi gắt lên.

-Rồi, không nhắc thì không nhắc.

Tiêu Chiến cảm thấy trong người thực sự khó chịu. Ba Tiêu quả thực là vô cùng quyết đoán, lời nói ra đâm vào tim can người ta. Khi biết Tiêu Chiến thích con trai, ông ấy đánh anh một trận, sang năm liền sinh thêm một người con trai, coi như chấp nhận chuyện anh yêu thích nam. Anh thích nam thì thích, ông Tiêu liền sinh một người con khác nối dõi dòng giống. Những tưởng ba Tiêu không còn gay gắt chuyện Tiêu Chiến thích nam nhân nữa, nhưng anh đã nhầm.

Buổi chiều, Tiêu Chiến bắt xe về lại trường học, ở nhà ba mẹ nghe ba mắng chửi ba của Vương Nhất Bác thì thật chịu không thấu. Anh nghe thôi đã thấy đau lòng, Vương Nhất Bác khi ấy nghe được là bằng nào giày vò?

Ngày mùng 2 của năm mới Tiêu Chiến đã có tiết dạy, sáng hôm ấy Tiêu Chiến lại dậy muộn, kết quả trễ xe buýt. Vì tiết thể dục hôm nay là tiết 4 buổi sáng, đáng ra 8h45 là Tiêu Chiến phải ra bến xe rồi, nhưng lại thức dậy lúc 9h10, xe buýt đã lỡ thêm một chuyến nữa rồi.

Vương Nhất Bác buổi sáng hôm ấy nhận ship hàng đến một khu chung cư. Đang trên đường đi về quán thì nhìn thấy Tiêu Chiến đứng ở bến xe liên tục xem đồng hồ, liên tục ngó về bên trái. Vương Nhất Bác bật cười trong lòng. Từ bé đã vậy rồi, cậu cảm thấy cậu đúng là ước gì được lấy, một tia suy nghĩ muốn nhìn thấy Tiêu Chiến vừa lóe lên trong đầu đã lập tức nhìn thấy ai đó ngốc ngốc đứng ở kia rồi.

Vương Nhất Bác lái xe motor đi đến trước mặt anh, nghiêm túc nói:

-Đi xe ôm không soái ca?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ưa, Yêu mn <3




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.