Nhìn như vậy, giống như là trực tiếp có thể xuyên qua người vậy.
Tô Đào dựa vào trong ngực Lục Tễ: "Không có việc gì, phu quân, chàng đừng lo lắng."
Nàng không muốn ăn mới như thế, hiện tại tinh thần tốt rồi, rất nhanh liền có thể béo lên.
Đợi buổi tối dùng bữa, Lục Tễ gắp cho Tô Đào rất nhiều đồ ăn.
Khẩu vị của Tô Đào tốt, ăn được khá nhiều.
Thấy Tô Đào ăn một chén cơm, còn ăn chút bánh ngọt, lúc này Lục Tễ mới thả lỏng trong lòng.
Sau đó, mọi người đi ngủ.
Ngủ một đêm, ngày hôm sau Tô Đào tỉnh lại, tinh thần càng tốt hơn, thần thái cũng sáng láng.
Tuyết Liễu ở một bên hầu hạ Tô Đào rửa mặt: "Nhìn phu nhân đã tốt hơn nhiều, chắc là sẽ không mệt mỏi nữa."
Tô Đào ngáp một cái, nàng hỏi Tuyết Liễu: "Lúc này là lúc nào rồi hả?"
Tuyết Liễu: "Bây giờ đã là giữa trưa, bữa trưa đã chuẩn bị xong, lúc sáng Hầu gia đã ăn rồi, phu nhân, người cứ dùng bữa đi."
Tô Đào kinh ngạc, nàng ngủ lâu như vậy sao?
Nàng thầm nghĩ, có lẽ là trước đó nàng quá mệt mỏi, ở trên xe ngựa không hề ngủ trọn một giấc, ngày hôm qua thoải mái dễ chịu, đi ngủ mới lâu vậy.
Tô Đào gật đầu: "Phu quân đâu?"
Tuyết Liễu trả lời: "Hầu gia ở trong khoang thuyền làm việc công ạ."
Tô Đào: "..."
Lục Tễ, người này quả thực là, đi đường còn bận rộn như vậy.
Tô Đào không biết làm sao đành lắc đầu, sau đó chuẩn bị thay đổi một bộ xiêm y sạch sẽ.
Hôm nay nàng có tinh thần rồi, cũng có tâm tư chuẩn bị.
Tô Đào đột nhiên tâm huyết dâng trào, thay một bộ nam trang đã chuẩn bị trước.
Từ sau lần trước mặc nam trang, Tô Đào cảm thấy mặc nam trang cũng không tệ lắm.
Thuyền này là của nàng, người trên thuyền cũng đều là người của nàng, nàng muốn ăn mặc thế nào cũng được.
Tô Đào ăn cơm xong thì tới tìm Lục Tễ, quả nhiên Lục Tễ đang ngồi ở bên cạnh án thư, cầm cây bút lông trong tay, hết sức chuyên chú làm việc công.
Thấy Tô Đào tới, Lục Tễ mới dừng bút: "Tỉnh rồi?"
Tô Đào gật đầu: "Mới tỉnh."
Lục Tễ nói xong mới phát hiện ra hôm nay Tô Đào đã thay đổi nam trang: "Sao nàng lại mặc như vậy?"
"Đột nhiên ta muốn thử mặc nam trang."
Tô Đào chớp chớp đôi mắt to, không nhúc nhích nhìn Lục Tễ.
Ánh mắt Tô Đào ngập nước, nhìn người khác như vậy, quả thực khiến người ta rung động.
Trái tim Lục Tễ nhất thời mềm nhũn: "Sao vậy, có chuyện gì không?"
Tô Đào níu tay áo Lục Tễ, thanh âm mềm mại: "Phu quân, còn phải vài ngày mới có thể tới Vân Châu, việc của chàng cũng không vội, chàng cũng ta lên trên khoang thuyền một chút đi, được không?"
Tuần trăng mật trong tưởng tượng của nàng cũng không giống vậy.
Lúc trước ở trên xe ngựa, nàng luôn mệt mỏi đấy, căn bản có tinh thần làm gì.
Hiện tại Lục Tễ lại bận bịu công sự.
Như vậy làm gì giống tuần trăng mật?
Đôi mắt Tô Đào chớp chợt, như là cánh bướm rung động.
Bị đôi mắt này nhìn, Lục Tễ nhất thời quên đi tất cả.
Lúc này, Tô Đào nói cái gì Lục Tễ đều đồng ý, hắn để bút lông xuống, vuốt vuốt tóc Tô Đào: "Được."
Hai người lên trên khoang thuyền tản bộ.
Thuyền này thật lớn, trên dưới có vài tầng.
Đứng trên boong thuyền, có thể thấy nước chảy không ngừng.
Cảnh này thật sự là bao la hùng vĩ vô cùng.
Tô Đào thở phào nhẹ nhõm, ừ, hiện tại mới xem như có chút cảm giác ngao du sơn thủy.
Lục Tễ lo lắng cầm tay Tô Đào, sợ Tô Đào bị ngã sấp xuống.
Tô Đào thầm nghĩ nàng có yếu như vậy sao, chỉ đứng trên boong thuyền, nàng làm sao có thể ngã được.
Trong lòng Lục Tễ, rốt cuộc nàng yếu như thế nào.
Tô Đào cũng không đoán sai điều này.
Trong lòng Lục Tễ, Tô Đào mỏng manh tựa như ngọc lưu ly có thể vỡ bất cứ lúc nào.
Cần phải nâng niu thật cẩn thận.
Hai người cứ như vậy nắm tay thưởng thức cảnh vật.
Con sông này nằm ở Giang Nam, trên đường đi qua rất nhiều châu, quận, trên sông cũng có không ít thuyền.
Trong đó có một chiếc cách gần nhất, người trên thuyền giống như đang chỉ vào Lục Tễ và Tô Đào, vẻ mặt mập mờ, không biết đang nói cái gì.
Tô Đào hơi nghi ngờ một chút.
Nàng và Lục Tễ có chỗ nào không đúng sao?
Sao những người này đều chỉ vào bọn họ?
Một lát sau, Tô Đào mới kịp phản ứng.
Nàng quên mất, hiện tại nàng vẫn còn mặc nam trang!
Trong mắt người ngoài, họ chính là hai nam tử đang nắm tay.
Tô Đào không nhịn được cười lên, vậy coi như Lục Tễ là người thích nam tử rồi.
Nhìn dáng vẻ tinh nghịch của Tô Đào, Lục Tễ không hiểu sao nói: "Đi, chúng ta trở về đi."
Tô Đào ngoan ngoãn cùng Lục Tễ trở về khoang thuyền, vừa vặn nàng cũng hơi mệt chút.
Vừa về tới trong khoang thuyền, Tô Đào không nhịn được khoe với Lục Tễ: "Phu quân, chàng nói xem ta mặc nam trang có phải giống thật hay không?"
Lục Tễ kéo Tô Đào lên trên giường, cẩn thận quan sát một chút.
Tiếp theo hắn thành thật nói: "Không giống lắm."
Thật ra chỉ cần một ánh mắt là có thể nhìn ra Tô Đào là nữ tử.
Ban nãy những người kia nhận sai, cũng chỉ là bởi vì con thuyền cách họ có chút xa, họ không thấy rõ lắm mà thôi.