Liễu phủ xử lý mọi chuyện rất gọn lẹ.
Ngay hôm sau Liễu Thủy Nhu đã được kiệu nhỏ đưa đến thôn trang. Một chút tin tức cũng không lọt ra ngoài.
Nhưng sự việc Lục Tễ đón Tô Đào ở yến hội lại bị truyền ra .
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn quyền cao chức trọng, nhất cử nhất động đều có người chú ý.
Huống chi việc như đón thê tử hồi phủ, chuyện này nhìn qua không hề giống chuyện Lục Tễ có thể làm.
Hơn nữa ngày đó có người nhiều tham dự yến hội như vậy, dĩ nhiên dễ dàng truyền ra.
Mọi nơi đều đang bàn luận việc này.
Lúc trước nghe nói Lục Tễ đưa một vị nương tử xung hỉ vào cung dự tiệc, mọi người còn có chút nghi hoặc.
Hiện tại thấy vậy, có thể khẳng định Lục Tễ với vị nương tử xung hỉ kia tình đầu ý hợp, tình cảm sâu nặng mới có thể như thế.
Bằng không sao lại cố ý đi đón Tô Đào chứ. Lời đồn là thứ truyền đi nhanh nhất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngay sau đó cả Tô phủ đều nghe nói đến.
Sau khi về Tô phụ liền cùng Từ nói về việc này, hắn rất cao hứng: "Ta đã nói dựa vào dung mạo của Niên Niên, chắc chắn Lục Tễ sẽ động tâm ."
Tô phụ cũng là nam nhân, tất nhiên lý giải được tâm tư nam nhân. Dung mạo Tô Đào như vậy, có nam nhân nào không động lòng.
Hơn nữa, nếu không để ý, sao Lục Tễ có thể tự mình đến đón Tô Đào.
Tâm tư hắn lại có chút động, hắn nhìn Từ thị: "Không bằng hai ngày nữa, nàng lại đến Tĩnh Viễn Hầu phủ nhìn một chút?"
Tô phụ hiện tại không muốn nhiều, chỉ là nhắm tới chức quan béo bở hơn, đến lúc đó l tiền thu về phủ cũng nhiều hơn.
Từ thị vừa nghĩ đến lần trước Lục Tễ không thèm liếc bọn nàng một cái, chỉ cảm thấy mất mặt đến cực điểm!
Nàng đến cùng vẫn là chủ mẫu đứng đầu phủ, chưa từng chịu ủy khuất như vậy bao giờ.
Nhưng nghĩ đến toàn bộ người trong phủ, nàng khẽ cắn môi: "Được."
Nàng cũng trông mong phủ công danh phú quý; hài tử, nữ nhi của nàng còn phải hoàn toàn dựa vào Tô phủ.
Từ thị nghĩ nghĩ lại nói: "Lão gia, ngày mai ta hỏi Dao Dao, con bé có nhiều chủ ý hay, đến lúc đó có thể đem Dao Dao đi cùng."
Tô Dao tính tình dịu dàng, luôn lấy hình tưởng nữ nhi tri kỷ xuất hiện, Tô phụ cũng rất là tín nhiệm nàng, cho nên hắn gật đầu nói: "Cũng tốt."
. . .
Một đầu khác.
Tô Dao nổi giận đùng đùng trở về phòng.
Nha hoàn Văn Hạnh trong lòng run sợ theo sát Tô Dao vào phòng, liền nghe nàng hô: "Đem cửa đóng lại cho ta, ai cũng không được tiến vào!"
Văn Hạnh đành phải lĩnh mệnh: "Vâng."
Trong phòng, đầu óc Tô Dao chỉ tràn ngập đoạn đối thoại giữa hai nha hoàn kia.
Vừa rồi nàng từ của nhỏ đi qua, nghe thấy hai nha hoàn đang nói đến sự tình của Lục Tễ với Tô Đào, giọng điệu hâm mộ đến cực điểm.
Tô Dao cắn chặt môi.
Ngày đó trên yến hội nàng cũng có mặt, là tận mắt nhìn thấy Lục Tễ đến đón Tô Đào !
Tô Dao còn nhớ rõ một màn kia.
Lục Tễ khoác áo choàng đứng ở hành lang gấp khúc, sau đó nắm tay Tô Đào đi ra ngoài.
Một bộ dáng thần tiên quyến lữ. Người được đứng bên cạnh vị trí hắn, rõ ràng phải là nàng!!!!
Nếu ngày đó nàng không để cho Tô Đào gả đi thì tốt rồi. Hiện tại nàng cái gì cũng không bằng Tô Đào !
Nước mặt Tô Dao liền rơi xuống.
Nàng cũng đã cập kê , tuổi tác cũng vừa đủ, gần đây Tô phụ với Từ thị vẫn luôn chọn lựa hôn phu cho nàng, Từ thị còn vụng trộm nói với nàng vài người.
Nếu là lúc trước, Tô Dao cũng cảm thấy không có gì.
Nhưng hiện tại có Lục Tễ để so sánh, chỉ cảm thấy bọn họ giống như gà đất ngói cẩu.
Thấy phong độ xuất chúng của Lục Tễ, nàng như thế nào có thể để ý đến những người khác.
Vừa nghĩ đến sau này nàng phải gả cho một công tử bình thường phổ thông, còn Tô Đào có thể gả cho người xuất chúng như Lục Tễ. Tô Dao chỉ cảm thấy lòng đầy khuất phục không thể chịu nổi.
Nàng sao có thể chịu nhục nhã đó!
Nàng nhịn không được nghĩ, cho dù phải gả cho Lục Tễ làm thiếp cũng đáng, so với gả cho những người còn tốt hơn.
Làm thiếp...
Đáy lòng Tô Dao bỗng hiện lên một ý niệm. Đúng vậy, dựa vào cái gì mà Tô Đào có thể, còn nàng lại không được.
Nàng mới là thiên kim tiểu thư chân thật.
Chỉ dựa vào điểm này, nàng cũng có thể vững vàng đè bẹp Tô Đào.
Tô Dao nhớ tới lời Liễu Thủy Nhu nói trên yến hội, chỉ sợ không chỉ một mình nàng ta nghĩ như vậy đi.
Chẳng lẽ trong lòng Lục Tễ không có một chút để ý nào sao?
Nếu có một thiên kim chân chính như nàng nguyện ý gả cho hắn, thân phận này chẳng phải sẽ không ai có thể chỉ trích?!
Trên hết là nếu phải gả cho những người tầm thường khác trải qua cả đời...Không bằng cược một phen.
Tô Dao không tin, nàng không bằng Tô Đào!
Nghĩ như vậy, Tô Dao dần bình tĩnh lại. Sau một lúc lâu, nàng gọi: "Mang nước nóng tiến vào, ta muốn rửa mặt một chút."
Văn Hạnh rất khó hiểu. Nếu là bình thường tức giận, cô nương đã sớm đập bể toàn bộ đồ đạc, sao hôm nay nửa động tĩnh cũng không có, chỉ ngồi khóc một mình trong chốc lát?
Bất quá mặc kệ bởi vì cái gì, như vậy rất tốt, ít nhất nàng không cần phải quét dọn phòng.
Văn Hạnh vội vàng bưng nước đi vào. Cả đêm như vậy rất nhanh qua đi.
Sáng sớm hôm sau, Từ thị liền đến phòng Tô Dao.
Nàng vừa thấy Tô Dao, liền nói đến việc Lục Viễn ở yến hội và việc Tô phụ muốn các nàng đến Tĩnh Viễn Hầu phủ lần nữa.
Chỉ là vừa nói xong Từ thị đã hối hận .
Nàng biết Tô Dao với Tô Đào không hợp nhau, Tô Dao sự tình gì cũng so bì qua, vừa nghe Lục Tễ tự mình đón Tô Đào hồi phủ, chắc cũng không tiếp thu được.
Nàng đang nghĩ phải làm sao Tô Dao mới quên đi chuyện này.
Không nghĩ đến thần sắc nàng một chút cũng không biến: "Mẫu thân đã quên, lần trước trên yến hội của Phúc Ninh quận chúa nữ nhi cũng có mặt?"
Từ thị lúc này mới nhớ tới còn có chuyện này, là do nàng quên mất.
Nàng dò xét sắc mặt Tô Dao, xác định Tô Dao không giận dỗi, lúc này mới nói tiếp: "Dao Dao, con nói Lục Tễ sẽ trợ thủ giúp chúng ta sao?"
Có sự tình lần trước, trong lòng Từ thị có chút lo lắng Lục Tễ sẽ không giúp đỡ.
Nói thật, hắn là người tính tình lạnh lẽo, coi như bây giờ quan tâm Tô Đào, cũng chưa chắc sẽ vì Tô Đào mà ra tay hỗ trợ.
Tô Dao mím môi: "Nữ nhi cảm thấy..."
Nàng một bộ muốn nói lại thôi.
Thấy Tô Dao như thế, Từ thị hỏi tới: "Dao Dao, trong lòng con thấy thế nào, cứ việc nói thẳng."
Tô Dao dường như thấy rất khó khăn, sau một lúc lâu mới nói: "Không nói đến hầu gia, muội muội nơi đó... Ta cảm thấy nàng sẽ không giúp chúng ta."
Từ thị nghi ngờ hỏi: "Đây là ý gì?"
Rõ ràng lần trước nàng đến Hầu phủ, Tô Đào một chữ"Không" cũng không nói ra.
Chờ đã.
Từ thị bây giờ mới kịp phản ứng, lần trước Tô Đào đúng là không nói không giúp, còn một bộ dáng rất nhiệt tình, kỳ thật mỗi câu đều đang từ chối.
Bây giờ nghĩ lại, nàng ta không là không muốn giúp, nên mới đem tất cả chuyện này thẩy hết lên người Lục Tễ, để các nàng biết khó mà lui?
Tô Dao thấy Từ thị nghĩ được tới đây, nàng cúi đầu không nói, nhưng khóe miệng lại câu lên.
Nàng rất hiểu tính Từ thị, chỉ cần hơi châm ngòi là nàng sẽ bị lừa.
Không nói đến Tô Đào đến cùng có phải ý này hay không, hiện tại nàng nói như vậy , Từ thị khẳng định sẽ nghĩ tới phương diện này.
Quả nhiên, Từ thị càng nghĩ càng cảm thấy Tô Đào đang từ chối.
Nàng tức mà không biết làm sao: "Ta biết ngay nàng ta chính là lương tâm chó tha, là kẻ vong ân bội nghĩa!"
"Chúng ta ở trong phủ tốt xấu gì cũng nuôi nàng ta lớn đến như vậy, bây giờ sống tốt như thế, lại không nghĩ tới giúp đỡ nhà mẹ đẻ."
Từ thị càng nói càng tức giận.
Nàng mơ hồ thầm nghĩ, chỉ sợ do lúc đó buộc Tô Đào phải gả đi, cùng việc năm trăm lượng làm hồi môn, làm đáy lòng Tô Đào có khúc mắc.
Bất quá trong lòng Từ thị, vẫn là nàng nuôi lớn Tô Đào, công ơn nuôi dưỡng là lớn nhất, nàng có làm gì với Tô Đào cũng là điều hiển nhiên.
Hiện tại Tô Đào còn tốt như thế, nàng ta chỉ cảm thấy Tô Đào bất hiếu, nửa điểm cũng không thấy nguyên nhân là do mình.
Sau một lúc lâu, Từ thị mới hồi phục lại tâm trạng kích động, không còn tức giận như vậy: "Dao Dao, ngày đó nếu con gả qua thì quá tốt rồi."
Tô Dao là nữ nhi ruột thịt của nàng, nếu gả qua nhất định sẽ không như thế.
Tô Dao trong lòng cũng nói thầm, đúng nha, bất quá bây giờ nàng phải tìm được biện pháp hỗ trợ.
Từ thị nói một hồi tức giận lại dâng lên.
Cho dù Tô Đào như thế, nàng có thể làm gì được? Hiện tại Tô phủ chỉ có thể dựa vào Tô Đào, nàng làm sao dám chọc đến nàng ta, chẳng lẽ còn có thể đổi đổi người lại?
Tô Dao nghe vậy ngẩng đầu lên: "Mẫu thân, vì sao không thể đổi người?"
Nàng nói lời này vô cùng uyển nhiên, bộ dáng đã hạ quyết tâm chắc chắc.
"Dao Dao, con có ý gì? Cái gì gọi là đổi người?" Từ thị nói.
Chẳng lẽ là đổi Tô Đào?
Tâm Từ thị bỗng nhiên đánh một cái: "Dao Dao..."
Nàng với Tô Dao là mẫu tử, một chút liền hiểu được ý nghĩ của nàng.
Nàng biết Tô Dao đây là coi trọng Lục Tễ, cũng muốn gả cho hắn.
Nhưng cái này sao được?
Không nói đến những thứ khó, cứ coi như có thể gả qua, Tô Đào cũng đã thành chính thê, Tô Dao gả qua cũng chỉ có thể làm thiếp.
Thấy Từ thị hiểu được ý nàng, Tô Dao ngồi thẳng người: "Mẫu thân, ngươi thấy nữ nhi thế nào?"
Từ thị gật đầu: "Nương sinh Dao Dao tất nhiên là vô cùng tốt ."
Điểm ấy Từ thị không nói sai. Tuy dung mạo Tô Dao không sánh bằng Tô Đào, nhưng cũng là một mỹ nhân xuất chúng.
Hơn nữa Tô Dao còn có dáng vẻ yểu điệu, xưa nay có không ít công tử nhìn trúng.
Điểm ấy Từ thị vẫn có tự tin .
Tô Dao: " Như nương nói, hầu gia có thể nhìn trúng nữ nhi sao?"
Nàng đến cùng cũng là hoàng hoa khuê nữ, lúc nói lời này có chút ngượng ngùng.
Từ thị thầm nghĩ cũng không sai, phàm là nữ nhân dung mạo xinh đẹp muốn làm cho nam nhân động lòng, cơ bản là không phải không có khả năng.
Cho dù là Lục Tễ cũng không thể thoát khỏi đi.
Nhưng là...
Nàng không nhịn được nói: "Dao Dao, cho dù là thế, con gả chỉ có thể làm thiếp."
Tô Dao lại không hề để tâm: "Làm thiếp thì đã sao, so sánh với việc làm thê mấy người tầm thường kia, con càng muốn làm thiếp hầu gia."
Từ thị nghĩ tới việc chọn mối hôn sự mấy ngày nay. Nàng biết Tô Dao trong lòng có ngạo khí, không muốn phải gả cho một người bình thường.
Như thế cũng thấy, những người đó xác thật hoàn toàn không thể so với Lục Tễ.
Tô Dao rất có lòng tin. Coi như làm thiếp có thể cũng chỉ là nhất thời, nàng không tin nàng không sánh bằng Tô Đào .
Tô Đào kia ngoài bộ dáng ra cái gì cũng không được, trong lòng nàng rất rõ ràng.
Chỉ cần nàng hơi châm ngòi Tô Đào khẳng định sẽ bị lừa.
Như vậy qua thời gian dài, Lục Tễ chắc chắn sẽ chán ghét nàng ta, đến thời điểm chính là cơ hội của nàng.
Tâm Từ thị chỉ cảm thấy một mớ rối mù.
Nàng thấy đề nghị này của Tô Dao rất tốt, những lại cảm thấy sẽ không thành.
Cảm giác như trái tim bị kéo lên kéo xuống đầy bất an.
Tô Dao thấy việc này phải làm cho Từ thị đồng ý, nên nàng lại nói: "Nương, muội muội trước mắt xem ra sẽ không giúp đỡ người trong phủ chúng ta, nếu như nữ nhi thành người bên gối hầu gia, đến lúc đó cả nhà chúng ta sẽ được trợ giúp."
Từ thị thầm nghĩ cũng phải, Tô phủ đến cùng vẫn là trọng yếu nhất.
Từ thị nghĩ xong, liền đem việc này định xuống.
Nàng cũng mong nữ nhi ruột thịt có thể gả cho người quyền cao chức trọng như Lục Tễ.
"Chỉ là, việc này nên làm sao?" Từ thị hỏi.
Tối hôm qua Tô Dao đã đem tất cả nghĩ thông: "Nương, việc này rất đơn giản, Tô phủ chúng ta dù sao cũng là nhà mẹ đẻ của muội muội, nào có nữ nhi nào gả ra ngoài mà không một lần trở về nhà mẹ đẻ, việc này chính là bất hiếu ."
Từ thị gật đầu, lời này có lý.
Tô Dao nói hơi cúi đầu, chỉ cần Lục Tễ cùng Tô Đào đến phủ, sự tình còn lại liền dễ làm .
Nàng không tin một nam nhân như Lục Tễ, nhìn thấy mỹ nhân hoạt sắc sinh hương lại không động tâm.
Cho dù dung mạo Tô Đào có xuất chúng hơn chút, nhưng trên đời này nào có con mèo nào không muốn trộm thịt.
Nói không chừng Lục Tễ đã sớm chán Tô Đào, ngóng trông có người mới đi.
Nàng đỏ mặt nói: "Nương, người lại đi mua chút thuốc...Tình dược, hiệu lực phải cường một chút."
Có thuốc này, nam nhân nào cũng tránh không thoát.
Từ thị cũng không cảm thấy gì, đây đều là chút thủ đoạn của nữ nhân muốn gả vào danh gia vọng tộc mà thôi.
Chờ gạo nấu thành cơm, hết thảy liền tốt.
Từ thị gật đầu: "Được."