Thế Bất Khả Kháng

Chương 12: Thời gian trước khi bắn



Hạ Diệu liền ngồi chờ trong phòng ngủ, gần tới giờ tan tầm, từ ban công truyền tới một tiếng động rất khẽ.

Cậu xoải chân phóng qua đó, xốc rèm cửa lên, liền nhìn thấy một gương mặt khiến cậu phải căm hận. Viên Tung nhẹ nhàng mở cửa sổ lấy lồng chim về, từ lúc Hạ Diệu nghe được động tĩnh cho tới lúc rèm cửa được kéo lên, trước sau không tới hai giây đồng hồ, thế mà lồng chim đã được Viên Tung vững vàng bê trên tay.

“Được lắm!” Hạ Diệu khẩu khí âm trầm.

Viên Tung nói bằng ngữ khí trầm ổn: “Áo ba lỗ của cậu bị lệch rồi, lộ hết cả đầu ngực.”

Hạ Diệu mặc một chiếc áo ba lỗ, bởi vì ban nãy chạy quá hùng hổ, nên áo bị lệch đi. Bên dưới mặc một chiếc quần ngủ ở nhà, ống quần xắn lên, để lộ cẳng chân nhẵn nhụi cân xứng, hai chân tách ra đứng thẳng, điềm đạm thân thiết lại không mất đi ý vị đàn ông.

Mẹ kiếp mi gọi cái kia là đầu ngực*! Cái này của ông cũng không có sản xuất sữa, mi phân biệt cho rõ ràng mà sử dụng từ ngữ chứ! Hạ Diệu tỏ vẻ căm ghét, trực tiếp đưa tay ra ngoài cửa sổ, ngữ khí dị thường.(“đầu ngực” trong tiếng Trung là 奶头, trong đó 奶 có nghĩa là “sữa”, bởi vậy Hạ Diệu mới bắt bẻ)

“Đưa đây!”

Viên Tung hỏi: “Cái gì?”

Hạ Diệu lạnh lùng nói: “Món quà mà em gái anh muốn tặng tôi.”

Viên Tung xoay người quay về xe, lấy ra cả hộp bánh cookie và thức ăn cho chim mà Viên Như đã bàn giao cho hắn.

Sau khi Hạ Diệu cầm trong tay, liền nén một tia kiên nhẫn cuối cùng mà nói với Viên Tung: “Bây giờ nhiệm vụ của anh đã hoàn thành tốt đẹp, từ nay về sau đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, ngài mau đi nghỉ mát đi thôi!”

Nói xong, rầm một tiếng đóng cửa sổ lại.

Vốn định trực tiếp ném thẳng “quà tặng” vào sọt rác, nhưng nghĩ nghĩ một hồi, lại thấy vẫn nên ngó qua rồi hẵng vứt, coi như không uổng phí bực tức đã phải chịu đựng suốt mấy ngày qua.

Vì thế, Hạ Diệu bèn mở hộp bánh cookie ra.

Sau khi nhìn thấy thứ bên trong, con mắt híp híp của Hạ Diệu lập tức trợn trừng.

Bên trong là một cái mõ, món đồ đặc trưng của các hòa thượng.

Tiếp tục nửa dỡ nửa xé chiếc hộp còn lại, bên trong là một quyển kinh thư.

Huyết dịch khắp người Hạ Diệu đều đang sôi trào, da đầu sắp bị thiêu trọi.

Cầm lấy hai thứ này phi thẳng tới trước cửa sổ, định trực tiếp ném ra ngoài, kết quả vừa mở cửa ra, lại thấy Viên Tung vẫn đang đứng đó, một chút tư thế cũng không thay đổi.

“Được, chưa đi càng tốt.” Hạ Diệu chỉ vào mặt Viên Tung nói: “Bảo với em gái anh, tôi muốn gặp cô ta một lần cuối cùng. Nếu cô ta còn muốn miễn cưỡng lưu lại trong tôi một ấn tượng không tồi, vậy anh hãy khuyên cô ta đừng có mặc váy ngắn tới!”

Buổi tối, biết được tin tức này, Viên Như cực kỳ kích động.

“Ôi chao mẹ ơi! Anh à, anh thật quá lợi hại! Em theo đuổi hắn lâu như vậy, đừng nói hẹn em, ngay cả em hẹn hắn, hắn cũng chưa từng tới.”

Viên Tung khó có được chủ động biểu lộ sự quan tâm đối với Viên Như, “Trước tiên thử nghĩ xem ngày mai nên mặc gì đi.”

“Phải phải phải!” Viên Như chạy vào phòng quần áo riêng của cô, lượn đi lượn lại trước năm cái tủ, “Cái này nhé? Có phải quá diêm dúa rồi không? Cái này thì sao? Không được, không tìm được giày để phối cùng…”

Cuối cùng tìm tới tìm lui, lại lấy ra một chiếc váy díp siêu ngắn. Bình thường Viên Tung phản cảm nhất với việc Viên Như mặc thành như vậy, thế nên lúc Viên Như cầm nó ra, cô còn đặc biệt lén liếc Viên Tung một cái, chỉ sợ hắn sẽ giận dữ quát ầm lên.

Viên Tung đứng cạnh suốt một hồi lâu, bờ môi mím chặt cuối cùng cũng mở ra.

“Liền chọn cái này đi.”

* * *

Người đã xui xẻo, dẫu đánh rắm cũng có thể đập vỡ thứ đồ phía sau.

Câu này dùng để hình dung Viên Như là không thể thích hợp hơn. Vốn hôm qua Hạ Diệu đã điều chỉnh lại tâm tình suốt cả một đêm, hôm nay vừa khá hơn được chút xíu, định bụng sẽ khéo léo khách khí mà biểu đạt một chút thái độ của cậu với Viên Như, kết quả Viên Như lại diện tới một bộ váy ngắn, dập tắt toàn bộ điểm trắc ẩn duy nhất trong lòng Hạ Diệu.

“Rốt cuộc cô còn muốn gây sức ép với tôi tới khi nào?” Hạ Diệu nói toạc móng heo.

Ngón tay xinh đẹp của Viên Như khẽ nâng gò má, ánh mắt mê đắm nhìn thẳng về phía Hạ Diệu.

“Gây sức ép tới thiên hoang địa lão, sông cạn đá mòn. Núi không còn góc, trời đất hợp nhất, mới dám cùng người đoạn tuyệt.”

Hạ Diệu, “…Ý của cô là, bất kể thế nào cô cũng không buông tha cho tôi?”

“Người nếu không rời không bỏ, ta tất sinh tử gắn bó.”

“…”

Hạ Diệu tạm dừng để nghỉ lấy sức, rồi mới nặn ra được một tia động lực để nói chuyện với Viên Như.

“Tôi có một điểm thiếu hụt trí mạng.”

“Anh nào có điểm thiếu hụt gì đâu? Em không thấy nha! Ở trong mắt em, anh chính là hoàn mỹ không tỳ vết, khuyết điểm của anh cũng là ưu điểm! Vả lại, có khuyết điểm thì đã làm sao? Em cũng có rất nhiều khuyết điểm nha! Yêu đương chẳng phải là quá trình bao dung lẫn nhau, hòa hợp lẫn nhau sao? Dẫu thế nào em cũng nhận định anh rồi. Cho dù anh có vừa bẩn vừa lười, tính tình lại không tốt, em cũng nguyện ý yêu anh thương anh chiều chuộng anh. Cho dù anh có bị người ta tạt axit hủy dung, em cũng nguyện ý cùng anh đến thiên trường địa cửu. Cho dù anh xảy ra tai nạn giao thông phải sống đời thực vật, em cũng nguyện ý phục vụ anh cả đời. Cho dù anh…”

“Nếu tôi bất lực thì sao?” Hạ Diệu cắt ngang lời Viên Như.

Viên Như bất chợt cả kinh, một lúc lâu sau mới phục hồi lại tinh thần.

“Anh nói gì?”

“Thời gian giữ được trước lúc bắn của tôi, ba giây.”

Viên Như bới bới tóc sau gáy, “Là như vậy à… cái đó… Em còn có chút việc, sẽ không tào lao với anh nữa. Vậy chuyện của chúng ta cứ thế đi, em cũng không phải phụ nữ đứng đắn gì, anh tự xem rồi lo liệu.”

Nói xong, liền phóng ra khỏi quán cafe như bỏ chạy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.