Lục Tễ cưỡng chế đáy lòng như lửa đốt, đi nhanh ra ngoài.
Tô Dao triệt để sợ hãi. Sự việc trước mắt cũng đã làm, nếu không thành công, nàng phải làm sao bây giờ?
Hiện tại nàng ta chỉ có một suy nghĩ, đó là phải câu dẫn Lục Tễ trở về.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng chống đỡ thân thể đứng lên, sau đó cất bước đuổi kịp Lục Tễ.
Thanh âm yếu đuối, còn làm bộ khóc thút thít: "Hầu gia, ta thật sự rất mến mộ ngài, mới có thể làm ra chuyện như thế a..."
Lục Tễ nghe cũng không nghe. Rất nhanh, hắn liền đi tới trước tấm bình phong.
Nhưng vừa đẩy cửa, lại không thể mở ra. Rất rõ ràng, cửa này đã bị người bên ngoài khóa lại.
Tô Dao sau lưng Lục Tễ, tất nhiên cũng thấy một màn này. Nàng vừa muốn tiến lên, liền thấy Lục Tễ giơ chân lên, sau đó đạp bay cửa bên phải.
Phòng khách Tô phủ cách đây không lâu vừa tu sửa qua, cửa cũng mới đổi, là dùng gỗ trầm, rất rắn chắc.
Nhưng dưới chân Lục Tễ, lại phảng phất như gỗ mục. Nguyên một cánh cửa đều bay ra, sau đó ầm ầm đổ xuống trước hành lang lát gạch xanh. "Oanh" một tiếng, phát ra một tiếng vang lớn, giống như đánh vào lôi đồng, giáp sắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Dao bất quá chỉ là nữ tử khuê cát, chưa gặp trường hợp này bao giờ, nhất thời bị dọa sợ tới mức nói không ra lời.
Nàng trong lòng sợ hãi, nghĩ nếu lực đạo này rơi trên thân mình, chỉ sợ xương cốt cũng không còn.
Tô Dao hoàn toàn bị sợ đến choáng váng, thân thể mềm nhũn, tê liệt ngã ngồi trên mặt đất.
Lục Tễ mím môi, hít sâu một hơi, sau đó vòng qua cánh cửa vỡ tan ra ngoài.
Hiện tại hắn chỉ có một suy nghĩ, đó là tìm Tô Đào, sau đó cùng nhau về nhà.
. . .
Tô Đào vẫn còn đang nói chuyện với Từ thị.
Ngược lại Từ thị có chút tâm thần không yên, cứ chốc lát lại nhìn ra ngoài, tựa như trong lòng đang có chuyện.
Tô Đào nhịn không được hỏi: "Mẫu thân, có chuyện gì sao?"
Từ thị vội vẫy tay: "Không có."
Nàng đang lo lắng chuyện đó không thành. Đến cùng vẫn là lần đầu làm chuyện như vậy, trong lòng Từ thị cũng không chắc chắn.
Nhưng dược tính của thuốc kia cực kì mãnh mẽ, chắc sẽ không có sai lầm. Nghĩ như vậy, Từ thị mới hơi buông lỏng tâm tư.
Nhưng vào lúc này, Từ thị với Tô Đào chợt nghe bên ngoài phát ra "Ầm" một tiếng.
Như có đồ vật nặng nề nào đó, ầm ầm ngã xuống đất.
Tô Đào có chút nghi hoặc, bây giờ là buổi đêm khuya vắng , sao bỗng nhiên lại có thứ âm thanh này.
Sắc mặt Từ thị bỗng trắng bệch.
Động tĩnh giống như ở nơi gần đây truyền đến , mà nàng ở phòng phụ cận... Giống như phát ra từ phòng khách.
Không phải bên kia xảy ra chuyện gì chứ?.
Từ thị ngồi cũng không vững: "Nương ra ngoài nhìn xem."
Tô Đào tự nhiên cũng đi theo.
Hai người theo động tĩnh đi qua, vừa lúc đến phòng khách. Lúc này đã vào đêm, tuy rằng hành lang Tô phủ treo đầy đèn lồng, nhưng vầng sáng vẫn không đủ rõ ràng.
Tô Đào vừa đến địa phương này, thì thấy Lục Tễ đang đứng trong đình viện.
Bóng đêm sâu thẳm, Tô Đào nhìn không rõ thần sắc Lục Tễ lắm, bất quá nhìn chiếc cửa bị đạp rớt, trong lòng Tô Đào nhăn một chút, có thể là phát sinh chuyện gì đó rồi.
Nàng quay đầu đi vào phòng khách, liền nhìn thấy Tô Dao đang ngồi trên mặt đất. Đặc biệt nàng ta lại chỉ mặc một thân lụa mỏng, nửa lộ nửa không .
Tô Đào trong lòng lộp bộp, nàng thầm nghĩ không thể nào. Tô Dao sẽ không có lá gan lớn đến mức muốn cùng Lục Tễ...
Tô Dao vậy mà cũng dám, nàng sao có thể nghĩ ra chuyện ngu ngốc này?!
Đúng lúc này, Tô phụ cũng vội vội vàng vàng chạy đến. Đến thở còn chưa đều: "Đây là thế nào?"
Mới vừa rồi hắn còn đang trong chính sảnh uống trà, bỗng nhiên nghe được động tĩnh nên vội vàng chạy tới.
Tô phụ còn muốn hỏi, liền nhìn thấy Tô Dao trong phòng quần áo xốc xếch.
Tô phụ cũng nam nhân, vừa thấy thần sắc Lục Tễ, hắn một chút liền đoán được đã phát sinh chuyện gì .
Hơn nữa sự tình còn chưa thành, bằng không cũng sẽ không như thế.
Tô phụ chỉ vào Tô Dao: "Ngươi..."
Hắn tức muốn chết, thở không ra hơi, một lúc lâu sau cũng không nói ra lời.
Lục Tễ phảng phất không thấy được trận khôi hài này, hắn đến trước mặt Tô Đào, nhìn vào mắt nàng: "Đi, chúng ta về nhà."
Thanh âm Lục Tễ có chút khàn khàn, nàng tất nhiên chú ý tới điểm này. Nhưng chỉ cho rằng Lục Tễ đang tức giận .
Tô Đào gật đầu: "Được; chúng ta về thôi."
Nàng biết tính Lục Tễ, phiền chán nhất chính là loại sự tình này, hiện tại Lục Tễ phỏng chừng giận không nhẹ.
Xe ngựa ở của Tô phủ. Hai người trực tiếp ngồi xe ngựa về phủ. Ngồi trên xe ngựa, Lục Tễ nhắm chặt hai mắt.
Mới vừa rồi cơn nóng bị hắn cực lực cưỡng chế đi, nhưng đã qua lâu như vậy.
Lần này lại lần nữa cuốn tới. Hơn nữa so với lần trước còn mãnh liệt hơn.
Hắn chỉ cảm thấy máu bên trong chảy nhanh hơn, như là muốn phồng phá mạch máu thoát ra ngoài.
Tô Đào vừa ngồi ổn, liền phát hiện Lục Tễ có gì đó không đúng.
Nàng giương nhìn, phát hiện da thịt Lục Tễ vốn trắng nõn giờ phút này hoàn toàn phiếm đỏ. Ngay cả cổ mặt cũng đỏ ửng.
Nàng thầm nghĩ chẳng lẽ Lục Tễ rất nóng sao, nên vội vã rót cho hắn ly trà lạnh, để trên án kỷ: "Phu quân, chàng có muốn uống cốc trà lạnh một chút?"
Không gian trong xe ngựa rất nhỏ hẹp. Hai người cơ hồ ngồi đối mặt nhau, xiêm y cọ sát.
Nghe hương thơm đào quen thuộc ngày hè kia, tiếng thở dốc Lục Tễ càng mạnh.
Hắn mở mắt ra thì thấy lông mi như họa của nàng.
Vừa rồi ra ngoài quá nhanh, Tô Đào cũng không kịp mặc áo choàng, chỉ mặc ngoại thường, giờ phút này lộ ra chiếc cổ trắng nõn.
Cổ Tô Đào thon dài lại nhỏ bé, giống như chỉ nhẹ nhàng dùng lực cũng có thể một phát bẻ gãy.
Chiếc cổ trắng nõn của nàng, còn có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh nhạt, dưới ánh nến có một loại xinh đẹp tà mị.
Lục Tễ cơ hồ nhịn không được, theo bản năng cầm lấy cổ tay nàng. Cảm giác như là viên ngọc mát lạnh, hắn chỉ thấy cực kỳ thoải mái, càng muốn nhiều hơn nữa.
Lục Tễ theo bản năng tiến tới chiếc cổ trắng nõn của nàng.
Tô Đào bị đông tác của Lục Tễ dọa sợ, hai người đột nhiên cách nhau quá gần. Hô hấp giao triền một chỗ.
Tô Đào giương mắt phát hiện hai mắt hắn đỏ ngầu, bên trong hiện đầy tơ máu, có chút làm người ta sợ hãi.
Tô Đào sợ tới mức nói lắp: "Phu quân…chàng làm sao vậy?"
Nghe thanh âm nàng, thần trí Lục Tễ trở về một chút.
Hắn nhìn gương mắt quen thuộc này, dùng nghị lực thật lớn buông cổ tay nàng ra, sau đó lui về sau một bước.
Thanh âm Lục Tễ càng trầm khàn: "Cách xa ta ra chút."
Hiện tại trong tình huống này, Lục Tễ lại dị thường như vậy, Tô Đào sao còn đoán không ra chuyện gì.
Lục Tễ là trúng thúc tình dược.
Nàng nghĩ Tô Dao quả thực điên rồi, loại thủ đoạn bỉ ổi này cũng sử dụng được.
Nàng biết Lục Tễ hiện tại khẳng định rất khó chịu.
Tô Đào cắn môi, nàng vén rèm xe lên: "Lương Nguyên, ngươi đến y quán thỉnh một vị đại phu đến đây, nhớ kín miệng một chút."
Trong lòng Lương Nguyên căng thẳng:"Vâng."
Hắn biết nhất định xảy ra chuyện gì đó, cũng không hỏi vì sao, trực tiếp đến y quán tìm người.
Xe ngựa một đường thúc ngựa về Hầu phủ. Tô Đào nghe hắn nặng nhọc hít thở, lại không biết giờ phút này nàng có thể giúp được gì.
Chỉ có thể nhắc nhở xe ngựa nhanh chút.
Rốt cuộc, cũng về đến Tĩnh Viễn Hầu phủ.
Lục Tễ xuống xe liền đến tịnh phòng, hắn phân phó nha hoàn tịnh thất: "Chuẩn bị nước lạnh cho ta."
Thấy tiểu nha hoàn còn sững sờ, Tô Đào nhịn không được nói thêm: "Nhanh chút."
Lục Tễ trực tiếp cầm nước lạnh xối lên người.
Một thùng thùng nước lạnh dùng xong, thân thể nóng hừng hực của Lục Tễ mới xem như hòa hoãn chút.
Thần trí hắn cũng khôi phục lại một chút. Nhưng hắn biết đây chỉ là tạm thời áp chế mà thôi.
May mà, Lương Nguyên kịp thời mang đại phu đến. Đại phu nghe tình huống hai lời cũng không nói nhiều, lấy kim châm cứu huyệt vị cho Lục Tễ.
Châm cứu xong, Lục Tễ mới cảm giác được dục vọng không ngừng dâng lên trong thân thể dừng lại.
Dịu đi một lúc, đại phu bắt đầu bắt mạch cho hắn.
Sau một lúc, hắn nhẹ nhàng thở ra: "Hầu gia yên tâm, dược này tuy rằng dược tính vô cùng mạnh, nhưng ngài hít phải không nhiều, chỉ cần uống thuốc ba ngày, liền có thể khôi phục hoàn toàn."
Nghe đại phu nói vậy, Tô Đào cũng nhẹ nhàng thở ra, không có việc gì là tốt.
Tiếng nói Lục Tễ khàn khàn: "Được; làm phiền đại phu ."
Đại phu hành lễ, sau đó trực tiếp đi kê thuốc.
Đợi Lục Tễ uống thuốc xong, đại phu đem kim châm lấy xuống: "Hầu gia, hiện tại đã tốt, phần độc còn dư chỉ cần uống thuốc đúng giờ là được."
Đại phu nói xong liền lui xuống.
Lương Nguyên an bài đại phu ở phòng khách trong viện, tránh vài ngày sau bệnh tình Lục Tễ có gì đó không ổn.
Đại phu cùng Lương Nguyên vừa đi, trong phòng chỉ còn lại hai người Lục Tễ với Tô Đào.
Lục Tễ phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng có chút trắng: "Bị dọa đến sao?"
Tô Dao lắc đầu: "Không có."
Nàng chủ yếu là lo cho Lục Tễ.
Dù sao hắn từng hôn mê lâu như vậy, thân thể suy yếu rất nhiều, nàng sợ việc này làm thân thể hắn chuyển biến xấu đi.
Bất quá đêm nay Lục Tễ xác thật cùng lúc trước không giống nhau. Nàng nghĩ tới một màn trên xe ngựa kia, đó là lần đầu tiên nàng thấy Lục Tễ có tính xâm lược như vậy.
Nhưng dù như thế, nàng cũng không sợ vì nàng biết Lục Tễ sẽ không thương tổn nàng.
Lục Tễ lại nói: "Canh giờ không còn sớm, nàng cũng đi tắm rửa đi."
Ở Tô gia giằng co lâu như vậy, sau khi trở về lại trì hoãn, hiện tại cũng đã nửa đêm.
Tô Đào gật đầu: "Ừm."
Nàng vội vàng tắm một cái, chờ nàng tắm rửa xong, Lục Tễ mới về phòng.
Hắn cũng thay xong trung y. Sắc mặt có chút tái nhợt, càng lộ ra thanh lãnh như nguyệt.
Cả người có một loại yếu đuối tuấn tú. Giống như thời điểm hắn vừa tỉnh lại.
Tô Đào vừa thấy thế cũng có chút lo lắng: "Phu quân, bây giờ chàng cảm thấy thế nào?"
Lục Tễ ngồi xuống bên cạnh giường: "Không sao, nàng không cần phải lo lắng."
Đại phu kia y thuật cao minh, hắn uống thuốc vào đã tốt hơn nhiều. Chẳng qua vừa mới tắm qua nước lạnh mới như thế.
Thấy Lục Tễ nói vậy, Tô Đào an tâm, nàng giúp Lục Tễ trải tốt giường chiếu: "Vậy chàng mau ngủ đi."
Ngủ nhiều một chút, thân thể sẽ khôi phục nhanh hơn. Lục Tễ gật đầu, hai người cùng nằm trên giường.
Người lúc nào cũng ngủ đầu tiên như Tô Đào lần đầu liền mất ngủ, nàng luôn lo cho Lục Tễ, một chút buồn ngủ cũng không có.
Lục Tễ nằm trên giường, nhắm mắt lại nhớ tới sự tình trên xe ngựa. Hắn còn nhớ trên cổ Tô Đào có những mạch màu màu xanh nhạt.
Cho người ta cảm giác muốn hủy diệt bông hoa diễm lệ đó. Vừa nghĩ đến Tô Đào đang nằm bên cạnh hắn. Chẳng biết vì sao, Lục Tễ lại cảm thấy thân thể có chút khô nóng.
Nhưng lần này khô nóng không mạnh mẽ, dù là như thế, trong lòng hắn cũng một mảnh hỗn loạn.
Hắn nghĩ khẳng định là do thúc tình dược kia còn lưu lại.
Lục Tễ ngồi dậy, sau đó đi ra ngoài.
Tô Đào nghe được động tĩnh cũng ngồi dậy theo, nàng khẩn trương hỏi: "Phu quân, chàng thấy khó chịu sao?"
Lục Tễ mím môi: "Ta muốn uống ly trà."
Tô Đào cũng theo xuống giường, sau đó đốt một ngọn nến lên.
Trên án kỷ có trà lạnh, Lục Tễ rót một chén sau đó một hơi uống cạn sạch, mới cảm giác khô nóng dưới đáy lòng giảm đi một chút.
Tô Đào đứng một bên lẳng lặng nhìn Lục Tễ.
Hiện tại nàng cực kỳ hối hận, sớm biết rằng như thế sẽ không đến Tô phủ, bằng không Lục Tễ sao có thể bị như thế.
Hắn lại uống thêm trà lạnh, sau đó mới nằm lại giường.
Lúc này, hai người rốt cuộc mới ngủ đi.