Thế Bất Khả Kháng

Chương 127: Kẻ trộm đi bắt phạm nhân



Hạ Diệu không biết từ lúc nào lại hình thành thói quen ăn mặc rất cổ quái. Lúc ở chỗ của Viên Tung qua đêm cảm thấy đồ lót của hắn ta mình mặc rất vừa nên cứ thế lén đem về mặc.

Tối nay Viên Tung phải đi gặp một người bạn, Hạ Diệu về nhà tắm rửa xong lại đem quần lót "lai lịch bất minh" mặc vào. Lúc này mới nhận ra đúng là cái quần lót này hơi rộng thật.

Kết quả, đang chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi, tiếng nói của Viên Tung đột nhiên ở bên ngoài vang lên.

"Cháu đến tìm Hạ Diệu nói ít chuyện."

Mẹ Hạ nói: "Nó ở trong phòng ngủ đấy, cứ vào mà trực tiếp đi tìm."

Hạ Diệu trong nháy mắt hoảng loạn, thế nào mà lại đột nhiên tập kích vào giờ này? Đem máy vi tính ném qua một bên, trong nháy mắt chui vào chăn, đem bản thân trùm lại kín bít, chỉ lộ ra cái đầu.

"Sớm như vậy đã ngủ?" Viên Tung hỏi.

Hạ Diệu ừ một tiếng, "Không biết vì sao nữa, hôm nay đặc biệt buồn ngủ. Ơ? Anh không phải là đi gặp bạn hữu sao? Tại sao lại chạy tới nơi này?"

"Đã gặp rồi." Viên Tung nói, "Hắn đang kinh doanh một tiệm bán quần áo, tôi xem phong cách có vẻ thích hợp với cậu, liền chọn cho cậu vài bộ, cậu thử xem hợp không."

Tha cho tôi đi, đại ca... Hạ Diệu trong lòng nói thầm.

Gần đây Viên Tung cũng không biết là bị bệnh hay trúng tà thuật gì, đặc biệt rãnh rỗi, không có việc gì thì cứ đi đến các cửa hàng bán quần áo mua cho cậu ta hai ba bộ. Hơn nữa phong cách của những bộ trang phục này đều là dành cho những vũ công chuyên nghiệp, mỗi lần Hạ Diệu thử xong, Viên Tung còn bắt cậu ta xoay một vòng, rất phiền.

"Tôi mệt rồi, mai hãy nói." Hạ Diệu giọng nói quyết chết quyết sống.

Viên Tung nhiệt huyết không giảm, điệu bộ như muốn đem Hạ Diệu kéo lên, nhưng cậu ta lập tức tự ngồi dậy, dùng tay lấy chăn đắp nửa thân dưới, chặn lại thật chặt, chỉ lộ ra nửa thân trên trần trụi.

"Tôi sẽ thử quần áo, nhưng thực sự là lười xuống giường."

Nói xong, Hạ Diệu miễn cưỡng duỗi cánh tay ra, mặc kệ Viên Tung đem một cái áo bó sát vào người cậu ta.

Lúc mặc xong, vẻ mặt thờ ơ, quét mắt nhìn Viên Tung, hỏi: "Được chưa?"

"Không mặc quần nhìn không ra hiệu quả."

"Tôi thực sự không muốn mặc..." Hạ Diệu điệu bộ muốn cắm đầu vào trong chăn.

Viên Tung nói: "Không sao cả, cậu cứ việc nằm đó, tôi mặc cho cậu."

Vừa nhìn thấy Viên Tung đang manh nha hành động, cậu ta nhanh chóng cản đôi tay của Viên Tung lại. Cuối cùng đành phải cầm lấy cái quần, sau đó đem vào ổ chăn, ở bên trong len lén thay.

Viên Tung miệng đùa cợt nói: "Lúc lên giường cởi quần áo cho cậu, cậu đều thống khoái, lúc mặc quần áo cho, cậu lại e lệ?"Hạ Diệu âm thầm liếc hắn, "Tôi đây là vì thấy lạnh."

Sau khi đem hai ống quần mặc vào, Hạ Diệu bắt đầu cố sức mà kéo quần lên, tôi kéo, tôi kéo, tôi kéo, kéo một chút nữa... Ơ hay? Sao chỉ có thể kéo tới đây? Hạ Diệu sờ cái lưng quần một cái, trợn tròn mắt, mẹ nó quả nhiên là quần thắt lưng thấp!

Quần lót đang mặc là của Viên Tung, đó là loại quần lót có lưng quần cao, mà cái quần dài đang mặc lại là loại thắt lưng thấp..."phong cách" lúc này ai cũng có thể tưởng tượng được.

"Còn chưa mặc xong?" Viên Tung muốn vén chăn lên.

Hạ Diệu lập tức che lại, "Mặc xong rồi."

May là lưng áo đủ dài, giúp Hạ Diệu che được phần quần lót bị lòi ra, đứng trên mặt đất hoàn toàn nhìn không ra có gì bất thường.

Chiếc áo bó sát người, cơ ngực hiện lên rất căng đầy, chiếc quần ôm gọn làm ẩn hiện hai cái háng rất quyến rũ cùng với đó là đôi chân hoàn mỹ.

"Anh tại sao lại mua cho tôi cái quần thắt lưng thấp như vậy?" Hạ Diệu nhịn không được oán giận.

Viên Tung nói: "Cậu không phải là thích quần thắt lưng thấp sao? Quần lót cũng phải mặc thấp thắt lưng."

Bình thường mặc quần lót đúng là thấp hơn thắt lưng, nhưng hôm nay chính là không phải!

"Ngay cả mua cho quần lót cho tôi cũng mua thấp hơn thắt lưng." Viên Tung bổ sung thêm một câu.

Vừa nghe Viên Tung nói như vậy, đôi mắt hí của Hạ Diệu lập tức cháy lên tà khí, lấy tay kéo mở khóa quần của Viên Tung xuống, nhìn thấy cái quần lót cỡ nhỏ đang đem cự vật của Viên Tung trói buộc gắt gao, trong lòng phấn khích. Nhìn thấy cự vật hùng phong ẩn hiện, tính háo sắc nổi lên, nhịn không được đưa tay luồng vào bên trong, len lén kéo bộ lông sinh dục của Viên Tung lôi ra ngoài.

Bản thân thực ra đang chơi đùa rất vui vẻ, không ngờ Viên Tung cũng giở trò tương tự.

Đợi lúc Hạ Diệu nhận ra, lưng áo đã bị vén lên, muốn chống cự cũng đã muộn, phần quần lót bị lòi ra đã bị phát hiện.

"Làm gì đấy?" Hạ Diệu nhanh chóng đẩy tay của Viên Tung ra.

Viên Tung thu hai mắt lại, "Cậu hôm nay tại sao mặc quần lót thắt lưng cao?"

Hạ Diệu giả vờ thoải mái mà cười, "Bắt anh mặc quần lót thắt lưng thấp cũng đâu có nghĩa tôi không được mặc quần lót thắt lưng cao?"

Viên Tung không nói lời nào, nhìn chằm chằm vào Hạ Diệu, đem cậu ta trói vào trong lồng ngực mà dò xét.

"Được rồi!" Hạ Diệu lên tiếng lừa gạt, "Tôi muốn nói chuyện với anh! Tôi hoài nghi người trộm quần lót của anh là tiểu Điền, ngày hôm qua lúc tôi đến công ty, tiểu Điền đang dọn dẹp phòng của anh, tôi thấy cậu ta ngay cả trên giường của anh đều động đến. Anh không phải là bình thường đem quần lót đã giặt xong để ở dưới cái gối sao? Cho nên khả năng cậu ta trộm quần lót của anh là rất lớn!"

Viên Tung đột nhiên dùng đầu gối húc một cái vào bụng của Hạ Diệu, Hạ Diệu lảo đảo té ngã xuống, Viên Tung thuận thế đè lên người cậu ta."Thật vậy sao?"

Viên Tung một bên hỏi, một bên cưỡng chế mà lột cái quần dài của Hạ Diệu.

May mà Hạ Diệu kiên quyết giữ cái quần lót bên trong lại, dùng hết mọi ý chí và sức lực, tuyệt đối không để bị tuột ra cùng với cái quần dài.

Quần không có, Hạ Diệu chỉ có thể đẩy Viên Tung ra, chạy đến mà trốn vào trong chăn.

"Tôi đã nói với anh, tôi hôm nay thực sự rất mệt mỏi, không có hứng thú với anh làm chuyện này."

"Tôi không muốn làm gì hết, chỉ muốn nhìn cái quần lót của cậu một chút."

Nói đến đây, Hạ Diệu dù đần độn như thế nào đi nữa cũng nhận thức được Viên Tung đã nhìn thấy được điều bất minh, che che giấu giấu trái lại lộ ra vẻ "trong lòng có quỷ", chi bằng cứ giả vờ thoải mái thừa nhận.

"Anh không nói tôi cũng không phát hiện, quả nhiên là mặc lộn..." Hạ Diệu trợn mắt nói dối,

"Kiểu dáng, chủng loại quần lót của hai ta đều giống nhau, tôi chắc là vì vậy mà mặc lộn."

"Một cái thắt lưng cao, một cái thắt lưng thấp, một cỡ lớn, một cỡ nhỏ thì lộn thế nào, cậu nói thật một chút, tại sao lại có chuyện này?".

Hạ Diệu bị Viên Tung chặn họng không thể kháng cự, vì vậy tung đòn phủ đầu, gương mặt cấp tốc trầm xuống.

"Mặc lộn quần lót của anh một lần thì có sao đâu chứ? Đồ hẹp hòi!"

Viên Tung lấy tay đặt ở ót Hạ Diệu mà gõ một cái, giễu giễu nói: "Ngài mặc lộn quần lót của tôi mà lại lộn đến bảy tám cái?"

"Mấy cái quần lót khác mà anh bị mất căn bản không phải do tôi trộm đâu nhé, có phải tiểu Điền ở trước mặt anh nói gì đó gây ly gián không? Tiểu tử này thật nham hiểm, rõ ràng là đối tốt với hắn vậy mà."

Trong lòng Viên Tung bây giờ không nghĩ gì khác, liền muốn đem cái tên miệng lưỡi này đè ra mà nhai xương khớp của cậu ta.

"Đợi tôi đi lục soát mới chịu thừa nhận?"

Hạ Diệu diễn trò không nổi nữa, lại bắt đầu "già mồm lấn át lẽ phải".

"Tôi với anh lấy quần lót của nhau mặc thì thế nào? Đây không phải là chứng minh hai ta quan hệ thân mật sao? Toàn bộ Trung Hoa này bao nhiêu cặp tình nhân có thể đổi quần lót cho nhau mà mặc? Hơn nữa, đây không phải là ăn mặc rất vừa sao, nó nếu không vừa tôi cũng đã không mặc!"

Viên Tung hai lông mày thu lại cất giấu sự hứng thú, "Thực sự vừa sao?"

Hạ Diệu hùng hồn "Vừa!"

"Cậu ngồi dậy." Viên Tung nói.

Hạ Diệu chột dạ, "Để làm gì?"

Viên Tung không nói nhiều mà đem Hạ Diệu kéo lên, mạnh mẽ quan sát nơi riêng tư của cậu ta.

"Nhìn cái gì? Đây không phải là rất vừa sao?"

Hạ Diệu khép chân lại, cái quần lót rộng rãi miễn cưỡng thắt ở hông không rơi xuống.Nhưng thật ra, điểm chết người là nằm ở mép cái quần lót, bởi vì Viên Tung so với Hạ Diệu bắp đùi tráng kiện hơn, mép quần thường bị giãn rộng hơn. Cho nên người khác mặc vào không vừa, bẹn háng sẽ lộ ra hết.

"Cậu đem hai cái đùi tách ra, ngồi xếp bằng lại."

Hạ Diệu căn bản không muốn nghe theo, thế nhưng bị ánh mắt chất vấn của Viên Tung thiêu đốt, Hạ Diệu lại không muốn bị hắn khinh thường, chỉ có thể thoải mái mà đem hai cái đùi tách xa nhau ra.

Kết quả hai chân vừa mở ra, bẹn háng lập tức "trong sáng mà rộng mở ", "cảnh xuân" bên trong lớp quần lót hiện lên nhìn không xót cái gì.

Viên Tung không hề vướng bận, từ mép quần lót ở ngay háng luồng tay vào bên trong, ở trên "hai viên bi" trần truồng của Hạ Diệu hung hăng búng một cái, cố ý làm xấu mặt cậu ta, "Lộ nguyên một bộ trứng ra như thế này là cho ai xem?"

Hạ Diệu bị đau, xấu hổ và giận dữ phẩn nộ quát một tiếng, "Lép trứng thì sao? Đem hàng tỷ tỷ tôn tử của tôi phá hủy thì tôi biết làm sao đây chứ? Bộ phận nối dõi nòi giống quý tộc như vầy anh bồi thường nổi không?"

"Hóa ra ngài là thuộc dòng quý tộc, tôi đây là dân đen? Ngài đáng giá như vậy, phải chăng tôi đây nên cưỡng bức ngài một chút?"

Hạ Diệu muốn cười nhưng nhịn.

Viên Tung hỏi lại Hạ Diệu, "Hiện tại cậu nói cho tôi nghe một chút đi, cái quần lót này mặc trên người cậu thật sự vừa sao?"

Hạ Diệu vẫn còn giữ giọng điệu như cũ, sự ngang bướng bành trướng, quả thực nghịch thiên nghịch địa.

"Vừa! Một chút cũng không lỏng lẻo, một chút cũng không rộng."

Được, Viên Tung gật đầu, có vẻ hứng thú, trầm giọng mở miệng.

"Vậy cậu nhảy thử một đoạn đi."

Hạ Diệu chợt hít một hơi, quần lót còn chưa kịp nhảy đã bị rớt xuống vì rộng, trong lúc hoảng loạn đành ứng biến chỉ vào cái dụng cụ luyện tập thể lực cách đó không xa: "Tiểu Điền giúp tôi sửa xong rồi đấy, anh thử lại một chút, hắn nói lần này bảo đảm sẽ không vỡ."

Bây giờ còn vẫn còn muốn nhắc tới cái tên tiểu Điền... Viên Tung nhãn thần không hề lay chuyển một chút nào.

"Mặc cái quần lót lên và nhảy."

Hạ Diệu, "..."

- -----------

Tuyên Đại Vũ và Vương Trì Thủy ngồi trên bàn đàm phán.

Tuyên Đại Vũ đem một xấp tiền để trước mặt Vương Trì Thủy, nói: "Đây là tiền bù đắp tổn thương vật chất lẫn tinh thần cho cậu, cậu nghĩ dưỡng ít ngày, nhận lấy đi, chuyện ngày đó coi như xóa bỏ."

Vương Trì Thủy nói: "Tôi không cần tiền của anh, tôi chỉ muốn anh đối với tôi có trách nhiệm."

Tuyên Đại Vũ dương dương tự đắc, "Cậu không phải được nhận tiền rồi sao? Chuyện này tôi cho cậu một trăm vạn, tuyệt đối đủ bù đắp cho cậu, nhiều hơn nữa tôi không thể đưa."

"Tôi không cần tiền của anh, tôi chỉ muốn anh có trách nhiệm với tôi."

"Nhưng tôi nói cho cậu biết, cậu có muốn lấy hay không lấy số tiền này, tôi cũng sẽ không đối với cậu chịu bất kì trách nhiệm gì."

Vương Trì Thủy bình tĩnh mà nói: "Anh phải chịu!"

"Cậu đừng để tôi chà đạp mặt mũi của cậu, cậu dù sao cũng không phải đàn bà, tôi trả cậu một phần ân tình như vậy là đủ lắm rồi! Tôi nếu không đưa tiền cho cậu, cậu có thể làm gì tôi? Cậu dám đi rêu rao ngoài phố, nói Tuyên Đại Vũ tôi đây cưỡng gian cậu sao?"

"Tôi dám."

Tuyên Đại Vũ trong lòng một trận co quắp, mẹ nó, việc này cậu ta thật đúng là dám làm!

"Cho dù cậu đi rêu rao, cho dù cậu đi đến cảnh sát báo án, có người sẽ tin cậu sao?"

"Có."

"Cậu chính là có tiền án, ai tin cậu?" Tuyên đọc rống giận.

Vương Trì Thủy "khí định thần nhàn" phun ra ba chữ.

"Cảnh sát Hạ."

"..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.