Ngày mùng 7, một đoàn người đi từ thôn trang suối nước nóng về phủ.
Lục Tễ và Tô Đào ở thôn trang suối nước nóng hơn một tháng, tất nhiên là có không ít rương hành lý.
Tô Đào bận bịu chân tay, chỉ huy hạ nhân sắp xếp mọi thứ.
Bận bịu như vậy, đợi Tô Đào rảnh rỗi đã là xế chiều.
Tô Đào mệt mỏi đến khô học, nàng hỏi Tuyết Liễu: "Phu quân của ta đang ở đâu?"
Lúc này sắp đến bữa tối rồi, sao còn chưa thấy bóng dáng Lục Tễ.
Tuyết Liễu rót cho Tô Đào một chén trà: "Hầu gia không ở trong phủ, hình như là người đã đi ra ngoài làm chuyện gì đó, Lương Nguyên nói có lẽ tối nay Hầu gia không về."
Tô Đào nhấp một ngụm trà: "Ừ, ta biết rồi."
Những ngày này Lục Tễ càng ngày càng bận rộn, cơ hồ không thấy bóng dáng.
Tô Đào cũng hiểu, lúc này đúng là thời điểm mấu chốt, Lục Tễ cẩn thận cũng không quá đáng.
Tô Đào đặt chén trà xuống: "Vậy chúng ta ăn trước đi."
Dùng bữa xong, Tô Đào lại bận bịu trong chốc lát, rồi đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, lúc nàng tỉnh lại vẫn không thấy Lục Tễ, Tuyết Liễu nói Lục Tễ vẫn còn bận.
Tuyết Liễu cầm một bộ xiêm y: "Phu nhân, nô tài hầu hạ người thay y phục."
Tô Đào nhếch cánh môi: "Được."
Thay xiêm y xong, Tuyết Liễu bắt đầu chải đầu cho Tô Đào.
Tuyết Liễu vừa chải đầu, vừa phát hiện tâm tình Tô Đào có chút không tốt, trên mặt cũng không thấy ý cười.
Tô Đào nhìn mình trong gương, lắc đầu: "Không có gì."
Tất nhiên, Tô Đào vừa nói dối.
Tô Đào nhớ rằng hôm nay chính là ngày tám.
Trước đó Lục Tễ đã ước định với nàng, hai người sẽ chính thức là phu thê thực sự vào ngày 8.
Khi đó nàng đỏ mặt rồi chạy trốn, nhưng trong lòng vẫn rất chờ mong.
Những ngày này Lục Tễ luôn bận rộn đến nỗi không trở về nhà.
Hôm nay đã là ngày tám, vậy mà Lục Tễ còn chưa về.
Tô Đào kinh ngạc nhìn mình trong gương.
Nàng nghĩ, Lục Tễ quên rồi sao?
Không đúng.
Lục Tễ không phải là người như vậy, chuyện hắn đã đồng ý, hắn nhất định sẽ không quên.
Hắn chỉ bận quá rồi, không có thời gian.
Vì vậy, Lục Tễ không có thời gian chuẩn bị.
Cũng không sao, chỉ cần Lục Tễ nhớ là tốt rồi.
Suy nghĩ của nàng thay đổi liên tục.
Tô Đào vỗ vỗ mặt của mình, chuyện này rõ ràng là Lục Tễ nhắc tới, sao nàng còn nhớ hơn cả Lục Tễ chứ.
Không thể được, nàng phải thay đổi tâm trạng
Tô Đào ngẩng mặt lên: "Tuyết Liễu, ngươi đi lấy sổ sách trong tháng này đến đây"
Nàng rời đi hơn một tháng, sổ sách trong phủ cũng hơn một tháng chưa xem rồi.
Vừa vặn, thừa dịp lúc này xử lý sổ sách cho tốt, chuyện này tạm thời để xuống đã.
Tuyết Liễu sửng sốt một chút, sau đó cúi đầu: "Vâng, nô tì đi ngay."
Sổ sách và sự vụ tồn đọng trong một tháng thực sự rất nhiều, đến xế chiều Tô Đào mới xử lý xong.
Nàng ngồi trên giường mỹ nhân gần một ngày, vòng eo vô cùng đau.
Tô Đào đứng người lên, gõ eo của nàng.
Đúng lúc này, Lương Nguyên vào nhà, vẻ mặt hắn hấp tấp, nhìn qua đã biết là đang vội trở về.
Tô Đào: "Làm sao vậy?"
Lương Nguyên chào Tô Đào: "Phu nhân, Hầu gia nói hắn đang ở một biệt viện đợi người, Hầu gia cho thuộc hạ quay về đón người đi."
Tô Đào khẽ giật mình.
Nàng đã nói rồi, chắc chắn Lục Tễ không quên!
Khuôn mặt Tô Đào lộ ra ý cười: "Ta biết rồi."
Nàng nói xong thì định đi cùng Lương Nguyên, nhưng vừa bước một bước, bước chân Tô Đào liền dừng lại.
Vì quá vội vàng nên nàng có chút nóng vội, cũng chưa chuẩn bị xiêm y.
Nàng phải trang điểm lại.
Tô Đào nghiêm túc nói: "Đợi ta thay bộ xiêm y khác."
Lương Nguyên chắp tay: "Vâng."
Hắn nói xong liền lui xuống, còn nghĩ là hắn sẽ phải đợi rất lâu.
Hắn cũng có thê tử, biết rõ nữ tử ra cửa rất lề mề, phu nhân của hắn cũng mất rất nhiều thời gian để trang điểm.
Lương Nguyên đoán không lầm.
Lúc này Tô Đào đang gian nan chọn lựa xiêm y.
Tô Đào nhìn quần áo khắp các hòm, chỉ cảm thấy bộ đồ nào cũng không vừa ý nàng.
Tuyết Liễu ở một bên yên lặng.
Phu nhân xưa nay vô cùng thích chưng diện, nhất là lúc ra cửa, nàng càng tỉ mỉ chọn lựa xiêm y và đồ trang sức rất lâu, tất nhiên nàng đã quen rồi.
Lúc này, Tô Đào lại mở ra một cái hòm ra.
Lúc này, nàng cuối cùng cũng chọn được rồi.
Tô Đào nhìn bộ váy màu đỏ, sau đó nhẹ gật đầu: "Mặc bộ này đi."
Tuyết Liễu lấy quần áo ra, giúp Tô Đào thay đồ.
Tô Đào vốn xinh đẹp, mặc bộ váy đỏ rực này làm lộ ra làn da trắng như tuyết của Tô Đào, cộng thêm dung mạo xinh đẹp làm cho người ta không rời mắt nổi.
Tuyết Liễu khen: "Phu nhân mặc bộ này thật đẹp, giống như là tân nương tử vậy."
Bộ xiêm y có màu đỏ rực, cùng màu với váy hỷ, tuy hình dạng và cấu tạo không giống nhau lắm, nhưng nhìn qua quả thực rất giống váy hỷ của tân nương.
Khóe môi Tô Đào hơi nhếch lên.
Nàng chọn bộ xiêm y này bởi vì lý do đó.
Trong mắt người ngoài, nàng và Lục Tễ đã sớm thành hôn rồi, nàng cũng không thể đội mũ phượng gả cho Lục Tễ nữa.
Nhưng mặc bộ xiêm y tương tự cũng làm nàng thỏa mãn rồi.
Thay xiêm y xong, tâm tình Tô Đào rất tốt để Tuyết Liễu giúp nàng búi tóc, trang điểm.
Đợi sửa soạn tất cả thỏa đáng, nàng mới ngồi xe ngựa đi về hướng biệt viện.
Lục Tễ đứng tên rất nhiều thôn trang và biệt viện, Tô Đào cơ bản không biết hết được, đều là Lương Nguyên dẫn đường cho nàng.
Rời đi ước chừng hơn nửa canh giờ, cuối cùng đã tới nơi.
Xe ngựa dừng lại, con ngựa nhẹ giọng “Hí….” một cái.
Tô Đào chuẩn bị xuống ngựa.
Nàng vén rèm xe lên, liền thấy Lục Tễ.
Lục Tễ đang đợi trước xe ngựa, hắn mặc áo bào màu đỏ, khuôn mặt tuấn tú lại lành lạnh, đứng ở trước xe như vậy, đúng là chi lan ngọc thụ.
Tô Đào liền chú ý tới màu sắc áo của Lục Tễ.
Bình thường hắn luôn mặc áo ngoài màu xanh, màu đen, dường như chưa từng mặc áo ngoài có màu này.
Hôm nay hắn lại đặc biệt mặc áo có màu này, còn là vì cái gì.
Tô Đào cúi đầu nhìn xiêm y của mình, mỉm cười, hai người cùng có suy nghĩ giống nhau.
Lục Tễ tự mình ôm Tô Đào xuống.
Hắn cầm chặt tay Tô Đào đi vào trong sân.
Một đám hạ nhân thì vẫn đứng tại chỗ.
Bọn hắn đã được thông báo trước, Hầu gia đã chuẩn bị cho phu nhân một bất ngờ lớn.
Kể từ đó, bọn hắn không tiện tiến vào, chỉ canh giữ ở bên ngoài.
Trong biệt viện lúc sáng sớm đã vắng tanh, không có người, vô cùng yên tĩnh.