Thê Bằng Phu Quý

Chương 48



Tuy rằng Tô Uyển không nghĩ lấy cái gì, nhưng Tô thái thái thấy một cái hoa quan rất đẹp, tiểu nhị nói là đây là trang sức mới nhập, hoa quan kia là làm bằng vàng ròng, cầm cũng không nặng, tạo hình tinh xảo, bán chính là thủ công, bất quá chính giữa nạm một viên hồng bảo thạch, đảo có vẻ có chút hiếm có. Tô thái thái yêu thích không buông tay, ướm ở trên đầu Tô Uyển, rồi cười: “Rất là hợp với màu da của con gái ta.”

Bà liền kêu tiểu nhị đóng gói, Tô Uyển đang định chối từ, Tô thái thái lại nói: “Ngươi đừng nhìn hoa quan này không đủ nặng, vàng bạc tất nhiên là càng nặng càng tốt, nhưng trang sức cũng không phải như vậy, không xem tạo hình thủ công, cho dù mang lên mấy cân vàng ở trên người, lại có thể đẹp chỗ nào? Hoa quan này thủ công tinh tế, rất là hiếm có, ngày mai vừa lúc đãi khách, ngươi đeo ra tới, cũng để cho mọi người đều biết, nhà chúng ta mới nhập một loạt trang sức mới đều là không tầm thường.”

Tô thái thái đã nói như vậy, Tô Uyển chỉ có thể vui lòng nhận, nghĩ thầm Tô thái thái đều có đường lối buôn bán, khó trách bà mỗi lần ra cửa đều trang điểm châu quang bảo khí, nếu chiếu theo hiện đại chính cái triển lãm di động, xiêm y cũng là không xuyên trọng dạng, nàng vốn còn tưởng Tô thái thái xa xỉ như thế, không biết Tô lão cha có thể lòng mang bất mãn hay không, hiện tại mới bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai là đang triển lãm hàng hoá nhà mình, buông tha một chút đồ vật, ở trước mặt các thái thái làm tuyên truyền, thật là ý kiến hay.

Tô Uyển đối với chuyện mua bán rượu vang đỏ càng có tin tưởng, Tô thái thái mở ra thị trường của các phu nhân hẳn là không thành vấn đề, đặc biệt là nhà mình làm buôn bán châu báu, nhân mạch của Tô thái thái so với  Tô lão cha, phỏng chừng cũng không kém bao nhiêu.

Sáng sớm ngày kế, Tô gia liền bận việc lên, mua đồ ăn nấu cơm này đó đều có đầu bếp nữ đi làm, không cần Tô Uyển phải nhọc lòng, Tô thái thái sáng sớm liền dặn dò Tiểu Lục giúp Tô Uyển trang điểm cho tốt, trang sức tinh mỹ, xiêm y cùng trang dung tự nhiên cũng phải xứng đôi, Tô thái thái ở một bên chỉ huy: “Liền mặc chiếc váy đuôi phượng thủy tụ phết đất mà mấy ngày trước mới làm, rất xứng với hoa quan này của ngươi.”

Tô Uyển cười nói: “Ta nơi này có Tiểu Lục là đủ rồi, nương tự đi vội đi.”

“Để Tiểu Lục trang điểm cho ngươi, ngươi đừng tự mình làm bậy.” Tô thái thái còn không yên tâm dặn dò vài câu, lúc này mới đi ra ngoài.

Tô Uyển kêu Tô thái thái rời đi, cũng là vì chính mình ngứa tay, từ khi xuyên qua tới nay nàng liền không hảo hảo trang điểm qua, hôm nay nếu muốn ăn diện lộng lẫy, khẳng định phải làm đến hoàn mỹ mới được, Tiểu Lục đầu tiên là chải búi tóc cho nàng, mang lên hoa quan, hoa lụa nhỏ xinh tinh tế điểm xuyết ở giữa, lại cho nàng mang lên vòng cổ cùng khuyên tai san hô đỏ, Tô Uyển lúc này mới vẫy vẫy tay: “Kế tiếp để ta làm.”

Hóa trang xong, Tô Uyển ôm gương tự soi, trong lòng mỹ mỹ, khi đi ra cửa đầu đều ngẩng cao hơn so với ngày thường, ngẩng đầu mà bước, Tô thái thái nghênh diện đi tới, chỉ nhìn liếc mắt một cái liền lắc đầu: “Sao họa đạm như vậy, ngay cả phấn mặt đều không bôi?”

“Có bôi phấn mặt, nương chẳng lẽ không thấy?”

Tô thái thái lúc này mới quan sát trong chốc lát, nói: “Không biết sao, tuy rằng đạm, nhìn lại cũng không kém, tròng mắt của ngươi hôm nay có vẻ phá lệ hắc, đôi mắt cũng tựa hồ lớn hơn nữa.”

Tô Uyển cười cười, lại nói: “Ta vừa nhớ tới, ly rượu nhà chúng ta, có cái dạng gì?”

“Còn không phải là thường dùng, ngươi còn tưởng uống bằng cái gì?”

“Rượu vang đỏ nhan sắc mỹ lệ sáng trong, ly rượu thường dùng sợ là không thể hiện được tính chất đặc biệt này.”

Tô thái thái nghe vậy liền trầm mặc, hôm nay đãi khách, vốn chính là vì đem rượu vang đỏ này đẩy ra đi, bà nghĩ nghĩ rồi nói: “Chúng ta nữ nhân gia uống rượu, đảo cũng không câu nệ cái gì, có cái ly là được, vừa vặn cha ngươi hai năm trước cất chứa rất nhiều loại ly rượu, ngươi tự đi chọn xem cái nào thích hợp.”

Tô lão cha tài lực hữu hạn, cốc có chân dài chuyên dùng uống rượu vang đỏ tự nhiên không có khả năng có, Tô Uyển vốn cũng không ôm hy vọng quá lớn, nhưng vẫn là lấy đến một bộ ly trăm sắc sáng trong, không biết là dùng cái tài chất gì để làm, tuy không thể so cốc có chân dài, đem rượu vang đỏ đổ vào trong đó, đảo cũng đẹp hơn rất nhiều so với thứ khác.

Giờ Tỵ, các khách nhân liền lục tục tới rồi, phòng khách Tô gia ngồi tràn đầy một phòng người, đến giờ cơm trưa, thức ăn bãi đầy bàn, làm bầu không khí lập tức nóng lên, sau khi ăn xong, thu chén đũa, lại bưng lên chút điểm tâm ăn vặt, lại đem rượu vang đỏ dọn ra tới, vừa uống vừa tán gẫu, không khí mãi cho đến trước khi mọi người rời đi đều phi thường không tồi.

Đến giờ Thân, cũng chính là khoảng 4 giờ chiều, mọi người mới lục tục cáo lui, ăn uống no đủ, lại mỗi người mang theo một bình nhỏ rượu vang đỏ trở về, trận tụ hội này viên mãn hạ màn, Tô thái thái cùng Tô Uyển tự mình tới cửa tiễn khách, cho đến khi bóng dáng mọi người hoàn toàn biến mất ở trong tầm mắt, Tô thái thái xoay người nói: “Trở về đi, hôm nay ngươi cũng mệt mỏi, mau nghỉ một lát.”

Tô Uyển gật gật đầu, vừa mới xoay người, ma xui quỷ khiến quay đầu lại nhìn liếc mắt một cái, liền nhìn thấy Tống Tử Hằng đang đuổi xe bò lại đây, Tô Uyển kinh ngạc đến quên phản ứng.

Tô thái thái đi vài bước mới phát hiện nàng không cùng lại đây, không khỏi nói: “Ngươi sững sờ ở cửa làm chi?”

Tô Uyển còn không có đáp lời, Tô thái thái đã như có cảm giác bước nhanh đi tới, nhìn thấy Tống Tử Hằng, trên mặt lập tức chất đầy tươi cười: “Nguyên lai là Tử Hằng tới, này thật xảo, có thể bị Uyển Uyển thấy.”

Tống Tử Hằng phong trần mệt mỏi mà đến, một đôi mắt lại ngăm đen sáng trong, thật sâu nhìn hai mắt Tô Uyển, lúc này mới cười nói: “Nhạc mẫu, nương tử.”

“Mau mau vào nhà đi, đáng thương, đều phơi đen, cũng gầy, mấy ngày này hẳn là mệt đến không nhẹ.” Tô thái thái đầy mặt đau lòng muốn đem người kéo vào nhà, lại hô gia đinh lại đây dắt xe bò, nhìn xe đẩy tay lại dỗi nói, “Ngươi tới là được, lại mang nhiều đồ vật như vậy.”

“Đều là nhà mình trồng, gạo mới nấu cơm càng thơm chút, lúc này đưa tới cho nhạc phụ nhạc mẫu nếm thử, còn có chút khoai lang đỏ, chưng lên hoặc là phơi khô đều thuận tiện, còn nữa, ngày ấy ta thấy nhạc phụ thực thích món ngó sen chua ngọt, trong nhà có rất nhiều ngó sen, nương ta liền làm nhiều chút đưa tới. Dù sao đều là nhà mình trồng, chỉ thỉnh nhạc phụ nhạc mẫu nếm cái mới mẻ.”

Tô thái thái nói: “Cho dù là nhà mình trồng, cũng là các ngươi một phen vất vả.”

Tống Tử Hằng cười cười, xuống xe bò, đem bò đưa cho gia đinh, Tô thái thái lại cười nói: “Nghĩ đến năm nay thu hoạch được mùa, cũng không uổng phí thông gia vất vả một năm.”

Tống Tử Hằng cũng cười: “Nhờ phúc của nhạc phụ nhạc mẫu.”

Mấy người vừa đi vừa nói chuyện, Tô thái thái đi ở phía trước, Tô Uyển cùng Tống Tử Hằng đi sau bà nửa bước, nhân bà không chú ý, Tô Uyển lặng lẽ duỗi tay ôm lấy tay áo Tống Tử Hằng, tay phải cầm khăn giơ lên lau mồ hôi trên trán hắn, Tống Tử Hằng bên tai tức khắc phiếm hồng, mất tự nhiên ho khụ khụ, Tô Uyển vội thu hồi tay, liền thấy Tô thái thái quay đầu lại liếc bọn họ một cái, Tống Tử Hằng nhấp môi cũng không dám đón nhận ánh mắt của Tô thái thái, hiển nhiên một bộ dáng có tật giật mình, Tô Uyển trong lòng bật cười, trấn định tự nhiên hỏi: “Tướng công lại đây giờ này, đã dùng cơm trưa chưa?”

Tô thái thái lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ: “Nhìn trí nhớ của ta này, thế nhưng không hỏi con rể ăn cơm hay chưa.” Nói rồi liền gọi nha hoàn, muốn kêu nàng đi phòng bếp một chuyến, Tống Tử Hằng vội ngăn cản nói, “Nhạc mẫu chậm đã, trước khi Tử Hằng tới đã ở nhà dùng qua cơm trưa.”

Tô Uyển nói: “Cho dù là dùng qua cơm trưa, đi đường lâu như vậy tiêu hao cũng lớn, đến giờ dùng cơm chiều còn có một hai canh giờ, không bằng kêu đầu bếp nữ tùy tiện nấu ít mì phở tới lót dạ?” Nói với Tô thái thái xong, Tô Uyển lại quay đầu nói với Tống Tử Hằng, “Cho dù là ở nhà thường lui tới làm việc, buổi chiều cũng còn muốn ăn một bữa đâu.”

“Ta nhớ rõ giữa trưa thừa rất nhiều canh gà, dùng để nấu mì vừa lúc, ta đi phòng bếp nhìn xem.” Tô thái thái nói gió chính là mưa, vốn đã một chân bước vào phòng khách, rồi lại dừng lại, xoay người đi phòng bếp.

Tô Uyển cũng chưa đi đến đại sảnh, ngược lại lôi kéo tay áo Tống Tử Hằng nói: “Tướng công lên đường một thân mồ hôi, không bằng đi phòng tắm rửa mặt chải đầu một phen? Vừa lúc mới làm xong hai bộ xiêm y, cũng thử xem hợp người hay không.”

Tống Tử Hằng lại cười nói: “Nghe nương tử là được.” Nói rồi lặng lẽ giữ chặt tay nàng, Tô Uyển thuận thế ngoắc ngón tay, vì tay áo rất lớn nên vừa vặn che chắn động tác của hai người.

Nha hoàn theo tiếng mà đi.

Tô Uyển cùng Tống Tử Hằng trước đi vào phòng của nàng, tiến phòng, Tống Tử Hằng liền thuận tay đóng cửa lại, tiến lên ôm eo Tô Uyển, đè thấp đầu, cái trán chạm chạm hoa quan trên đỉnh đầu nàng, cười nói: “Nương tử hôm nay trang điểm lộng lẫy như thế, chính là biết được vi phu muốn tới?”

“Còn không phải à, thiếp thân cùng tướng công là tâm hữu linh tê!”

Tống Tử Hằng lại là một trận cười khẽ, chống lại cái trán của nàng, cúi đầu nhìn nàng không chớp mắt, từ đôi mắt vẫn luôn xem đi xuống, tầm mắt cuối cùng dừng lại ở trên môi đỏ - so ngày xưa càng hiện kiều diễm ướt át - của nàng, hầu kết không tự giác mấp máy lên xuống, hắn theo bản năng vươn ngón trỏ ở môi nàng vuốt ve, Tô Uyển vội đem đầu ngửa ra sau, oán trách nói: “Tướng công còn chưa rửa tay đâu.”

“Là ta càn rỡ.” Tống Tử Hằng mím môi, “Chỉ là sao môi nương tử lại đỏ tươi như thế?”

Tô Uyển nháy mắt: “Chàng đoán xem?”

Tống Tử Hằng chuẩn bị lắc đầu, Tô Uyển đã thăm dò lại đây, nhón mũi chân ôm lấy cổ hắn, môi đỏ tươi đã phủ lên môi hắn, đôi tay của Tống Tử Hằng đang đỡ ở bên hông nàng theo bản năng buộc chặt, đầu đè ép đi xuống, Tô Uyển lại lần nữa lui về phía sau, cười khanh khách nhìn khuôn mặt Tống Tử Hằng nổi lên có chút dục cầu bất mãn: “Nếm tới hương vị gì chưa?”

“Hương vị gì?” Tống Tử Hằng không khỏi liếm liếm môi, hắn mới vừa rồi còn chưa kịp dụng tâm cảm thụ, Tô Uyển liền bứt ra rời đi.

“Đoán không ra thì thôi.” Tô Uyển muốn đẩy ra hắn đi hướng mép giường, “Trước thử xiêm y đi, xem có vừa người hay không ……”

Tống Tử Hằng lại đỡ vai nàng không bỏ: “Nương tử sao có thể bỏ dở nửa chừng? Hơn nữa vi phu cũng chưa nói muốn từ bỏ.”

“Chàng định như thế nào?” Tô Uyển nói, trực tiếp bị Tống Tử Hằng nuốt vào trong bụng, hắn ở trên môi Tô Uyển hung hăng hút một ngụm, cũng học nàng, đúng lúc bứt ra rời đi, câu môi cười nói, “Lần này liền nếm ra tới, có hương vị hoa hồng.”

Trong đáy mắt Tô Uyển tươi cười càng sâu: “Tướng công còn muốn nếm thử?”

Ánh mắt Tống Tử Hằng tức khắc trở nên sâu thẳm, không nói lời nào, trực tiếp dùng hành động biểu đạt câu trả lời của hắn, hô hấp nhiệt liệt mà lại dồn dập dung vào môi răng tương giao chi gian, có lẽ hai người là đầu nhập quá mức, thế nhưng không có nghe được ở cửa truyền đến tiếng bước chân, thẳng đến khi cửa bỗng dưng bị đẩy ra, trong phòng hai người ôm nhau cũng cuống quít tách ra.

Tô Uyển chỉ nghĩ hung hăng thở dài, vì cái gì tới cổ đại rồi, chính mình thân mật luôn là bị đánh vỡ, rõ ràng năm đó nàng bị paparazzi cùng fan nhìn chằm chằm như vậy đều chưa bao giờ bại lộ qua.

Tiểu Lục đỏ mặt, đáy mắt tràn đầy hoảng sợ ở cửa cáo tội: “Xin, xin lỗi, Tiểu Lục không phải cố ý……”

Tô thái thái không biết khi nào cũng xuất hiện ở cửa, khụ khụ, sắc mặt như thường nói: “Nước đã chuẩn bị tốt, Tử Hằng đi trước rửa mặt chải đầu một phen, rồi lại dùng cơm đi.”

Tống Tử Hằng xấu hổ gật đầu, bị nhạc mẫu gặp được, thế nhưng so với một lần phía trước còn muốn xấu hổ rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.