Thay Tỷ Tỷ Gả Cho Nhân Vật Phản Diện

Chương 75



Thuyền đi trên nước, ánh nến lay động.

Bên tai chỉ có thể nghe được tiếng nước chảy sột soạt, cực kỳ yên tĩnh.

Ngay lúc này, trong khoang thuyền chợt vang lên một ‌tiếng "Ọt ọt".

Tiếng nhỏ nhưng nghe rất rõ ràng.

Mặt Tô Đào đỏ lên.

Đói thì đói đi, sao nàng có thể phát ra âm thanh vào lúc này chứ?

Bụng của nàng đúng là không biết chọn thời gian để biểu tình mà.

Lục Tễ cũng nghe được âm thanh này, hắn hỏi Tô Đào: "Niên Niên, nàng đói bụng sao?"

Giọng Tô Đào rất ‌nhỏ: "Hơi hơi..."

Nàng thật sự rất xấu hổ.

Nhưng nói xong, Tô Đào dần dần nổi nóng.

Việc này cũng không trách nàng được!

Nếu không phải Lục Tễ lôi kéo nàng làm loạn từ xế chiều đến hiện tại, nàng cũng sẽ không đói.

Đều do Lục Tễ!

Giọng của Tô Đào lớn hơn‌ một ‌chút, khí thế nói: "Phu quân, ta đói bụng, chàng đi lấy chút đồ ăn đến đi."

Nếu Lục Tễ sai, vậy để cho Lục Tễ đi là tốt.

Dù sao nàng cũng không muốn ra ngoài đối mặt với những hạ nhân kia.

Tô Đào nói xong cảm thấy mình rất khí thế, thoả mãn vô cùng, nàng thầm nghĩ phải như vậy chứ.

Lục Tễ bật cười: "Được."

Lục Tễ lưu loát mặc xiêm y vào, đi lấy đồ ăn.

Lục Tễ đi rồi, Tô Đào cũng đứng dậy, tùy tiện cầm một bộ xiêm y mặc vào.

Đợi Tô Đào sửa soạn xong, Lục Tễ đã mang theo hộp cơm trở về.

Lục Tễ và Tô Đào không xuất hiện cả buổi chiều, cả cơm tối cũng không ăn, trong lòng mọi người cũng tự hiểu.

Hạ nhân cố ý ‌để đồ ăn trên bếp, lúc nào Lục Tễ và Tô Đào muốn ăn cũng có thể lập tức mang lên.

Tô Đào mở hộp cơm ra, thức ăn trong hộp đều đầy đủ.

Canh, rau quả, món điểm tâm ngọt, món nào cũng có đủ.

Tô Đào cầm lấy đũa nếm một ‌miệng, mùi vị rất được.

Sau khi hai‌ người ăn cơm xong, Lục Tễ lại cho Tô Đào ăn... một miếng bánh ngọt.

Hôm nay thật sự là bị giày vò quá lâu, lại chưa ăn cơm chiều, Tô Đào đã lâu chưa đói như vậy.

Bây giờ nhìn thấy bánh ngọt lại có chút không nhịn được, nàng ăn cả miếng bánh trong tay Lục Tễ.

Cuối cùng cũng thỏa mãn.

Sau khi Lục Tễ và Tô Đào rửa mặt, hai người lại lên giường nằm.

Sáng ngày thứ hai, Tô Đào đổi về nữ trang.

Nàng loáng thoáng phát hiện ra, hình như Lục Tễ kích động là vì ngày hôm qua nàng đã thay đổi nam trang.

Tô Đào thầm nghĩ vậy thì không thể được.

Nếu thế nữa eo của nàng sẽ gãy mất, chắc chắn phải đổi về nữ trang thôi.

Mấy ngày kế tiếp, vẫn luôn bình an vô sự.

Lại ngồi vài ngày thuyền, cuối cùng đã đến ‌Vân Châu.

Lương Nguyên đã chuẩn bị nơi ở tại‌ Vân Châu từ trước đó rồi.

Tô Đào không cần làm gì, chỉ cần đi theo Lục Tễ tới là được.

Dinh thự Ly Mã Đầu có chút xa, ngồi gần một ‌canh giờ xe ngựa mới ‌đến.

Vừa‌ đến ‌dinh thự, Tuyết Liễu và nha hoàn bắt đầu thu xếp hành lý, sắp xếp nơi ở một lần nữa.

Tranh thủ bố trí đồ đạc giống như trong nhà, như vậy các chủ tử cũng sẽ quen thuộc hơn.

Hôm nay tâm trạng Tô Đào rất tốt, nàng cùng Lục Tễ đi‌ trong nhà một ‌vòng.

Đi một ‌vòng, Tô Đào phát hiện dinh thự ở đây và kinh thành thật sự rất không giống nhau.

Cầu nhỏ có nước chảy, tường trắng, mái ngói, tinh xảo lại thanh tú, là một vẻ đẹp khác‌.

Nghĩ đến ‌những ngày tiếp theo đều ở tại ngôi nhà này, Tô Đào đã cảm thấy rất vui vẻ‌.

Lục Tễ thấy Tô Đào rất ‌hài lòng‌, hắn cũng vui vẻ theo.

Nhiều năm như vậy, không biết hắn đã nếm qua bao nhiêu đau khổ, cũng không có ý gì đối với chỗ ở, chỉ cần Tô Đào thích là tốt rồi.

Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, hai người cũng nghỉ ngơi một chút.

Dù sao ngồi thuyền lâu như vậy, phải nghỉ ngơi thật tốt, lấy lại tinh thần, có chuyện gì cũng chờ ngày mai hãy nói.



Sáng sớm hôm sau, sau khi Lục Tễ tỉnh lại, thay quan bào.

Đây là lần đầu hắn đến Vân Châu, gặp mặt quan viên trên dưới của Vân Châu, tất nhiên là phải thay đổi quan bào.

Tô Đào ở bên cạnh giúp Lục Tễ sửa sang lại xiêm y.

Nàng biết rõ lần này Lục Tễ tới là bận bịu chính sự, bình thường không rảnh rỗi, tất nhiên sẽ không để Lục Tễ bỏ chính sự vì nàng.

Lục Tễ nhìn Tô Đào: "Niên Niên, đợi lát nữa ta kêu Lương Nguyên mời người bản địa  tới, nếu nàng muốn đi đâu, hỏi hắn thì tốt hơn."

Dù Lục Tễ bận bịu nhưng vì rất nhiều ngày không rảnh, hắn sợ Tô Đào nhàm chán, nên nghĩ ra ‌cách này‌.

Ánh mắt Tô Đào‌ sáng lên: "Cảm ơn chàng, phu quân."

Non nước Vân Châu đẹp đẽ, có không ít nơi để đi, nàng đang muốn đi thăm thú đây.

Hiện nay có một khi người dẫn đi, có thể thuận tiện rất ‌nhiều.

Lục Tễ vuốt vuốt tóc Tô Đào: "Ừ, vậy ta đi trước."

Lục Tễ đi không lâu, Lương Nguyên mang theo một người địa phương đến.

Tô Đào hỏi hắn rất nhiều vấn đề, quyết định kế hoạch du lịch.

Hỏi xong, nàng bảo Lương Nguyên đưa người trở về, còn thưởng cho hắn rất nhiều ngân lượng.

Tô Đào không thói quen để người xa lạ đi cùng, làm gì đều bất tiện, thà hỏi những chuyện cần thiết, lên kế hoạch thật tốt, như vậy sau đó có thể tự mình đưa người đi ra ngoài chơi rồi.

Tô Đào quyết định, đợi sáng mai sẽ bắt đầu đến các điểm du lịch.

Chỉ tiếc, không đợi đến ngày mai, vào ban đêm, Tô Đào nhận được kha khá thiếp mời của các phu nhân quan viên.

Vốn dĩ các quan đều nghĩ là khi đến Vân Châu, Lục Tễ một mình một ‌người tới đây, hôm nay mới ‌biết rõ Tô Đào cũng đi theo.

Biết rõ tin tức này, những quan viên này đều bảo các phu nhân gửi thiếp mời Tô Đào, kéo thêm chút giao tình.

Nhưng Tô Đào đâu nguyện ý xã giao với mấy phu nhân này.

Trước đó ở kinh thành, nàng đều lười đến yến hội, huống chi hiện tại.

Hơn nữa, nàng đến Vân Châu chính là vì muốn chăm sóc Lục Tễ, thuận tiện đi du ngoạn non nước, căn bản không có tâm tư xã giao với nữ quyến.

Cho nên khi Lục Tễ một ‌ trở về, Tô Đào chỉ vào những thiếp mời kia, tội nghiệp nhìn Lục Tễ, còn nháy mắt: "Phu quân, ta‌ không muốn đi yến hội, được không?"

Lục Tễ kéo Tô Đào vào trong ngực của hắn: "Đương nhiên có thể."

Phu nhân của hắn, tất nhiên là muốn làm gì thì làm đó.

Về phần chuyện bên ngoài, có hắn là được rồi.

Mi mắt Tô Đào cong cong: "Cảm ơn phu quân."

Nàng ngẩng cổ hôn khóe môi Lục Tễ một cái, biểu hiện cảm ơn.

Tuy nói như thế, lại không thể trực tiếp nói như vậy, bằng không sẽ có chuyện, nên vẫn phải bịa ra một lý do.

Lục Tễ nói với bên ngoài, Tô Đào trèo non lội suối cả hành trình, có chút không quen khí hậu, cần tĩnh dưỡng.

Nói lí do thoái thác này ra, lúc này trong phủ yên tĩnh trở lại.

Tô Đào cũng nhẹ nhàng thở ra.

Đợi đến sáng hôm sau, Lục Tễ đi bận bịu công sự như thường lệ, Tô Đào lại ra ngoài du ngoạn.

Trước đó nàng đã quyết định rồi, mỗi ngày đi một ‌địa điểm du ngoạn, như vậy mỗi ngày đều có thể thưởng thức cảnh sắc, còn không phí sức, không bị mệt mỏi.

Kết quả làđến nơi nào, Tô Đào cũng chơi rất vui.

Nàng còn thỉnh thoảng mang về cho Lục Tễ chút đồ vật.

Có lúc là đồ chơi nhỏ, có lúc là đồ ăn nàng cảm thấy ngon.

Một hôm, Tô Đào mới vừa từ chùa lớn ở Vân Châu trở về.

Hôm nay nàng ăn cơm chay, cơm chay có mùi vị không tệ.

Sau khi trở về Tô Đào còn nói với Lục Tễ chuyện này: "Phu quân, chàng không được ăn, thật sự là đáng tiếc."

Nếu như ở nơi khác thì không nói, nhưng đây là cơm chay ở trong chùa miếu, nàng đúng là không có cách nào mang về một ‌phần cho Lục Tễ.

Lục Tễ bật cười, xem ra trong khoảng thời gian này Tô Đào chơi rất ‌vui vẻ.

Từ khi tới Vân Châu, Tô Đào giống như là chim nhỏ bay khỏi lồng sắt vậy.

Thế cũng tốt, để cho Tô Đào sảng khoái, trong kinh thành nàng đã phải gò bó rồi.

Tô Đào từ trước đến nay là một người hay nói chuyện, nói xong việc này, nàng lại nhắc đến một ‌ chuyện: "Đúng rồi, phu quân, ngày mai ta ‌có ý định đi Hàn Bích sơn trang dùng bữa, vừa vặn ngày mai chàng cũng được nghỉ, hai chúng ta ‌cùng đi đi."

Tuy Lục Tễ bận bịu công vụ đấy, nhưng cũng không phải không có thời gian nghỉ ngơi, ngày mai chính là ngày nghỉ của hắn.

Hàn Bích sơn trang là sơn trang nổi danh nhất ở Vân Châu, nghe nói bên trong sơn thủy cực kỳ tú lệ, cơm canh cũng mới lạ ăn ngon vô cùng.

Chỉ tiếc Hàn Bích sơn trang rất được hoan nghênh, tuy rằng Tô Đào đã cho hạ nhân đến đặt trước phòng thượng hạng rồi, nhưng cuối cùng chỉ đặt được phòng khác.

Lục Tễ nghe Tô Đào nói xong thì trầm ngâm một lát.

Lý đại nhân hình như đã mờ hắn đi Hàn Bích sơn trang dùng bữa vào ngày mai, Lý đại nhân còn nói hắn đã sớm đặt xong phòng thượng hạng tốt nhất, nhưng hắn đã từ chối.

Lục Tễ gọi Lương Nguyên tới: "Lương Nguyên, ngươi đi nói với Lý đại nhân một ‌tiếng, nói mai ta sẽ đến Hàn Bích sơn trang."

Tô Đào nghe xong nhìn về phía Lục Tễ: "Phu quân, cái này có phiền không?"

Nàng sợ chậm trễ đến chính sự của‌ Lục Tễ.

Lục Tễ lắc đầu: "Không phiền."

Hắn đến Vân Châu, lẽ ra quan viên Vân Châu muốn bày tiệc mời khách.

Nhưng hắn không có chút kiên nhẫn đó, cũng không đến yến hội nào.

Giờ đi một ‌chuyến đến Hàn Bích sơn trang, cũng coi như là bổ sung.

Tô Đào: "Vậy là tốt rồi."

Ngày hôm sau thời tiết tốt.

Lục Tễ xưa nay say mê việc công, cho dù là ngày nghỉ cũng thường xuyên không có ở nhà.

Hôm nay, buổi sáng hắn đi ra ngoài, không biết muốn bận bịu chuyện gì.

Nhưng Lục Tễ nói với Tô Đào, buổi chiều hắn xong việc sẽ trực tiếp đến Hàn Bích sơn trang, Tô Đào ngồi xe ngựa tới đó trước.

Tô Đào không muốn tranh cãi với hắn, đành phải nghe theo Lục Tễ.

Nàng ước chừng thời gian, ngồi xe ngựa đi đến Hàn Bích sơn trang.



Cửa Hàn Bích sơn trang.

Lục Tễ vừa tới ‌không lâu, Lý đại nhân vội vàng ra chào đón.

Hoàng đế còn nhỏ, Lục Tễ cơ hồ chính là hoàng đế trên thực tế.

Tất nhiên quan viên Vân Châu sẽ nghĩ cách nịnh nọt Lục Tễ, nhưng Lục Tễ lại không lộ ra sở thích, cái này khiến bọn họ không biết làm thế nào cho ‌tốt.

Thật vất vả mới ‌đợi được cơ hội này.

Lý đại nhân cố ý sắp xếp một nhạc cơ‌ trong nhã phòng.

Nhạc cơ này có dung mạo không tầm thường, tài nghệ Tỳ Bà cũng xuất thần nhập hóa.

Đến lúc cơm nước no nê, lúc độn,g tình, tất nhiên là một ‌lần thoải mái.

Trong lòng Lý đại nhân nghĩ nhất định Lục Tễ sẽ hài lòng.

Lý đại nhân nghĩ ra cách này là bởi vì Tô Đào.

Phải biết rằng Lục Tễ thành hôn đến giờ rồi, trong phủ lại không có một thiếp thất, thậm chí ngay cả nha hoàn thông phòng đều không có, cái này thật sự‌ là vô cùng không bình thường‌.

Thực tế hôm nay tới Vân Châu, Tô Đào đi cùng Lục Tễ, nhưng sau khi đến nàng không lộ diện, hình như là luôn ở trong phủ.

Mọi người suy đoán, thầm nghĩ chẳng lẽ Tô Đào cố ý ‌sang đây coi chừng Lục Tễ.

Thật là có khả năng này, bằng không sao có thể một bước không rời.

Tất cả mọi người có chút thương Lục Tễ, bị ‌phu nhân quản nhiều như vậy.

Phải biết rằng mèo nào chả thích trộm đồ tanh, huống chi là người có quyền cao chức trọng như Lục Tễ.

Vì thế mới có vụ sắp xếp như hôm nay.

Làm vừa ý Lục Tễ‌, nhất định có thể thăng quan phát tài.

Lý đại nhân càng nghĩ, trong lòng càng nóng lòng, hắn đi lên trước: "Hầu gia tới đúng lúc, thuộc hạ đã sắp xếp‌ trong nhã phòng một..." Hai chữ nhạc cơ còn chưa nói ra miệng, Lý đại nhân chợt nghe thấy một ‌giọng nói ngọt ngào gọi phu quân.

Tô Đào xuống xe ngựa sau đó đi về hướng Lục Tễ, nàng kéo cánh tay Lục Tễ: "Phu quân, chàng đến lâu chưa?"

"Không lâu lắm." Lục Tễ nói.

Lý đại nhân triệt để bối rối, đây là sao?

Hắn kinh ngạc nhìn về phía Tô Đào.

Tô Đào da trắng như tuyết, nhan sắc diễm lệ, đứng ở‌ dưới ánh mặt trời, xinh đẹp không giống người thường.

Quả thực chính là Huyền Nữ trên trời hạ phàm, Lý đại nhân đời này chưa thấy nữ nhân xinh đẹp như vậy.

Nhạc cơ mà hắn sắp xếp so với Tô Đào...

Không, quả thực không có cách nào so sánh được! 

Hoảng hốt xong, trong lòng Lý đại nhân lộp bộp, toi rồi.

Hắn lần này vuốt mông ngựa lại thành đập vó ngựa rồi!

Lục Tễ là cố ý ‌mang theo phu nhân tới dùng bữa, hơn nữa phu nhân xinh đẹp như vậy, đoán chừng hai‌ người có cảm tình ‌ rất tốt, bọn họ đoán nhầm rồi.

Làm sao bây giờ?

Nhạc cơ kia đã ở‌ trong gian nhã phòng rồi, hiện tại ‌đi cũng không kịp!

Lý đại nhân chỉ có thể kiên trì nhìn Lục Tễ cùng Tô Đào đi vào phòng thượng.

Vừa mới ‌tiến vào phòng, có một ‌nữ nhân dịu dàng quỳ gối: "Thiếp bái kiến Hầu gia."

Nửa cánh tay thon, trắng như tuyết, một ‌khuôn mặt thanh tú xuất chúng, là một giai nhân hiếm có khó tìm.

Còn ở cuống họng kia phát ra thanh âm mềm mại dường như có thể bóp ra nước.

Đợi sau nửa ngày cũng không đợi được ‌đáp lại, nhạc cơ cẩn thận ngẩng đầu, thấy‌ Lục Tễ và Tô Đào sánh vai nhau đi đến.

Thân thể nhạc cơ cũng‌ cứng lại, nàng ta có thể được có cơ hội này, tất nhiên không phải là người ngốc.

Trái lại, nàng‌ vô cùng thông minh‌.

Nhạc cơ khẽ cười một ‌tiếng: "Thiếp là nhạc cơ Lý đại nhân sắp xếp, Hầu gia và phu nhân thích khúc gì? Thiếp nhất định sẽ tận tâm khảy đàn."

Lông mày Lục Tễ nhảy lên: "Không cần, đi xuống đi."

Nhạc cơ cũng không chần chờ một chút nào, lui xuống từng bước.

Lý đại nhân phía sau cũng nhẹ nhàng thở ra, may mắn là nhạc cơ này là một người thông minh.

Đợi cho tất cả lui ra, trong phòng chỉ còn lại Lục Tễ và Tô Đào.

Tô Đào nhìn một ‌bàn thức ăn tinh xảo, lại không hề muốn ăn.

Mọi người tinh mắt có thể nhìn ra, ban nãy‌ nhạc cơ là Lý đại nhân an bài, đơn giản là vì có loại ý nghĩ kia...

Tô Đào nhớ tới nhạc cơ xinh đẹp kia, thật sự ‌là khó có được người đẹp như vậy.

Tô Đào ngồi trên ghế, cúi đầu kéo khăn tay.

Khăn này là nàng mới mua hôm trước, rất thích nó, lúc này khăn tay bị kéo tới nỗi nhăn nhúm lại, sợi tơ đều tróc ra rồi.

Lục Tễ ngồi vào bên cạnh Tô Đào: "Niên Niên, nàng giận sao?"

Tô Đào quay mặt qua chỗ khác, không nhìn tới Lục Tễ.

Hừ, nàng tức giận rồi nha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.