Thê Bằng Phu Quý

Chương 7



Trong lúc Tô Uyển âm thầm suy tính, bất tri bất giác ngủ thiếp đi, có thể là tâm tình trầm trọng, nàng ngủ cũng không sâu, ánh nến mỏng manh đều có thể làm nàng bừng tỉnh. Tô Uyển chậm rãi mở hai mắt, lý trí chưa kịp tỉnh táo lại, đáy mắt tràn ngập mê mang, Tống Tử Hằng lúc này đang đứng trước ở mép giường, cũng không biết hắn đã đứng bao lâu, Tô Uyển mơ mơ màng màng hướng hắn nói: “Chàng không ngủ à?”

Tô Uyển đang ở lúc nửa tỉnh nửa mê, nàng cũng không có chú ý tới chi tiết Tống Tử Hằng sửng sốt trong giây lát, nghe được đối phương tỏ vẻ lập tức liền ngủ, hơn nữa đúng lúc thổi tắt đèn, trong phòng lại trở về tới trạng thái tối đen cùng yên tĩnh, Tô Uyển cảm thấy mỹ mãn liền trở mình, lại nặng nề đi ngủ. Trước khi sắp ngủ, nàng còn đang suy nghĩ không biết đoàn phim từ nơi nào đào tới cái mỹ nhân như vậy, bộ dáng dưới đèn cúi đầu mà cười, quả thực muốn anh em bốc hỏa a. Hưởng qua nhãn phúc, Tô Uyển trong lòng không khỏi nhảy nhót, cũng không chú ý trên giường nhiều thêm một người nam nhân xa lạ.

Một đêm vô mộng, Tô Uyển lại mở mắt, thực ngoài ý muốn phát hiện thế nhưng nàng không phải nằm trong ngôi nhà mình vừa mới mua, trong phòng vừa rách nát vừa cổ xưa, bài trí cũng chỉ có vài món, ván giường lại cứng như đá, gối đầu càng là cứng đến da đầu tê dại —— thà trực tiếp cầm cục đá làm gối đầu cho rồi!

Một giấc ngủ này khiến Tô Uyển cả người đau nhức, nàng thực không ưu nhã ở trong chăn duỗi cái eo lười, rốt cuộc nhớ tới tình cảnh của mình, cũng không rảnh lo ghét bỏ hoàn cảnh của Tống gia, nàng nhìn quanh bốn phía một chút, trong phòng đã nhìn không thấy bóng dáng Tống Tử Hằng. Ánh mặt trời xuyên qua khối vải bố tối màu treo bên cửa sổ, khiến cả căn phòng sáng lờ mờ, cũng không biết hiện tại là mấy giờ, nơi này không có đồng hồ, Tô Uyển đối với thời gian không có khái niệm, thấy mặt trời đều lên cao, còn tưởng rằng đã rất muộn, nàng vội vàng từ trên giường bò dậy, mặc xong quần áo, sắp xếp lại chăn màn như tối hôm qua xong, lúc này mới mở cửa đi ra khỏi phòng.

Phòng ở của Tống gia kỳ thật rất lớn, bằng không cũng không chứa được nhiều người như vậy, phòng đủ nhiều, còn có thể thu thập một gian thư phòng riêng cho Tống Tử Hằng, thời đại này không giống đời sau tấc đất tấc vàng, xây nhà, có điều kiện còn có thể tại trước nhà quây một mảnh đất lớn, chung quanh dựng rào tre hoặc đắp tường, trong viện còn có thể trồng vài cây ăn quả hoặc nuôi gà vịt gì đó. Phòng ở của Tống gia lớn, sân đi theo cũng lớn, Tống mẫu là người tinh tế, một bên thả gà vịt, một bên trồng rau, một bên trồng cây, xử lý đến gọn gàng ngăn nắp. Tống Tiểu Muội thích trồng hoa, tìm tiểu tỷ muội cầm mấy bao hạt giống, mùa này vừa lúc từng bồn hoa huệ hoa lan ở góc tường nở đến rộn ràng, trên vách tường cũng bò đầy dây leo và hoa, chỉ chờ tới mùa hạ thống khoái nở rộ. Tống Tử Hằng thương mấy cái cháu trai cháu gái, thiết kế riêng cho chúng một bàn đu dây. Hai anh em Tống Hữu Căn Tống Hữu Phúc cũng là khéo tay, chiếu bản vẽ ở trong sân làm thành hai bàn đu dây đặc biệt tinh xảo, một cái ở dưới cây ngọc lan, một cái ở dưới giàn nho. Hai bàn đu dây này vẻ ngoài cùng chất lượng đều rất tốt, chẳng những được bọn nhỏ Tống gia yêu thích, mà cũng là món đồ chơi bọn nhỏ toàn thôn muốn chơi nhất.

Hôm qua khi Tô Uyển về đến Tống gia cõi lòng đầy tâm sự, không rảnh đánh giá, lúc này ánh mặt trời phảng phất như bao bọc cả sân một tầng kim quang, đẹp tựa như một bức họa, Tô Uyển đứng ở cửa phòng nhìn hồi lâu.

Người Tống gia đều đã đi ra ngoài, người lớn làm việc, bọn nhỏ hô bằng gọi hữu ở đồng ruộng giương oai. Bên chân Tống Tiểu Muội thả hai thùng quần áo lớn, đây là của cả nhà, vào ngày mùa nương nàng cùng hai tẩu tử đều phải xuống đất, nàng liền ở nhà phụ trách giặt quần áo, nấu cơm và trông bọn nhỏ, cùng với nuôi gà vịt heo. Tống Tiểu Muội đem quần áo vắt khô rồi mắc trên cây gậy để phơi, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Tô Uyển đứng sững sờ ở cửa, liền nói: “Tam tẩu, ngươi tỉnh rồi?”

“Ừ, ngươi đang phơi quần áo à? Ta tới giúp ngươi.”

Tống Tiểu Muội vội vàng ngăn nàng: “Ta cũng làm sắp xong rồi, tam tẩu ngươi đi rửa mặt ăn cơm đi, cơm sáng để lâu sợ muốn lạnh.”

Tô Uyển thấy Tống Tiểu Muội một bên nói một bên nhanh tay làm việc, là bộ dáng thiệt tình không nghĩ muốn nàng hỗ trợ, liền thu tay: “Cũng đúng, ta ăn cơm xong lại đến giúp ngươi.”

Tống Tiểu Muội cũng không quay đầu lại mà gật đầu, nghĩ nghĩ rồi lại nói: “Tam tẩu là phải dùng muối súc miệng đi? Lọ muối ta buổi sáng dùng, tùy tay gác ở trong góc, phỏng chừng ngươi tìm không thấy, ta đi lấy cho ngươi.”

Tô Uyển xác thật không rõ ràng lắm, cũng không cậy mạnh, thoải mái hào phóng cùng Tống Tiểu Muội nói cám ơn, liền tự đi giếng múc nước. Nếu nói xuyên đến cái niên đại cằn cỗi lạc hậu này, thay thế nguyên chủ - một cái nữ nhân cực phẩm mà kiêu căng này - mà sống, có cái gì đáng giá cho Tô Uyển vừa lòng, đại khái cũng chỉ là thân thể này có tư sắc không tồi. Ngũ quan của nguyên chủ xinh đẹp, làn da co dãn trắng mịn, bất quá là bởi vì nàng còn trẻ, mà Tô Uyển hy vọng, mười năm hai mươi năm sau, đều có thể bảo trì cái trạng thái này, cho nên bảo dưỡng rất quan trọng, mới múc nước giếng thuần thiên nhiên, lạnh lẽo thấm người, dùng cái này hảo hảo rửa mặt, so với sữa rửa mặt nàng từng dùng còn quý hơn, dùng để đắp mặt nạ cũng không tồi.

Tống Tiểu Muội làm cái gì đều nhanh nhẹn, Tô Uyển mới vừa múc nước xong, nàng đã đem muối cùng với bàn chải đánh răng của Tô Uyển lấy lại đây, Tô Uyển vừa lúc hoàn hồn, đối mắt nhìn thẳng nàng, Tô Uyển duỗi tay tiếp nhận, nhướng mày cười nói: “Cảm tạ.”

Tầm mắt Tống Tiểu Muội lại phảng phất như bị phỏng, nhanh chóng thu hồi, vốn dĩ muốn nói trong phòng bếp có sẵn nước mà buổi sáng nàng đã lấy, không cần phải đi múc, lại cũng không lên tiếng, chỉ thấp giọng nói: “Ta nên làm, tam tẩu không cần khách khí.” Tống Tiểu Muội cảm thấy tam tẩu nàng hôm nay thoạt nhìn đặc biệt khác lạ, tuy rằng ăn mặc mộc mạc hơn so với trước kia, nhưng vừa mới rồi khi nàng ấy cười, thật giống như trong ánh mắt có đá quý, dùng một cái từ Tam ca từng nói để hình dung, thì kêu loá mắt.

Tống Tiểu Muội tiếp tục phơi quần áo, trong lòng cũng cân nhắc, nàng còn nhớ rõ ngày hôm sau khi tam tẩu gả tới nhà mình, lúc rửa mặt, bởi vì tìm không thấy công cụ cùng muối, ở trong phòng bếp sửng sốt một hồi lâu, vẫn là nương tìm cho nàng ấy, sau nương lại dặn dò nàng, mỗi ngày đều giúp tam tẩu chuẩn bị này đó, vậy mà đây là lần đầu nghe nàng ấy nói lời cảm tạ, quả nhiên là thay đổi. Tống Tiểu Muội nhịn không được lại xoay người nhìn cách ăn mặc hôm nay của Tô Uyển, nàng nhớ tới lúc trước nghe nhị tẩu cùng đại tẩu oán giận tam tẩu phô trương lãng phí, ở nhà là kiều tiểu thư, nhưng xuất giá tòng phu, không nên xa hoa như vậy. Kỳ thật trong lòng nàng cũng rất tán đồng lời này. Là cô dâu mới, dáng vẻ và cử chỉ của tam tẩu tạm thời không đề cập tới, nhưng vào cửa ngày đó, áo cưới nàng ấy mặc, nghe nói chính là lụa. Tống Tiểu Muội lớn như vậy vẫn là lần đầu nhìn thấy người mặc lụa, ánh đèn dầu chiếu lên quần áo như tỏa sáng, người trong thôn đến hôm nay vẫn còn nghị luận, càng miễn bàn vòng vàng đeo trên tay, trên cổ nàng ấy. Lúc sau tuy không mặc áo cưới, nhưng mỗi ngày tam tẩu đều thay đổi một bộ áo váy khác nhau, không phải gấm vóc lụa là thì cũng là vải bông thượng hạng, hoa văn hoa lệ hình thức mới mẻ, hơn nữa còn thường xuyên đổi mới trang sức vàng bạc ngọc khí. Người trong thôn đều lặng lẽ nghị luận nhà bọn họ hiện giờ đón tòa kim sơn trở về, về sau người một nhà đều không lo ăn mặc. 

Nhưng là Tống Tiểu Muội biết những lời này cha mẹ nàng nhất định không thích nghe, cũng không dám ở trước mặt bọn họ nhắc tới, đỡ phải bị nương giáo huấn nàng vong ân phụ nghĩa.

Không dám nói là một chuyện, không nhìn ngó lại là chuyện khác, cho nên hôm nay vừa thấy trên người Tô Uyển chỉ mặc váy đơn giản, liền những cái trang sức hoảng mắt người đó đều không đeo, chỉ vấn cái búi tóc đơn giản dùng trâm ngọc xanh biếc cố định, cũng không giống trước kia tô son điểm phấn, trên mặt thanh thanh sảng sảng, miễn bàn có bao nhiêu tốt. Tống Tiểu Muội âm thầm vui mừng, vui mừng xong rồi lại có chút hâm mộ, cho dù tam tẩu sau khi về nhà mẹ đẻ một chuyến trở nên tiết kiệm mộc mạc, nhưng nàng ăn mặc vẫn như cũ là bộ đồ mới, loại áo váy thuần tế miên này, ở nhà bọn họ cũng chỉ có Tam ca có một bộ, vẫn là lúc trước khi thi huyện, nãi nãi đem đôi hoa tai bạc bán đi mua vải trở về làm, nãi nãi nghe nói người đọc sách muốn phong lưu muốn khí chất, đều mặc tế miên áo xanh, cũng không thể ủy khuất Tam ca, Tam ca cũng coi bộ quần áo kia như bảo bối, trừ bỏ khi đi khảo thí và tham dự một ít tụ hội cùng phu tử mới mặc, bình thường cũng không nỡ chạm vào.

Tô Uyển không biết tâm tình phức tạp của Tống Tiểu Muội, nàng rửa mặt xong, liền vào phòng bếp, trên bệ bếp có một cái bát dùng đĩa nhỏ đậy lên, Tô Uyển đoán đó là đồ ăn, sau đó, mở nồi ra mới phát hiện cơm sáng lưu lại có chút nhiều, nàng một người là tuyệt đối ăn không hết, Tô Uyển quay đầu lại, cao giọng hỏi Tống Tiểu Muội đang ở trong viện: “Tiểu Muội, ngươi còn chưa ăn cơm sáng sao?”

Tống Tiểu Muội trả lời: “Ta ăn rồi, đó là phần cho ngươi cùng Nhị ca.”

Tô Uyển lúc này mới phản ứng lại: “Là Nhị ca đưa Tống…… Tử Hằng đi thư viện? Hắn còn chưa trở về sao?”

“Không nhanh như vậy, Nhị ca còn phải đưa người trở về, bọn họ nghe nói Nhị ca muốn đưa Tam ca vào thành, sáng sớm liền tới đây ngồi xe đi cùng, bọn họ vào thành mua đồ vật, phỏng chừng muốn trì hoãn không ít thời gian.” Tống Tiểu Muội nói xong, lại bổ sung, “Đúng rồi, tất cả đồ ăn đều là cho ngươi, Nhị ca uống cháo không cần đồ ăn.”

Trên thực tế Tống gia thậm chí toàn bộ Tống gia thôn uống cháo đều sẽ không cố ý nấu thêm thức ăn, nhiều lắm là ăn kèm dưa muối củ cải nhà mình làm, rốt cuộc thời đại này, có thể ăn no liền cám ơn trời đất, huống hồ bọn họ lại không phải gia đình giàu có, cung Tống Tử Hằng niệm thư cũng đã là quá sức, nề hà cưới Tô Uyển cái thiên kim tiểu thư này vào cửa, nguyên chủ cái khác không nói, diễn xuất tiểu thư lại học đủ mười phần, mới vừa vào cửa liền ghét bỏ Tống gia ăn cơm heo, một chút mùi vị đều không có, cơm sáng ăn cháo, nhìn không thấy được mấy hạt gạo còn chưa tính, liền đồ ăn đều không cho ăn! Không làm sao hơn, chỉ có thể nấu ăn riêng cho nàng, còn phải là buổi sáng làm đồ ăn mới mẻ, sợ nàng mỗi ngày ăn mấy cái rau dưa lại phát hỏa, Tống Tiểu Muội ngẫu nhiên sáng sớm lúc chăn trâu hái một ít rau dại, dùng nước sôi trần qua, trộn thêm ít muối cùng vài giọt dầu vừng. Tống Tiểu Muội mỗi ngày mắt thấy vại dầu vừng nhỏ kia giảm bớt, miễn bàn có bao nhiêu đau lòng, đã là như vậy, tam tẩu nàng lại cũng chỉ là ‘miễn cưỡng nhập khẩu’.

Hiện tại thay đổi Tô Uyển lại đây, đảo sẽ không ghét bỏ, rau dại ăn ngon a, tuyệt đối thuần thiên nhiên không ô nhiễm, khỏe mạnh lại dinh dưỡng, dầu vừng cũng là chính tông dùng hạt vừng ép, không trộn lẫn một chút phụ gia, ăn một miếng thơm đầy miệng. Đây mới là mỹ vị nhân gian! Tô Uyển nhớ tới quán cơm kiếp trước thường đi, món chiêu bài ở đó là rau dại, phải là khách quen đặt trước mới ăn nổi, giá cả còn quý chết người, nàng mỗi lần đến đều ăn, khi đó còn rất thích, nhưng hiện tại so sánh, ngay lập tức liền cảm thấy lúc ấy mình ăn chỉ có thể tính là cỏ dại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.