Thay Tỷ Tỷ Gả Cho Nhân Vật Phản Diện

Chương 44




Thật sự rất ngon. Ngọt mà không ngán.
 
Lục Tễ vừa thấy biểu tình của Tô Đào liền biết ăn rất ngon, xem ra hắn không cần hỏi nữa.
 
Nàng cũng có tâm tư muốn báo đáp Lục Tễ: "Lục Tễ, hay là chàng cũng nếm một viên?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Chàng thích màu nào?"
 
"... Giống như nàng là được."
 
Lúc trước Lục Tễ không ăn đồ ngọt, sau này có Tô Đào cũng không kiêng kị, bất quá đồ ngọt đối với hắn mà nói có cũng được mà không có cũng không sao, không hẳn là thích.
 
Tô Đào lại vì cái này mà xoắn xuýt .
 
Nàng suy nghĩ một lúc cũng chưa quyết định được; cuối cùng vẫn là lấy viên màu như chính mình vừa ăn.
 
Nàng đang chuẩn bị đưa cho Lục Tễ, chợt nghe thấy giọng nói: "Đại ca, sao huynh lại ở chỗ này?"
 
Mày Tô Đào thoáng nhăn, thanh âm này có chút quen thuộc, giống như ở đâu đã nghe qua.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng quay đầu, nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
 
Là Lục Chinh.
 
Từ khi Lục Chinh trở về gặp Lục Tễ thỉnh tội, nàng cũng chưa từng gặp qua hắn.
 
Như thế nào lại gặp phải Lục Chinh?
 
Chờ đã, vậy bên cạnh Lục Chinh là... Đường thị?
 
Trong lòng Tô Đào lộp bộp.
 
Đụng tới Lục Chinh còn tốt, nhưng còn có Đường thị, Lục Tễ...
 
Nàng vội quay đầu nhìn về phía hắn.
 
Lại thấy thần sắc Lục Tễ không có gì biến hóa, chỉ hướng Đường thị gật đầu: "Mẫu thân."
 
Nói xong lời này, liền không còn gì cả.
 
Không khí nhất thời yên tĩnh lại.
 
Chân tay Tô Đào có chút luống cuống, nàng nên đối mặt như thế nào với mẫu thân Lục Tễ đây?
 
Tô Đào đành phải theo lễ nghi hạ thân, xem như hành lễ gặp qua.
 
Đường thị cũng đã thời gian dài không gặp Lục Tễ .
 
Từ lúc phân gia, nàng liền theo Lục Chinh chuyển ra ngoài .
 
Tuy nói Lục Chinh từ quan, nhưng vài năm trước dù sao cũng có chút cửa hàng tích góp.
 
Huống chi nhà thân mẫu Đường thị cũng giàu có, hai người lần nữa mua lại một tòa nhà.
 
Thời gian dài không gặp Lục Tễ, Đường thị trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
 
Còn trong mắt Lục Chinh tràn đầy kinh diễm.
 
Trước kia hắn chỉ vội vàng gặp qua Tô Đào một lần, nhưng lúc ấy không thấy được khuôn mặt nàng.
 
Hôm nay vẫn là lần đầu hắn nhìn thấy Tô Đào, không nghĩ đến Tô Đào vậy mà lại xinh đẹp như vậy.
 
Trách không được người mắt luôn cao hơn đầu như đại ca hắn có thể quỳ gối dưới váy nàng.
 
Lục Chinh thật không nghĩ đến, ngày đó hắn chỉ tùy tiện chọn, lại thật sự chọn cho Lục Tễ một vị mỹ nhân tuyệt sắc như vậy làm thê tử.
 
Ông trời đối đãi với hắn bất công cỡ nào!
 
Hiện tại hắn từ quan, Lục Tễ vẫn là hầu gia cao cao tại thượng.
 
Hơn nữa còn có một vị thê tử như vậy bầu bạn, ban đêm cùng nhau dạo phố du ngoạn, quả nhiên là tiện sát người khác.
 
Rõ ràng là đầu cùng một mẫu thân sinh, như thế nào có thể kém nhiều như thế!
 
Lục Chinh trong lòng ùa lên so sánh, hắn cái gì cũng không sánh bằng Lục Tễ.
 
Không đúng; còn có thứ có thể so sánh với hắn...
 
Lục Chinh nở nụ cười: "Đại ca cùng tẩu tẩu tới đây làm gì ?"
 
Lục Tễ hoàn toàn không phản ứng hắn, nhưng Lục Chinh lại giống như không có cảm giác, nói thẳng ra: "Chuyện là hôm nay là sinh thần của đệ, nên liền đến tửu lâu đặt phòng, cùng mẫu thân dùng bữa."
 
"Ca ca tẩu tẩu không bằng đến tửu lâu dùng bữa luôn?"
 
Lục Chinh nói tới nói lui ý tứ rất rõ ràng, đơn giản là khoe khoang Đường thị tự mình cùng hắn đón sinh thần mà thôi.
 
Bất quá Lục Chinh nói thật đúng trọng điểm , nghĩ cũng biết Lục Tễ chưa từng có đãi ngộ này.
 
Tô Đào lo lắng nhìn về phía Lục Tễ.
 
Nếu là lúc trước, Lục Tễ chắc chắn sẽ vì thế mà khổ sở.
 
Bất quá nhiều năm như vậy, hắn cũng thành thói quen, không hề có cảm giác gì: "Không khéo, Lương Nguyên đã đặt xong phòng ở tửu lâu bên cạnh."
 
Lục Chinh nghe vậy nhân tiện nói: "Vậy thì thật không khéo ."
 
Nói xong, Lục Chinh hướng Lục Tễ nói lời từ biệt: "Đại ca, thời gian đến tửu lâu chênh lệch không nhiều đến, ta cùng mẫu thân qua trước."

 
Chờ Lục Chinh cùng Đường thị đi rồi, Tô Đào cắn chặt môi.
 
Nàng nghĩ hôm nay vận khí thật không tốt, như thế nào lại gặp phải Lục Chinh với Đường thị .
 
Sớm biết vậy đã không đi ra ngoài!
 
Lục Tễ hiện tại nhất định rất khổ sở.
 
Tô Đào cũng hoài nghi Đường thị có thể còn không nhớ đến việc tổ chức sinh thần cho Lục Tễ, chứ nói chi là nhớ ngày sinh của hắn.
 
Lục Tễ thấy Tô Đào mặt đầy lo lắng, bật cười nói: "Ta không sao."
 
Hắn cũng không còn là hài tử, sao có thể để ý đến thứ xiếc khỉ ấy của Lục Chinh.
 
"Thật sự?" Tô Đào hỏi.
 
"Thật sự. " Lục Tễ nghiêm túc gật đầu.
 
Lục Tễ cầm tay nàng: "Chúng ta đến tửu lâu dùng bữa đi."
 
Lục Chinh nói không sai, hiện tại thời gian chênh lệch không nhiều lắm, phải nhanh chóng đến tửu lâu dùng bữa, bằng không về nhà sẽ trễ mất.
 
Tô Đào: "Tốt."
 
Hai người đến tửu lâu, lập tức lên thẳng gian phòng lầu hai.
 
Đồ ăn đã chuẩn bị tốt, hai người vừa đi qua một lúc, tiểu nhị đã bưng đồ ăn nối đuôi nhau vào.
 
Tô Đào còn có chút lo lắng cho Lục Tễ.
 
Nàng cảm thấy Lục Tễ đang cứng rắn chống đỡ, nhưng dưới loại tình huống này nàng cũng không biết nên nói gì.
 
Suy nghĩ một lúc lâu, Tô Đào nói với tiểu nhị: "Ngươi mang lên đây một bầu rượu đi."
 
Không phải nói rượu có thể tiêu sầu sao.
 
Lục Tễ uống rượu xong, nói không chừng tâm tình sẽ tốt lên nhỉ?
 
Lục Tễ ngẩn ra, sau đó mới phản ứng kịp Tô Đào đang suy nghĩ cho hắn.
 
Xem ra nàng cũng không tin lời hắn nói.
 
Bất quá đối với ý tốt của Tô Đào, Lục Tễ đương nhiên tiếp nhận.
 
Vừa lúc hắn cũng lâu rồi chưa uống rượu, có thể vừa dùng bữa, vừa uống mấy chén rượu nhạt.
 
Hắn xưa nay không phải người ham mê rượu chè, làm gì cũng đều có chừng mực.
 
Hôm nay cũng như thế, chỉ uống mấy chén liền buông.
 
Nhưng rượu này có chút nặng, hắn uống xong cảm thấy thân thể đã ra một tầng mồ hôi mỏng.
 
Ngồi trên xe ngựa hồi phủ, rượu mới dần ngấm vào cơ thể.
 
Lục Tễ nhắm hai mắt lại.
 
Mỗi người say rượu đều có cách cư xử không giống nhau, Lục Tễ lúc say thì luôn yên lặng.
 
Nhưng trong đầu hắn lại không ngừng hồi tưởng về ấn tượng sâu đậm nhất trong dĩ vãng.
 
Hôm nay, hắn nhớ tới buổi tối lần hồi Tô phủ lúc trước.
 
Cũng là trong xe ngựa này.
 
Hắn còn nhớ rõ cái cổ trắng nõn của Tô Đào, cùng với mạch máu màu xanh nhạt.
 
Dưới ánh nến tối tăm, hiện ra một loại kỳ dị xa hoa. Lục Tễ không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt.
 
Tô Đào thấy hầu kết Lục Tễ khẽ động một chút.
 
Nàng thầm nghĩ hắn khát sao?
 
Nàng liền rót một chén trà: "Lục Tễ, chàng muốn uống một chén trà hay không?"
 
Ký ức thu hồi, Lục Tễ phân rõ đây mới là hiện thực.
 
Hắn bỗng nhiên có chút không được tự nhiên, thanh âm hơi mất tiếng: "Được."
 
Lần này, Lục Tễ không nhắm mắt lại nữa. Một đường chống đỡ, thẳng đến khi về phủ.
 
. . .
 
Một đầu khác.
 
Đường thị cùng Lục Chinh đến tửu lâu dùng bữa xong trở về phủ.
 
Bận bịu đến đêm khuya mới dừng lại.
 
Đường thị đau lòng nói: "Trưng nhi ngủ rồi sao?"
 
Thường ma ma gật đầu: "Lão phu nhân yên tâm, đã ngủ rồi."
 
Tối nay Lục Chinh uống rất nhiều rượu, tửu lượng hắn vốn không tốt, vừa trở về liền nôn mửa liên tục. Nôn đến mức mặt mũi trắng bệch mới dừng lại.
 
Đường thị đau lòng không thôi.
 
Trong lòng nàng rõ ràng, tâm tình mấy ngày nay của Lục Chinh không tốt, đặc biệt hôm nay lại gặp Lục Tễ, lúc này mới mượn rượu giải sầu.

 
Đường thị thở dài: "Trưng nhi có tâm cao khí ngạo, hiện tại trong lòng chắc chắn rất khó chịu."
 
Từ sau khi từ quan, Lục Chinh vẫn luôn nhàn rỗi ở nhà.
 
Nhưng hắn sao có thể chịu được.
 
Càng nghĩ càng đau lòng, đây chính là hài tử nàng đặt trên đầu quả tim!!
 
Thường ma ma từ nhỏ đã hầu hạ bên Đường thị, cùng nàng  trải qua hết thảy, tâm tư đương nhiên cũng nghĩ cho Đường thị.
 
Thường ma ma nói: "Phu nhân, đây chỉ là nhất thời mà thôi."
 
"Đợi ngày sau thiếu gia có tước vị thì tốt rồi."
 
Tước vị...
 
Còn có thể có cái tước vị gì, tất nhiên là tước vị của Lục Tễ.
 
Không chỉ có Lục Chinh, ngay cả Đường thị làm mẫu thân, cũng ngóng trông Lục Chinh có thể thay tước vị của Lục Tễ.
 
Hai đứa con trai này.
 
Một cái là oan nghiệt của nàng, nàng hận không thể không nhìn mặt. Lúc ấy nếu không phải phá thai nàng cũng rơi vào nguy hiểm, chắc chắn sẽ không sinh ra hắn.
 
Một đứa là nàng cam tâm tình nguyện sinh ra, như châu bảo chiếu cố lớn lên, tất nhiên bất đồng.
 
Tân tư Đường toàn bộ đều đổ hết lên Lục Chinh.
 
Bất quá, Đường thị lại nói: "Không nhất định..."
 
Nếu là lúc trước, Đường thị chắc chắc.
 
Nàng và Lục Tễ dù sao cũng là mẹ con, cùng một mái hiên nhiều năm, nàng như thế nào cũng hiểu một chút về hắn.
 
Lúc trước Lục Tễ là tâm lạnh lẽo, trước giờ đều một mình đơn độc. Càng không có qua suy nghĩ muốn thành thân.
 
Đường thị mới nghĩ tới tước vị của hắn.
 
Đến thời điểm Lục Tễ không còn, tước vị này chắc chắn sẽ là của Lục Chinh.
 
Cho dù Lục Tễ sống lâu chút, cũng có thể chỉ truyền cho con cháu Lục Chinh.
 
Nhưng hiện tại không giống nhau.
 
Đường thị nghĩ tới Tô Đào tối nay...
 
Ban đầu nàng biết được Lục Tễ cho Tô Đào làm thê tử, hoàn toàn không để ý tới nàng.
 
Lần đó gặp Lục Tễ thậm chí cả nhìn nàng một cái cũng không.
 
Trước có nghe đồn, nói Lục Tễ đến yến hội đón Tô Đào, nàng cũng không để ý.
 
Đường thị cảm thấy trong này chắc chắn có nguyên do gì đó.
 
Nàng rốt cuộc cũng hiểu con trai nàng một chút, Lục Tễ có tính tình kia, không phải người sẽ yêu người khác, chứ nói gì đến lập gia đình .
 
Cũng không nghĩ đến tối nay, nàng vậy mà thấy bọn họ cùng nhau đi dạo phố.
 
Đặc biệt khi đó Tô Đào còn đang lấy một viên kẹo đường, hình như là muốn đút cho hắn...
 
Lục Tễ không có thói quen ăn đồ ngọt, cả phủ trên dưới đều biết.
 
Nhưng mới vừa nhìn liền biết Lục Tễ rõ ràng nguyện ý ăn. Trong lòng Đường thị không khỏi dâng lên cảnh báo.
 
Xem ra sự tình thay đổi, đứa con trai đó của nàng đối với Tô Đào sợ là... Để ý.
 
Đường thị nghĩ đến đây thì siết chặt khăn tay.
 
Nếu ngày sau Lục Tễ với Tô Đào có con nối dõi, tước vị kia có lẽ không truyền đến nổi nơi này của Lục Chinh...
 
Đường thị tuy là nữ tử, nhưng cũng biết chút nguyên tắc triều đình.
 
Trước mắt Lục Tễ nhường tước vị cho Lục Chinh không được.
 
Trên triều đình còn Lục Tễ một ngày, Lục Chinh liền không thể ra mặt một ngày.
 
Cái này cũng không sao ; có thể đợi tước vị truyền được truyền lại.
 
Nhưng nếu Lục Tễ có con nối dõi, Lục Chinh sẽ triệt để vô vọng.
 
Dù có thế nào, nàng cũng không thể để Lục Tễ với Tô Đào sinh hài tử!
 
Một bên Thường ma ma nghe Đường thị nói, trong lòng thầm nói. Quả thật là như thế.
 
Nếu như Lục Tễ có con của mình, tước vị này tự nhiên không lạc đến được chỗ đệ đệ Lục Chinh.
 
Chẳng qua, Thường ma ma nói: "Phu nhân, vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?"
 
Đường thị cảm thấy có chút chắc chắc: "Đứa con trai đó luôn luôn nghe lời của ta."
 
Nàng với Lục Tễ là mẫu tử, tất nhiên biết tính tình Lục Tễ.
 

Nhiều năm như vậy, Lục Tễ nhận công sinh dưỡng, luôn đối nàng không gì không đáp ứng.
 
Còn chưa bao giờ cự tuyệt qua nàng.
 
Bất quá chỉ là nàng không muốn nhìn thấy hắn, mới không nói qua yêu cầu gì mà thôi.
 
Nhưng hiện tại, nàng phải vì Lục Chinh lập kế một phen.
 
Đường thị uống một ngụm trà.
 
Nàng biết đứa con trai đó không biết yêu người khác, hiện tại đối đãi với Tô Đào kia cũng chỉ là nhất thời hứng thú.
 
Nếu như nàng nói Lục Tễ bỏ Tô Đào, hắn chắc chắn sẽ đồng ý .
 
Dù sao từ trước đến nay, nàng đưa ra bất kỳ yêu cầu nào, Lục Tễ cũng đáp ứng .
 
Lần này, cũng sẽ không ngoại lệ.
 
Cũng chỉ là dân nữ xuất thân ở gia đình nông dân mà thôi.
 
. . .
 
Sáng sớm hôm sau.
 
Vì uống rượu, Lục Tễ khó có khi dậy trễ một chút. May mà có nha hoàn gác đêm, kịp thời đánh thức hắn.
 
Lục Tễ tỉnh lại liền đổi quan phục.
 
Tô Đào còn đang nằm trên giường, tối hôm qua trở về quá muộn, hiện tại nàng thật sự không dậy nổi.
 
Lục Tễ khoác áo: " Buổi chiều hôm nay ta sẽ trở về."
 
Tô Đào mơ hồ đáp: "Ân."
 
Nói xong, Lục Tễ mới rời đi.
 
Tô Đào lại ngủ hơn nửa giờ nữa mới thức dậy.
 
Sau khi dậy, nàng như thường ngày rửa mặt thay y phục, xem qua sổ sách.
 
Buổi sáng thì luyện chữ, giữa trưa nghỉ.
 
Sau giờ ngọ vừa nghỉ xong, nàng đang định uống chén sữa bò.
 
Đúng lúc này, Tuyết Liễu vội vàng đi vào, sắc mặt còn có chút nghiêm túc.
 
Tô Đào khó thấy được Tuyết Liễu như thế, nhân tiện nói: "Làm sao vậy?"
 
Tuyết Liễu cúi đầu đáp lời: "Hồi phu nhân, là lão phu nhân đến, hiện tại đang ở phòng chờ chính trong phủ."
 
Mặc kệ như thế nào, Đường thị cũng là mẫu thân của Lục Tễ.
 
Trong phủ tự nhiên sẽ không ngăn cản nàng tiến vào.
 
Tô Đào sửng sốt, Đường thị đến?
 
Nàng không nghe lầm chứ!
 
Từ lúc Đường thị cùng Lục Chinh chuyển ra ngoài, cũng không còn đặt chân vào trong phủ.
 
Nếu không phải đêm qua nhìn thấy Đường thị, Tô Đào còn quên mất có nhân vật Đường thị này.
 
Dựa vào những bất công  Đường thị gây ra, còn cái gì có thể nghĩ đến Lục Tễ .
 
Tô Đào nghĩ mãi cũng không ra được vì sao Đường thị lại đến đây.
 
Một khi đã như vậy, nàng cũng không muốn trốn tránh. Đơn giản là trực tiếp đối mặt.
 
Tô Đào nói: " Nhanh chóng kêu nha hoàn dẫn lão phu nhân đến chính phòng đi."
 
Trên thế gian này, tình cảm giữa cha mẹ và nhi tử là phức tạp nhất.
 
Trong này còn có công sinh dưỡng, không phải hai ba câu là có thể xong .
 
Không phải người trong cuộc, hoàn toàn không có quyền đi chỉ điểm bình luận.
 
Tình cảm Lục Tễ đối với Đường thị hiển nhiên cũng rất phức tạp.
 
Nàng bây giờ trên danh nghĩa là thê tử của Lục Tễ, tất nhiên phải dựa theo cấp bậc lễ nghĩa làm theo, như vậy cũng không gây ra sai sót gì.
 
Chẳng qua bao lâu, Đường thị liền tiến vào.
 
Tô Đào đứng dậy hành lễ với Đường thị: "Con dâu gặp qua mẫu thân."
 
Tối hôm qua ngõ phố hai bên đều treo đèn lồng, nhưng vầng sáng cũng không rõ ràng.
 
Đường thị lại có tuổi, không thấy quá rõ Tô Đào.
 
Hiện tại vừa thấy, ngay cả nàng cũng không nhịn được ở trong lòng hít một hơi.
 
Quả thật là mỹ nhân dung mạo vô song, ngay cả nương nương trong cung cũng không sánh bằng nàng.
 
Trách không được nhi tử lãnh tình kia có suy nghĩ.
 
Đường thị nghĩ, nếu nàng đến chậm chút, chỉ sợ hài tử của bọn họ cũng có rồi.
 
May mắn nàng đến kịp.
 
Sau một lúc lâu, Đường thị mới thu thập xong tâm tình: "Ân, đứng lên đi."
 
Hai người phân ra ngồi trên ghế.
 
Tô Đào cảm thấy tình huống trước mắt có chút kỳ quái.
 
Nàng gặp Đường thị xem như đã ba lần, hôm nay mới là lần đầu tiên nói chuyện, thật là...
 
Tô Đào dặn dò Tuyết Liễu: "Tuyết Liễu, kêu nha hoàn mang vài loại trà hảo hạng đến, không biết mẫu thân thích loại trà nào?"
 
"Đều được " Đường thị nói.
 
Nói xong, hai người lại không có gì để nói.
 
Trong phòng nhất thời yên tĩnh lạ thường.
 

Cuối cùng, vẫn là Tô Đào tìm đề tài nói trước: "Phu quân nói hắn buổi chiều mới trở về, hiện nay thời gian cũng sắp tới, mẫu thân cố gắng chờ một chút."
 
Đường thị: "Tốt."
 
Không dễ dàng đợi đến khi trà được mang lên.
 
Hai người uống trà, đến một tia động tĩnh cũng không có.
 
Tô Đào rất khó hiểu.
 
Đường thị rất lâu không đến một lần, kết quả đến cái gì cũng không nói, an vị ở chỗ này uống trà?
 
Tô Đào nhấp một ngụm trà.
 
Nàng thầm nghĩ nên nói cái gì đây, cũng không thể giương mắt ngồi nhìn Đường thị ngồi uống trà như thế đi.
 
Đúng lúc này, nha hoàn bên ngoài bẩm báo: "Phu nhân, hầu gia trở về ."
 
Tô Đào nhẹ nhàng thở ra, Lục Tễ trở về .
 
Nàng được cần phải đối mặt với bầu không khí quỷ dị này nữa.
 
Lục Tễ trên đường nghe nói Đường thị đến, liền trực tiếp đến chính sảnh.
 
Trước mắt thấy Đường thị với Lục Tễ mẹ con cần nói chuyện, Tô Đào tất nhiên sẽ lui ra: "Phu quân, thiếp đây lui ra ngoài trước, lúc này cũng sắp tới buổi tối, để mẫu thân lưu lại dùng bữa."
 
Lục Tễ gật đầu: "Cũng tốt."
 
Tô Đào mang theo Tuyết Liễu đi xuống. 
 
Lục Tễ không thích có người hầu hạ, huống chi là dưới loại tình huống này.
 
Trong phòng nha hoàn đều lui ra, hơn nữa còn đem các cửa đóng kín lại .
 
Trong phòng chỉ còn lại Lục Tễ với Đường thị.
 
Hắn đem áo choàng trên người lấy xuống, treo trên giá áo: "Mẫu thân sao lại tới đây?"
 
Nói xong, Lục Tễ ngồi xuống ghế bên cạnh Đường thị.
 
Đường thị đem chén trà buông xuống "Ta đến đây là có chuyện muốn nói."
 
Lục Tễ nghĩ không ra Đường thị có thể có lời gì muốn nói cùng hắn.
 
Bất quá hắn vẫn đáp: "Mẫu thân mời nói."
 
Đường thị tất nhiên sẽ không đem lời nói trắng trợn nói ra.
 
Nàng nhìn Lục Tễ: "Ngươi có biết người bên ngoài đều đang nói tới thê tử của ngươi?"
 
"A, mẫu thân cũng chú ý việc này?"
 
"Tất nhiên, ta là mẫu thân của ngươi, thân là mẫu thân, tất nhiên có quan tâm ngươi."
 
Lục Tễ không nói gì, hắn cúi thấp xuống, nhìn chén trà trên bàn.
 
Nước trong chén trà nóng, lượn lờ sương mù phiêu đãng trong không trung.
 
Đường thị tiếp tục nói: "Ngươi có biết bên ngoài nói thế nào về ngươi?"
 
" Tức phụ kia của ngươi là thiên kim giả, bất quá chỉ là một nông nữ, đừng nói ngươi là hầu gia, dù là người bình thường trong kinh, cũng sẽ không cưới thê tử có thân thế thấp như thế!"
 
Đường thị lại nói: "Trong kinh có nhiều khuê tú như vậy, ngươi chọn cái nào không được, cố tình lại chọn người có thân phận thấp như thế."
 
Một bộ dáng đau đớn vô cùng quan tâm nhi tử.
 
Lục Tễ nhợt nhạt uống một ly trà.
 
Thân là mẫu thân, hỏi đến việc hôn nhân của nhi tử cũng là bình thường .
 
Coi như Đường thị qua nhiều năm như vậy đối với hắn chỉ lạnh lùng nhìn, nhưng ngẫu nhiên cũng có hỏi qua hắn vài câu.
 
Chẳng qua, lúc trước biết hắn đồng ý lưu lại Tô Đào làm thê tử lại không hỏi. Như thế nào cố tình chờ tới bây giờ mới nói.
 
Thấy Lục Tễ không đáp lời, Đường thị không nhịn được nói: "Lục Tễ, ngươi nghĩ thế nào, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn lưu nàng lại?"
 
Lục Tễ giương mắt: "Mẫu thân thấy thế nào, có lời, cứ nói thẳng."
 
Lục Tễ mặt mày sinh rất thanh lãnh.
 
Đặc biệt như vậy nhìn người thời điểm, càng là giống như đạo sắc bén kiếm quang đồng dạng, vậy mà làm cho người ta có chút không dám nhìn thẳng.
 
Đường thị niết trong tay tấm khăn.
 
Sau một lúc lâu, mới nói: "Tốt; vậy mẫu thân cứ việc nói thẳng."
 
Đường thị nhìn Lục Tễ: " Tô Đào này không xứng với ngươi, có thê tử như thế, ngày sau ngươi ở trên triều đình chẳng lẽ không có người chế nhạo, vẫn là sớm bỏ nàng đi cho thỏa đáng."
 
Đường thị nói lời này rất đúng lý hợp tình.
 
Nàng thân là mẫu thân, đôi với tức phụ không hài lòng, tất nhiên có thể nói thẳng.
 
Đường thị còn nhớ rõ khi còn bé, hắn lúc nào là cũng chờ mong được gặp nàng.
 
Lúc đó đối với nàng, quả nhiên là một phen tâm tư quấn quýt.
 
Nàng biết Lục Tễ là người cực kỳ trọng ân tình.
 
Thường thường là người có ân với hắn mà nói, Lục Tễ chắc chắn sẽ báo đáp.
 
Huống chi nàng còn là người có ơn dưỡng dục hắn lớn lên.
 
Mặc kệ thế nào, đều là nàng nuôi lớn Lục Tễ, còn cho hắn đọc sách biết chữ.
 
Lục Tễ sao có thể không báo đáp.
 
Huống chi, Lục Tễ trước giờ đối với nàng cơ hồ không có gì là không đáp ứng.
 
Lúc này cũng nên như thế, bất quá là một nữ tử nông thôn mà thôi, tùy tiện bỏ đi là được.
 
Cho nên.
 
Đường thị nhìn thẳng vào Lục Tễ: "Ngươi hưu nàng ta đi!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.