The Accidental Wedding

Chương 23



Ngày đám cưới hé rạng với bầu trời xanh trong, một ngày mùa xuân hoàn hảo. Maddy thức dậy một mình. Kể từ khi họ đến Whitehorn Manor cách đây hai ngày, cô phải ngủ một mình. Là quyết định của Nash. Hình như là kiểu danh dự lạ thường của đàn ông, cô nghĩ. Cô không quan tâm chuyện những người hầu sẽ nghĩ gì, cô nhớ anh.

Kỳ lạ là cô đã ngủ một mình trong nhiều năm rồi, vậy mà chỉ sau có vài tuần được ngủ với một cơ thể đàn ông cao lêu nghêu cuộn tròn quanh mình đã trở thành một điều cần thiết cho một giấc ngủ ngon.

Lizzie mang cho cô bữa điểm tâm thịnh soạn trên một cái khay, nhưng dạ dày cô quá lo lắng bồn chồn để ăn. Cô ép mình nhấm nháp một ổ bánh mì và uống một ít sô cô la nóng. Lizzie vừa ăn thịt xông khói với trứng, vừa nói, "Sẽ là một sự hổ thẹn nếu lãng phí chúng, Miss."

Sau một lúc lâu ngâm mình trong bồn nước nóng, với xà phòng hảo hạng hương liệu Pháp do thợ may của Nell cho, Maddy mặc đồ cưới vào.

Đây là bộ váy đẹp nhất mà cô từng thấy, không kể đến bộ đồ đã cũ mòn. Giselle và Claudine đã cố gắng hết sức mình. Được làm từ chất liệu satin trắng dày, vạt trước áo được phủ một lớp đăng ten Brussels tốt được làm thủ công nằm ngay dưới thắt lưng. Lớp đăng ten cùng loại trải dài từ viền áo đến lưng chừng đùi, giống như đang sủi bọt lên thân váy.

Lizzie và Cooper, người hầu của Lady Nell, nâng cái váy cẩn thận qua đầu Maddy, cẩn thận không để vướng vào tóc cô. Lizzie cũng đã cố hết sức, cuốn tóc Maddy thành một nút cao trên vương miện và để phần đuôi tóc rơi xõa xuống những lọn quăng tự nhiên. Kiểu tóc trông vẫn mềm mại và đẹp dù được thiết kế để chịu được một lực của lớp khăn voan dài gắn từ chiếc vương miện thanh mảnh.

Maddy không có đồ trang sức nào, chỉ có một trái tim lồng ảnh của Grand-mère, đã được bà đeo khi kết hôn, một trong số ít thứ còn sót lại từ cuộc Cách mạng mà Maddy không bán.

Nhưng làm thế nào để đeo nó đây? Cô đã bán sợi dây chuyền đi cùng với nó từ lâu lắm rồi. Maddy không muốn ghim nó vào lớp áo, sợ sẽ làm rách lớp satin tốt, nhưng cô sẽ không kết hôn mà không có nó.

"Có lẽ cô xâu nó qua một dây ruy băng trắng, thưa cô," Cooper đề nghị. "Rồi buột nó quanh cổ."

Trong lúc họ đang tìm một dây ruy băng thích hợp thì có một tiếng gõ cửa. Lizzie ra mở. Cô trở vào với một tiếng reo phấn khích. "Mr Nash nói đưa cô cái này, với lời chúc mừng của ngài, thưa cô." Cô trao cho Maddy một hộp hình chữ nhật được bao bọc trong lớp nhung màu kem.

"Ồ," Maddy thì thầm khi cô mở nó ra. Bên trong là một chiếc vòng cổ ngọc trai, cùng với một đôi bông tai kim cương và ngọc trai, vật đẹp nhất mà cô từng nhìn thấy.

Cô lấy ra chiếc vòng và đeo nó lên cổ. Có một cái móc nhỏ ở giữa. Đột nhiên cô cảm thấy khó thở, cô mở cái móc ra và gắn khung ảnh trái tim của bà ngoại cô vào. Cái móc vừa khớp và cô nhìn chằm chằm trong sự ngạc nhiên. Vậy ra chiếc vòng này được thiết kế để có thể gắn được khung ảnh trái tim của bà ngoại cô. "Thật hoàn hảo. Nhưng làm sao...?"

"Mr. Nash đã hỏi tôi về đồ trang sức, thưa cô, và tôi đã nói với anh ấy cô chỉ có duy nhất thứ này," Lizzie nói. "Cô đã cho tôi xem nó một lần, và bảo tôi nó là của bà ngoại của cô."

"Và anh ấy đã cho đặt làm chiếc vòng cổ đặc biệt để phù hợp với nó." Đôi mắt Maddy ngập nước. Sao anh biết được nó ý nghĩa nhiều như thế nào với cô?

Cô cố gắng đeo chiếc vòng cổ và đôi hoa tai, nhưng tay cô đang rung lên, nên cô phải để Lizzie và Cooper làm hộ.

Cô nhìn mình trong gương, chiếc mề đay yêu quý của cô đang lấp lánh trên cổ trong chiếc vòng ngọc trai, cùng với đôi hoa tai kim cương và ngọc trai đang đu đưa trên tai cô.

Grand-mère, bà có nhìn thấy anh ấy đã làm gì cho cháu không? Vậy là cháu đã có thể đeo chiếc mề đay của bà trong đám cưới của mình rồi.

"Chị sẵn sàng chưa, Maddy?" John hỏi. Trong bộ lễ phục mới, thanh lịch, em trai cô đang đóng vai trò như là một người đứng đầu trong gia đình rất nghiêm túc. Hình như cậu cao hơn trong vài tuần qua thì phải? Cô thầm hỏi. Hay đơn giản là vì cậu đang mô phỏng bản thân mình như Nash và các anh trai của anh và cố ưỡng người lên trông cao thêm?

Các cậu bé hay tôn sùng quá mức tất cả các đàn ông trưởng thành nói chung, Nash và Harry nói riêng, với Nash thì là vì sự quan tâm của anh đến tất cả bọn chúng, còn với Harry là thái độ của anh với Nell và Torie, chắc chắn đã tác động đến John và Henry. Vài lần Maddy vừa buồn cười vừa cảm động, khi nhận ra vài hành động khác lạ của John hay Henry thật sự đang cố gắng để bảo vệ cô. Điều đó thật sự rất, rất ngọt ngào.

"Chị đã sẵn sàng," cô nói với cậu. Họ bước vào nhà thờ và dừng lại để mắt mình điều chỉnh với ánh sáng. Mùi sáp ong, mùi cỏ và mùi hoa – những đóa hoa được mang đến bởi những phụ nữ của giáo xứ: những đóa mao lương vàng duyên dáng, rồi hoa cúc, hoa phi yến; những nhánh tử đinh hương, lily, hoa thủy tiên vàng, và những nhánh hoàng anh thơm lừng.

Trước sự ngạc nhiên của Maddy mỗi hàng ghế đều đã được lấp đầy người và nhiều người đứng quanh các bức tường. Có nhiều người xa lạ ăn mặc sang trọng, thanh lịch, cũng như những người bạn mới của Maddy – những người đã thật sự gắn bó thân thiết với Maddy. Harry và Nell cũng đã đến đây hai ngày trước cùng với Ethan và Tibby. Luke đến cùng với mẹ và chị - những người yêu thích những đám cưới, và dẫn theo bạn anh, Rafe Ramsey, và người vợ yêu quý tóc đen của Rafe, Ayisha.

Hầu hết cư dân trong làng đều đã nhồi nhét vào trong nhà thờ, tất cả đều bận những bộ đồ đi lễ Chủ nhật đẹp nhất của mình. Maddy nhìn một rừng mũ nón mà mắt rưng rưng. Những phụ nữ trong làng đã từng được Maddy phục chế nón cho đều đang đội nó bây giờ, ở đám cưới của cô.

Maddy bắt đầu run run. Quá nhiều yêu thương và thiện chí tụ tập ở đây...vì cô. Một cảm giác tràn ngập áp đảo. Có lẽ bởi cảm giác cô đơn cô đã có quá lâu.

Tiếng nhạc bắt đầu, John và Maddy bước chầm chậm theo lối vào, theo sau bởi Jane, Henry, Susan và Lucy. Maddy mơ hồ nhận thấy các anh trai của Nash đang đứng bên cạnh anh tại bàn thờ, bên cạnh ngài giám mục, tuyệt đẹp trong bộ áo choàng, Mr. Matheson đang cười rạng rỡ, còn bà Matheson thì đang đánh organ, một biển những khuôn mặt, một số thân quen, một số xa lạ, hầu hết đều đang mỉm cười, Lady Gosforth trong mạng che mặt, Lizzie đang mỉm cười bâng khuâng, nhưng cái nhìn của Maddy vẫn không rời khỏi Nash – người đang đứng chờ, cao lớn và đẹp trai, đôi mắt xanh của anh tập trung vào cô, rực sáng...

Anh chìa tay ra với cô và cô nắm lấy, hạnh phúc trong sự ấm áp, mạnh mẽ nam tính của anh. Mục sư Matheson liếc nhìn Nash, khẽ gật đầu, và bắt đầu, Các con thân mến...

Các từ ngữ trôi qua lờ mờ...một sự kết hợp cho sự sinh sản...Một đứa con của cô, con của cô và Nash. Có lẽ sẽ ở Nga...và nếu có bất kỳ sự ép buộc bất hợp pháp nào, hãy nói ngay bây giờ...Cô sắp phải nói, lập lời thề. Liệu giọng cô có hoạt động?

"Ngừng ngay đám cưới này lại," một giọng nói ầm ầm vang lên trong nhà thờ. "Người phụ nữ này đã được hứa hôn hợp pháp với tôi."

Một sự im lặng đột ngột, sau đó tiếng rì rầm vang lên. Như trong một giấc mơ, Maddy tỉnh dậy. "Mr. Hulme," cô thì thầm. Đầu gối cô muốn khuỵn xuống, nhưng Nash chụp lấy cô và ôm sát cô vào anh, cánh tay anh như thép bọc lấy cô, nâng cô lên, tuyên bố sở hữu.

"Chuyện này có nghĩa gì, thưa ngài?" giọng ngài giám mục oang oang.

Mr. Hulme sải bước dọc lối đi vẫy vẫy một tờ giấy. "Madeleine Woodford đã được hứa hôn với tôi và tôi có giấy tờ chứng minh."

"Hulme? Lão già dê?" Mắt Nash tóe lửa. "Ông dám làm gián đoạn đám cưới của tôi? Trông chừng Maddy," anh nói và đẩy cô qua Marcus, sau đó bước vào lối đi đối mặt với Mr. Hulme.

"Hulme?" Marcus hỏi Maddy. "George Hulme?"

Cô gật đầu, mắt cô dán vào cảnh tượng trước mặt.

Chùng bước trước biểu hiện trên gương mặt Nash, Mr. Hulme dừng bước ở giữa chừng. Ông búng ngón tay và một tên đầy tớ mặt chế phục bước lên phía trước. Một tên đầy tớ thứ hai đứng đằng sau, cổ áo anh ta dựng cao.

Gần như cùng lúc, Harry, Luke, Ethan và Rafe bước về phía trước đứng cạnh Nash.

"Bộ sưu tập các chàng đẹp trai." Giọng bình luận của Lady Gosforth vang lên có thể nghe thấy. Một vài tiếng khúc khích từ các hàng ghế gần đó.

"Đây là nhà Chúa!" Mục sư Matheson và ngài giám mục gần như đồng loạt.

Bà Matheson xuất hiện bên cạnh Maddy. "Hãy vào đây, con gái, vào chờ trong phòng thánh. Hãy để các quý ông đây xử lý mọi chuyện."

Nhưng Maddy có thể thấy các quý ông đây xử lý chuyện này ra sao. Bằng nắm đấm. Cô đẩy những bàn tay đang giữ mình ra và len vào giữa những người bạn của Nash. "Tôi sẽ không để cho đám cưới của mình biến thành một đám cãi nhau. Tôi có thể lo liệu chuyện này."

Nash nắm tay cô và nói một cách chắc chắn, "Chúng ta sẽ cùng xử lý."

Ngài giám mục và mục sư Matheson đứng tách biệt giữa đám người của Mr. Hulme và những người tham dự đám cưới. "Cho tôi xem chứng cứ," ngài giám mục yêu cầu.

Mr. Hulme đưa ra tờ giấy, nói lớn tiếng, "Sir John Woodford đã hứa gả con gái cho tôi, Madeleine, để trao đổi những khoản nợ mà ông ta đã mắc lấy. Đây là một văn bản hợp pháp có đầy đủ chữ ký, đã được đóng dấu và làm chứng."

Tiếng xì xào vang lên khắp nhà thờ, theo sau đó gần như ngay lập tức là những tiếng xuỵt xuỵt ra hiệu giữ im lặng của những người muốn nghe.

"Tôi không phải là một món đồ," Maddy nói cáu kỉnh. "Tôi đã nói với ông trước đây rồi, tôi không quan tâm chuyện có bao nhiêu con dấu được đóng lên, hay cha tôi đã hứa gì với ông, tôi phủ nhận chứng cứ này. Tôi sẽ kết hôn với Nash Renfrew, vì vậy hãy đi ngay cho."

"Tốt lắm con gái!" Lady Gosforth nói, và có tiếng rì rào đồng tình từ cộng đoàn.

Ngài giám mục đã đọc xong tờ giấy. "Theo tôi được biết, Miss Woodford đã đủ tuổi kết hôn, và tôi có thể thấy không lý do gì cô ấy bị ràng buộc bởi một tờ giấy như thế này. Chế độ nô lệ là bất hợp pháp ở Anh và phụ nữ không thể bị bán vì những món nợ." Ông trả nó lại cho Mr. Hulme. "Cầm lấy, thưa ông, và để cho đám cưới này được tiếp tục."

Đám đông bùng lên những tràng pháo tay, Marcus, Harry, Luke, Ethan và Rafe bắt giữ Mr. Hulme và túm lấy cổ áo các người hầu của ông ta và bắt đầu tống họ ra ngoài. Có một tiếng kêu lớn và một trận ẩu đả, sau đó Luke lôi một trong số những người hầu ra phía trước.

"Miss Woodford, gặp Bloody Abbot này," Luke nói, lắc tên đàn ông như một con chó lắc một con chuột. "Hắn bị bầm mắt do tôi đấm cho, cùng với những dấu bầm tím khác. Không ngạc nhiên khi hắn ta lẩn trong đám đông."

Đám đông lại ồ lên và tiếng xuỵt xuỵt lại vang ra.

"Là người tôi đã bắn trúng vai đêm đó phải không?" Marcus nghiêng người về phía trước và chọc tay vào dưới vai anh ta, làm anh ta hét lên lần nữa. "Đúng là hắn," Marcus đồng ý. "Cái đốm đẹp đấy, Ripton."

"Là ông đã khủng bố người phụ nữ của tôi và bọn trẻ, ông đúng là đồ bẩn thỉu!" Nash sải bước về phía người đàn ông đang co rúm, mắt anh lóe lên tia sát khí.

"Không trong nhà của Chúa!" ngài giám mục rít lên. Maddy nắm lấy cánh tay Nash và ghì anh lại với tất cả sức mạnh của cô. Mr. Hulme và Bloody Abbot đã làm hỏng đời cô đủ rồi; họ sẽ không thể làm hỏng cả đám cưới của cô luôn nữa.

"Không phải lỗi của tôi," tên đàn ông rên rỉ. "Mr. 'Ulme bắt tôi làm vậy, nói là để làm cho cô gái đó không ở trong ngôi nhà đó nữa, làm cho cô ta bị chết đói, hoặc là đốt nhà để cô ta phải chạy ra, để cô ta không còn lựa chọn nào mà phải quay về với ông ta."

Tiềng ồn ào phẫn nộ dâng lên ở lời của hắn, hắn vội vã nói thêm, "Nhưng tôi chưa bao giờ làm bị thương ai, tôi xin thề."

"Không phải tất cả đều do Hulme làm," Marcus nói trong sự im lặng sau đó.

"Sao?" Nash hỏi khô khốc.

"Theo sự điều tra của tôi thì người của chú, Harris, cũng có phần vào những vụ phá phách này." Marcus bắt đầu.

"Harris? Harris?" Tiếng thì thầm vang khắp nhà thờ. Sau đó ngay lập tức, tiếng xuỵt im lặng lại vang lên.

Marcus tiếp tục. "Trong số giấy tờ của Harris tôi tìm thấy một tờ giấy hẹn. £ 100 đã được trả cho Harris để làm cho một người phụ nữ bị đuổi ra khỏi nhà, khỏi làng, và bị buộc phải trở về Leicestershire. Ký tên bởi một người tên là George Hulme."

Năm người đàn ông to lớn vẻ đe dọa hướng về Hulme, người đang xám ngắt và bị áp giải từ phía sau, môi ông ta xoắn lại với nỗi sợ hãi, lập bập, "Dối trá, tất cả đều dối trá..." Nhưng không ai tin ông ta.

"Bắt ông ta!" Nash ngắt lời và một tá đàn ông sẵn sàng. Nash bước một bước về phía trước. Maddy đeo cánh tay anh và anh liếc nhìn xuống khuôn mặt căng thẳng của cô, trắng bệt. Từ từ ánh nhìn sát khí biến khỏi mắt anh.

"Ai đó sẽ đảm bảo những gã này...sẽ bị gửi đến cảnh sát chứ?" Nash nói mà vẫn không rời mắt khỏi Maddy. "Có một cô dâu dũng cảm và xinh đẹp ở đây, đã phải chịu đựng đám cặn bã này đủ rồi, và tôi sẽ không cho phép đám cưới của cô ấy cũng bị hủy hoại. Giờ không phải là lúc hoặc là nơi để tức giận hay trả thù – mà chỉ có niềm vui. Và sắc đẹp." Anh nâng bàn tay Maddy lên và hôn nó.

Mắt Maddy mờ lệ. Cô cố xoay sở một nụ cười run run.

"Tôi sẽ áp giải họ, Mr. Renfrew, thưa ngài." Là ông Grainger, người giữ ngựa từ Whitethorn Manor, cạnh ông là nửa tá đàn ông lực lưỡng. "Chúng tôi sẽ lôi họ tới quan tòa, rất vui lòng, thưa ông, thưa bà."

"Cám ơn ông, Grainger," Nash nói.

Grainger gật đầu với Maddy. "Bà rất xinh đẹp, thưa bà. Cô dâu đẹp nhất của nhà thờ này mà tôi từng gặp." Có tiếng xì xào tán thành từ cộng đoàn, và ngay sau đó, Mr. Hulme và hai người hầu của ông ta bị áp giải ra khỏi nhà thờ.

Tiếng thở phào nhẹ nhõm vang lên, sau đó mọi người bắt đầu nói.

Nash choàng cánh tay mình quanh cô. "Em ổn cả chứ, em yêu?"

"Hơi run một chút," Maddy thừa nhận, "nhưng rất vui vì mọi chuyện đã qua."

"Cô có cần nghỉ ngơi một lúc không, cô gái của tôi?" Mục sư Matheson hỏi vẻ lo lắng. "Ngửi dung dịch muối nhé? Hay một chút brandy?"

Maddy hít một hơi thở sâu. "Không cần," cô nói. "Tôi muốn tiếp tục đám cưới của mình, làm ơn." Tay Nash siết chặt tay cô.

Mục sư Matheson hắng giọng ầm ỉ, một cái, hai cái, nhưng mọi người vẫn đang quá phấn khích để nghe thấy. Ngài giám mục liền tham gia cùng ông trong một bản song ca của cổ họng và cuối cùng tiếng ồn cũng đã lắng xuống.

"Chúng ta tới đâu rồi nhỉ?" Ngài mục sư nói. "À, vâng. Nếu có bất kỳ ai nghĩ sự kết hợp này là trái luật, hãy nói ra bây giờ, hoặc không bao giờ." Ông dừng lại và cả nhà thờ im phăng phắc. "Không ai phải không? Tuyệt, vậy thì cho phép chúng tôi tiếp tục..."

***

"Tạm biệt, tạm biệt." Xe ngựa rời khỏi Whitethorn Manor trong âm thanh của những lời chúc tốt đẹp và những tiếng cười. Tiệc chiêu đãi đã xong và tuần trăng mật bắt đầu.

Nash và Maddy ngồi dựa lưng trên ghế da sang trọng trong xe ngựa của Marcus. "Coi như quà đám cưới đấy nhé," Marcus càu nhàu, nhưng Nash chỉ mượn nó trong vài giờ.

"Buổi tiệc đã kết thúc tốt đẹp," Nash thấy mình đang nói. "Mọi người có vẻ đã có một thời khắc vui vẻ."

Các người hầu ở Whitethorn đã trình diễn một phép lạ trong ngôi nhà cũ đó. Không còn một chút bụi và sự lôi thôi nào, ngôi nhà cũ kỹ đó giờ sáng bóng lên lấy làm kiêu hãnh. Các bình hoa tràn ngập hoa cỏ và cây xanh, các tấm thảm được giặt kỹ sạch sẽ, như sống lại thời huy hoàng xa xưa, các tấm rèm cửa cũng được giặt sạch và ủi thẳng thớm,các khăn trải tốt nhất, các đồ bạc, đồ sành sứ và đồ pha lê cũng được đem ra sử dụng lại, còn nguyên như mới. Và thức ăn thì ngon tuyệt – đầu bếp đã trổ hết tuyệt chiêu của bà.

"Vâng, nó rất tuyệt."

"Ít có đám cưới nào như thế này," anh thêm vào. "Anh nghĩ mọi người quanh đây sẽ còn nói về nó trong nhiều năm tới." Ôi trời, sao lại đề cập chuyện này tới cô dâu của mình cơ chứ. Anh quả là đang căng thẳng.

"Phải, nhưng em không quan tâm. Chuyện ông Hulme làm gián đoạn nó sẽ không thể làm em sụp đổ," Maddy nói với anh. "Và quả thật là tuyệt vời để bắt đầu một cuộc sống hôn nhân khi mọi chuyện đã ở đằng sau - Mr. Hulme, Bloody Abbot. Em thật sự là quá sốc khi biết chuyện này. Em chưa một lần nghĩ Mr. Hulme lại là người đứng đằng sau Bloody Abbot."

"Anh cũng thế. Anh thì chắc chắn đó là Harris. Và nghĩ nó liên quan tới ngôi nhà, chứ không phải về người ở trong nó." Nash duỗi chân anh thẳng ra, bắt chéo nó ở mắt cá. Để trông có vẻ thoải mái và có kiểm soát. "Cảnh sát sẽ truy nã ra Harris sớm thôi."

"Em không biết làm cách nào mà ông Hulme tìm thấy em?" Cô trượt cánh tay mình quanh anh và ngã đầu vào vai anh. "Chúng em đã chạy trốn khỏi ông ấy, anh biết đấy, vào một ngày khi ông ta đi đâu đó suốt đêm. Quản gia của ông ta đã giúp chúng em. Bà ấy biết em cảm thấy không thoải mái thế nào. Bà ấy có một người bà con là một người đánh xe bò và đã sắp xếp để chúng em đi cùng với anh ta. Mr. Hulme không bao giờ ngờ rằng chúng em sẽ chọn việc di chuyển chậm chạp như vậy. Ông ấy đã vượt qua tụi em trên đường, đuổi theo những chuyến xe ngựa chở khách, nhưng chúng em đã trốn dưới những tấm bạt."

Nash vòng cánh tay mình quanh cô. Anh ghét phải nghĩ đến chuyện cô ấy đã phải trải qua những chuyện như thế. "Tại sao em không bỏ đi một cách công khai?"

"Ông ta trở nên cực kỳ ích kỷ. Ngay cả khi còn là một đứa trẻ, em đã không cảm thấy thoải mái khi ở quanh ông ta. Những hành động kỳ quặc của ông ta càng lúc càng tăng. Một ngày em nhìn thấy ông ta nhìn chằm chằm vào Jane một cách lạ lùng, như thể ông ta sẽ bắt cô bé nếu không thể có em. Em rất hoảng sợ." Cô thở dài. "Sau đó, sau khi chúng em đã định cư tại ngôi nhà nhỏ, em đã tự hỏi không biết mình có phóng đại cái sự kỳ quặc đó của ông ta hay không nữa."

"Vậy đó là lý do em quyết định trở lại khi bị tuyệt vọng." Nash đặt cánh tay mình quanh cô. Ngày đó anh đã gần như mất cô. Anh không thể tưởng tượng được đời mình sẽ thế nào nếu anh mất cô. Cánh tay anh siết chặt hơn.

"Vâng, nhưng nhìn thấy ông ta hôm nay, em biết mình đã làm điều đúng."

"Trong việc kết hôn với anh? Chắc chắn vậy rồi."

Cô bật cười. "Anh biết em không có ý đó mà. Dĩ nhiên kết hôn với anh là một điều đúng để làm. Ý em là em đã quyết định đúng khi chạy trốn khỏi Mr. Hulme. Ông ta là người không bình thường, đúng không?"

"Phải, đúng vậy. Nhưng giờ ông ta đã bị bắt giữ, và ông ta sẽ không bao giờ làm phiền em hay bất kỳ ai được nữa. Vậy chúng ta hãy quên đi những chuyện không vui này và tận hưởng kỳ trăng mật của chúng ta thôi." Nash nghiêng người về phía trước và kéo tấm màn xuống.

Maddy bật cười. "Nghe có vẻ thú vị nhỉ."

"Em là tù nhân của anh, và nếu em không cư xử phải phép, em sẽ phải chịu một hình phạt khủng khiếp đấy," anh gầm gừ.

"Sợ quá. Vậy hình phạt là gì?"

"Đây này." Anh hôn cô.

"Quả là đáng sợ. Nữa đi."

"Tiểu yêu!" Và anh hôn lần nữa.

Chỉ một chốc sau chiếc xe dừng lại.

"Sao chúng ta dừng lại vậy?" Maddy hỏi. "Chúng ta ở đâu vậy anh?"

"Không được hỏi, tù nhân," anh bảo cô. "Hãy nhắm mắt em lại đi." Anh chờ Hawkins, người đánh xe, thực hiện những hướng dẫn mà Nash đã nói trước đó. Vài phút sau, Hawkins mở cửa xe. Nash bước ra trước, và dưới cái vẻ ra dáng đỡ Maddy bước xuống, anh đã cuốn cô vào vòng tay mình.

"Cám ơn, Hawkins, cứ vậy nhé," Nash nói, bước qua cửa xe đang mở và đá nó đóng lại sau anh. Anh hôn Maddy rồi từ từ hạ cô xuống sàn nhà. "Giờ em có thể mở mắt rồi đấy."

"Ồ," cô nói sau một lúc lâu nhìn quanh căn nhà vẻ ngạc nhiên. "Làm thế nào...ai đã làm vậy ạ?"

"Nell và Tibby, Ayisha, Lizzie và cô Maude-"

"Cô của anh á?" Hàm Maddy rớt xuống. "Không thể tin được. Phút trước cô ấy còn khinh miệt em, vậy mà..." Cô lắc lắc đầu.

Anh bật cười. "Vậy mới là cô Maude. Tình yêu của bà ấy luôn làm tất cả tụi anh phải đoán mò. Bà ấy đã chủ mưu chuyện này đấy. Bà ấy đã yêu cầu anh cho biết nơi sẽ trải qua đêm tân hôn của chúng ta, và khi anh nói là ở đây, bà ấy đã kinh hoàng. Ayisha đã đề nghị những thay đổi – cô ấy với Rafe đã lập ra kế hoạch – còn Nell và cô Maude đã điều hành toàn bộ. Và đây là kết quả."

"Em chẳng còn nhận ra nơi này nữa," Maddy thở. "Hãy nhìn những tấm thảm xinh đẹp này. Anh đã luôn nói là cần phải có những tấm thảm." Cô bỏ giày ra, lột vớ, và bước lên những tấm thảm Thổ Nhĩ Kỳ dày, thẫm màu, đẹp kỳ lạ được phủ lên toàn bộ sàn nhà. "Thật là mềm mại..." Cô ngọ nguậy những ngón chân của mình vào lớp nhung mịn của nó.

Nash nhìn những ngón chân nhỏ hồng của cô và cố nén một tiếng rên rỉ. Anh muốn cô trần trụi trên những tấm thảm dày, mịn màng này. Anh muốn nếm những ngón chân đó, và tiến dần lên, cho đến khi miệng anh tìm thấy cái điểm trung tâm mật ong ngọt ngào mằn mặn ấy...

Người anh nóng bừng lên ở cái ý nghĩ ấy. Anh cố gắng kiểm soát mình. Hãy lịch sự, anh tự nhủ. Vào đêm tân hôn của mình, người ta nên tiếp cận cô dâu với một sự dịu dàng ân cần. Và chắc chắn với một cấp độ của thái độ lịch sự.

Lò sưởi đã được đốt lên, và các ngọn nến cũng đã được thắp sáng khắp phòng, mọi thứ được tắm trong một ánh sáng mềm mại. Giống như đêm họ đã ân ái lần đầu tiên, khi cô khoe ra trước anh làn da đẹp như lụa của cô và đã để anh vào trong cô...

Cái bàn cũ, mòn đã được phủ lên một tấm khăn trải bàn được thêu một cách hoàn hảo, và đã được bố trí sẵn chỗ cho hai người. Một cái giỏ mây lớn đựng đầy thức ăn đặt trên một cái ghế dài gần đó, cùng với một thùng rượu sâm banh và một bình sữa...

"Mọi thứ và mọi thứ đều thật là tuyệt," Maddy kêu lên, nhìn nhanh qua cái giỏ mây. "Chúng ta có thể ở đây trong nhiều ngày mà không sợ bị đói."

Nash gật đầu. Anh đang bị chết đói, đang đau nhức và cồn cào, nhưng chẳng có cái gì dùng được trong cái giỏ đó cả.

"Và nhìn cái giường này." Maddy vội đi đến đó. "Cái khăn trải đẹp quá."

Chỉ có tấm màn giường màu đỏ nhạt là còn y nguyên. Nash thích tấm màn này nên đã bảo cô anh đừng đụng vào nó. Nhưng mọi thứ khác đều mới. Tấm chăn bông tốt màu trắng thay thế cho những tấm trải cũ đã bị xơ, và những cái chăn len mềm và nhồi lông vịt nằm phía trên.

Maddy rà đôi tay mình lên lớp chăn mềm và nhặt lên một cái gối, đùn nó lại, áp má vào. "Lông ngỗng, Nash, đến đây xem này," cô mời. Cô ngồi trên giường và thở hổn hển. "Họ đã thay thế lớp nệm rơm của em bằng lớp lông mịn này. Nash anh sẽ thích nó cho xem."

Mắt cô gặp mắt anh. Cái nhìn của cô chầm chậm lướt qua anh từ đầu đến chân, dừng lại trên khu vực đang bị căng cứng khuấy động. Mắt cô tối lại và một nụ cười nữ tính trêu chọc nở ra trên môi cô. "Nash, đến đây và cảm nhận nào," cô thì thầm. Cô nhẹ đu đưa lưng trong vẻ hài lòng và vỗ nhẹ vào giường mời gọi.

Nhìn lớp chăn lông mềm bên dưới bắp chân trần của cô, Nash gởi những kiểm soát của mình theo cơn gió. Trong hai bước chân, anh băng qua căn phòng và ném mình lên giường bên cạnh cô.

Với một tiếng gầm gừ nhỏ, anh kéo váy cô qua hông cùng với những lớp ren và váy lót. Và nhìn chằm chằm. Cô trần đến thắt lưng, không đồ lót, chỉ đôi chân dài thon thả với cái tam giác màu rượu vang với những lọn xoăn mềm mại.

Cái đàn ông của anh đã căng lên, cứng như đá. Đùi cô hé mở và cô đang sẵn sàng cho anh, vụng về giúp anh cởi quần để giải phóng cho anh, và khi anh đặt mình vào giữa cô, cảm thấy chỗ đó đã sẵn sàng, và cô cũng đã sẵn sàng, còn hơn cả sẵn sàng. Anh vùi mình vào chiều sâu nóng bỏng của cô với một tiếng rên thỏa mãn. Cô cong người bên dưới anh, thúc giục anh với những tiếng kêu rên nhỏ, anh đâm sâu vào, sâu vào, càng lúc càng nhanh, cho đến khi với một tiếng gầm thỏa mãn, anh đã đến đỉnh.

Sau đó, sau cơn rùng mình mơ hồ, anh giúp cô cũng như anh điều hòa lại hơi thở. Mồ hôi cũng đã khô trên da anh và hạnh phúc cũng bốc hơi cùng với nó.

Cảm giác xấu hổ đang châm chích vào lương tâm anh. Anh vừa mới đưa cô dâu mới của mình vào một trận cảm xúc tham lam thiếu tế nhị như một cậu chàng với người phụ nữ đầu tiên của mình, thậm chí còn không dành cả thời gian để cởi đồ hay vuốt ve cô, mà chỉ kéo váy cô lên rồi chôn vùi mình vào cô, thiếu đi sự quan tâm đến niềm vui hay phẩm giá của cô. Như thể cô là một gái làng chơi.

Bên cạnh anh, Maddy đã ngồi dậy và bắt đầu vuốt thẳng váy mình.

"Anh xin lỗi-" anh bắt đầu.

"Cái đó," cô nói, "như là một món khai vị đáng yêu." Cô cười toe và hôn anh. "Em đã chờ được phục vụ bữa chính – và món bánh pudding – và giúp em cởi chiếc váy này ra. Nó quá đẹp để anh làm hỏng nó như đã làm hỏng những chiếc áo ngủ cũ của em." Cô cho anh một cái nhìn tinh nghịch. "Đó là lý do tại sao em không mặc bất kỳ đồ lót nào. Anh nên nhìn những món đồ lót mới của em, chúng quá đẹp đến nỗi em không dám mặc chúng vì sợ điều anh sẽ làm với chúng."

Nash chớp mắt. "Ý em là em không phiền điều anh vừa mới làm với em à?"

Cô bật cười. "Em yêu những gì anh vừa làm, Nash à, và em cũng yêu anh."

Anh đóng băng. "Em vừa nói gì?"

Cô cắn môi khi nhận thức được điều mình vừa nói. "Em xin lỗi, em không có ý gì – chỉ là buột miệng ra vậy thôi. Chỉ là em hạnh phúc quá, và-"

"Em không có ý đó à?"

"Ồ, em có ý đó." Cô cho anh một cái nhìn rõ ràng. "Em chỉ không có ý buột miệng nói ra thôi. Em biết anh không muốn hôn nhân của chúng ta bị phức tạp bởi những điều như tình yêu và đam mê, và em cũng đã cố, đã thật sự cố gắng. Nhưng em yêu anh. Với tất cả trái tim mình" – cô hôn anh – "và cơ thể" – cô hôn anh lần nữa – "và linh hồn." Cô hôn anh lần thứ ba, như là một lời thề thiêng liêng.

Anh vẫn nằm im, nhìn chằm chằm vào cô, đóng băng.

Cô thở dài. "Anh chỉ phải sử dụng nó thôi. Vì giờ nó đang thoát ra ngoài, bởi vì em hoàn toàn chìm ngập trong tình yêu với anh làm nó tuôn trào ra như dòng suối."

Anh nhìn chằm chằm vào cô, đau đớn, cổ họng anh quá thít chặt để nói, cũng không thể nghĩ ra gì để nói. Cô yêu anh.

Cô vuốt tóc trên trán anh và thêm vào, "Đừng có hoảng sợ như vậy; anh không cần phải nói gì đâu. Em biết anh cảm thấy thế nào. Em không mong bất cứ gì khác từ anh. Miễn là anh chung thủy và khao khát cơ thể em, em hạnh phúc lắm rồi." Nhưng ánh sáng trong đôi mắt như viên ngọc topaz của cô sẫm lại, và nụ cười đang khoác lên vẻ buồn bã.

Cô trượt ra khỏi giường và đi chân trần trên sàn nhà, tóc cô lộn xộn và xõa xuống lưng trong những lọn uốn cong, chiếc áo cưới nhàu nhĩ. Trong một giọng tươi sáng cô nói, "Giờ thì, đến đây và mở một chai rượu cho em đi. Em muốn một ít sâm banh. Em đã quá căng thẳng để ăn hay uống trước đám cưới, và giờ thì em đang đói cồn cào đây này."

Quá xinh đẹp và hào phóng, cho anh mọi thứ, không đòi thứ gì. Cô làm anh xấu hổ với lòng can đảm của mình.

"Không," anh càu nhàu.

Cô quay lại, bối rối. "Anh sẽ không mở chai sâm banh cho em ư?"

"Không," anh cắn cảu lần nữa. Đó không phải là điều anh muốn nói nhưng cổ họng anh dường như bị tắc lại.

Cô nhún vai. "Vậy thì em sẽ tự mình mở vậy." Cô cầm lên một cái chai và bắt đầu vật lộn với cái nút chai.

"Không, em không biết anh cảm thấy thế nào." Nash cố đẩy ra các từ ngữ.

Vẫn đang giữ cái chai bên mình, cô xoay người từ từ đối mặt với anh. Và chờ đợi, không nói gì.

"Anh đã sai," anh nói. "Anh đã không...hiểu." Anh nhìn chằm chằm vào cô, hy vọng cô hiểu điều anh đang cố gắng để nói với cô. Nhưng cô vẫn chờ, đóng băng và im lặng, ôm chai rượu vào lòng như đang ôm một đứa bé.

Anh hắng giọng, nhắm mắt, hít một hơi thở sâu, khóa đôi mắt cô trong mắt mình, và nói, "Anh yêu em, Maddy."

Trong một lúc tưởng chừng như bất tận, tất cả những gì anh có thể nghe thấy là âm thanh tanh tách của ngọn lửa và tiếng xì xèo của lò sưởi.

Tiếng một con cú vang lên trong gió, và sau đó giọng cô thì thầm, "Anh yêu em?"

Anh gật đầu. "Anh yêu em." Giờ thì đã dễ dàng hơn để nói nó ra. "Anh yêu em, Madeleine Renfrew, hoàn toàn và trọn vẹn. Với tất cả trái tim anh. Và cơ thể. Và có khả năng linh hồn cũng thế, dù anh không biết nhiều về nó."

Với đôi tay run rẩy, cô đặt chai sâm banh xuống bàn. "Anh thật sự yêu em sao?"

"Phải. Anh đã yêu em lâu rồi. Anh chỉ là quá hèn nhát để nói ra." Anh mở rộng cánh tay mình và cô ào vào.

"Đó là lý do tại sao anh muốn trải qua đêm tân hôn của mình ở đây," anh nói với cô sau khi họ đã làm tình lần thứ hai, một lần nữa váy cô lại tốc lên hông. "Anh đã yêu em trong nhà này, trên chiếc giường này. Và cái ngày anh rời khỏi em, anh đã không đi xa hơn vài dặm khi anh biết là anh không thể bỏ lại em. Anh đã nghĩ là anh có thể cưới em mà vẫn giữ nó cho riêng mình..."

"Và không sợ mạo hiểm phơi bày bản thân mình giống như cha anh đã từng sao?" cô nói.

Anh gật đầu, ngạc nhiên và biết ơn vì sự hiểu biết của cô. "Mạo hiểm cũng xứng đáng-"

"Sẽ không có mạo hiểm đâu," cô sửa anh. "Chúng ta sẽ không giống như cha mẹ anh. Chỉ cần có niềm tin." Cô hôn anh. "Và mở chai sâm banh."

Anh bật cười. "Còn ngon hơn cả sâm banh, anh có mật ong của em ở đây rồi."

"Mật ong? Nhưng-"

"Anh đã có kế hoạch cho cái ấm mật ong này đã từ lâu rồi. Điều đầu tiên, em thật sự cần phải làm là cởi cái váy đó ra..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.