Lý Chân Chân không rõ, "Nếu anh nói như vậy, tôi hẳn là so với cô ta càng đem lại lợi ích thực tế nhiều hơn! Bành Trạch đối với tôi tốt một phần, tôi sẽ đối tốt với anh ta mười phần. Hắn đối với Lưu Huyên tốt một phần, Lưu Huyên chắc chắn sẽ đòi thêm chín phần còn lại, vậy anh xem ai đem lại lợi ích hơn ai?"
"Đó không phải là lợi ích thực tế, những thứ cậu làm cho hắn rất rẻ mạc!" Hạ Diệu không lưu tình chút nào.
Lý Chân Chân cầm "học phí" muốn bỏ đi, Hạ Diệu vội vàng ngăn cản, bắt đầu giảng bài.Tận tình khuyên bảo mà nói: "Cậu không hiểu rõ ý của tôi, ý của tôi là muốn nói dùng một số tiền để mua được món đồ mắc hơn số tiền cậu đang có, đó mới gọi lợi ích thực tế. Nói thí dụ như cũng là một bao gạo, cái này chào giá 100, cái kia chào giá 200, mà trong tay cậu có 150 tệ, cậu nghĩ xem cầm 150 tệ mua được bao gạo 200 tệ hay 100 tệ là lợi hơn?"
"Đương nhiên là bao gạo 200 tệ." Lý Chân Chân nói.
Hạ Diệu vỗ bàn một cái, "Cái này không là đã được rồi sao?"
"Được rồi? Được cái gì" Lý Chân Chân hồ đồ, "Anh rốt cuộc muốn nói cái gì vậy?"
Hạ Diệu nói: "Cậu phải trở thành bao gạo 200 tệ! Chỉ có như vậy, hắn mới sẽ vùi đầu vào cậu - một người đáng giá hơn."
Lý Chân Chân nghe ra chút manh mối, "Ý của anh là, tôi phải làm giá giống như anh?"
"Ai làm giá chứ?" Hạ Diệu lông mi vặn một cái, "Tôi đây là hàng thật đúng giá!"
"Xía..." Lý Chân Chân liếc mắt.
Hạ Diệu lừa gạt một câu, "Cậu còn muốn nghe không? Không thì có thể rời đi.""Mà thôi quên chuyện đó đi, nhìn cậu tầm thường và không có ai theo đuổi như vậy, tôi coi như thương hại cậu." Hạ Diệu tiếp lời. Hạ Diệu chỉ vào Lý Chân Chân nói: "Cậu xem lại cậu một chút, cậu chính là địa vị và phẩm chất thấp kém, đi phía trước không thể ngẩng đầu, đi phía sau là xách dép cho người khác. Cậu phải đem bản thân tu luyện thành một con hồ ly quý tộc"
"Tôi thật không rõ, hồ ly tinh thế nào mà trở thành quý tộc được?"
Hạ Diệu giương ngón tay lên, "Nói như vầy nhé, đàn ông chịu bỏ tiền mua nhà mua xe cho vợ bé, chưa chắc sẽ vì vợ lớn mà mua, cậu nói xem lúc này vợ lớn và vợ bé ai quý tộc ai rẻ mạc? Nữ nhân nói hồ ly tinh là ti tiện bởi vì các nàng không làm hồ ly tinh được nên tức tối, nam nhân nói hồ ly tinh ti tiện là để lấy lòng mấy cô vợ, chứng minh mình ngay thẳng không vụng trộm. Cậu cũng là nam nhân, tâm tư này cậu còn không hiểu?"
Kể từ ngày hôm qua khi cùng Viên Tung một phen "trò chuyện", Hạ Diệu càng kết luận đàn ông là dùng vật cứng ở nửa thân dưới mà suy nghĩ chứ không phải bằng cái não, không một chút sai lầm.
Hạ Diệu vừa nói như vậy, Lý Chân Chân lại tò mò.
"Thế Viên Tung mang lại lợi ích thực tế gì cho anh? Tôi thấy anh ta như muốn tặng không bản thân cho anh."Hạ Diệu cười đến khí phách, "Đúng là tặng không, nhưng không phải là tặng phẩm, mà là cống phẩm. Lợi ích thực tế của anh ta không nằm ở chỗ tôi cầm bao nhiêu tiền để đi mua, mà là người khác có bao nhiêu tiền cũng không mua được."
Lý Chân Chân đố kị phải tâm phục khẩu phục.
"Vậy anh nói rõ một chút, tôi tu luyện thế nào để trở thành một con hồ ly tinh quý tộc?"
Hạ Diệu trầm tư một lát, gằn từng chữ nói: "Cậu phải biến cậu thành một món hàng xa xỉ không thể thay thế, khiến hắn không thể thu phục được, lúc này hắn mới sẽ vì cậu mà hạ mình."
Lý Chân Chân hiểu ra, không khỏi cảm khái, "Trước đây nhìn anh trông có vẻ ngu ngốc, chỉ nghĩ rằng anh câu dẫn Viên Tung cũng chỉ vì thể xác, không nghĩ tới bên trong còn có chút mưu tính."
Hạ Diệu kỳ thực đặc biệt muốn nói: tôi đây mưu tính cũng là vì một xô dầu bôi trơn của cậu mới gắng gượng tới đây thôi.
Lý Chân Chân đem một chai dầu bôi trơn nhỏ đưa tới trước mặt Hạ Diệu.
"Anh ngửi một cái, có phải có mùi hoa quế?"
Hạ Diệu lấy tới ngửi một cái, thật là có chút thoang thoảng hương thơm, rất tự nhiên tươi mát, ngửi rất thoải mái. Rót ra một chút bôi quét lên mu bàn tay, cảm giác trơn nhẵn một chút cũng không thua cái loại nhập khẩu đắt tiền kia.
"Thật là do cậu làm?" Hạ Diệu có chút không dám tin, "Cậu không có chuyện làm hay sao mà còn làm mấy thứ này?"
"Không làm thì biết sao bây giờ? Bành Trạch cho tới bây giờ đều không chuẩn bị gì cả, mỗi lần làm đều là trực tiếp thượng tôi, tôi là một thằng sinh viên tiền đâu ra mà mua mấy loại cao cấp? Hàng tốt tôi lại không dám dùng, chỉ có thể tự mình làm."
Hạ Diệu vừa nghe những lời này gương mặt lập tức trầm xuống.
"Cậu đem toàn bộ thành phẩm mang hết qua cho tôi!"
"Để làm gì?" Lý Chân Chân bị ánh mắt của Hạ Diệu đe dọa.
Hạ Diệu nói: "Nhớ kỹ lời tôi nói với cậu, đừng dễ dàng mà chịu sự uy hiếp, hãy trở thành một con hồ ly cao quý! Quyết không thể đem bản thân mình giao cho cho một gã đàn ông ngay cả dầu bôi trơn cũng không chịu mua cho cậu!"
Lý Chân Chân khóe miệng kéo xệ, "Nhưng đã có người chịu vì anh mà mua dầu bôi trơn rồi, anh còn muốn lấy của tôi làm gì?"
Hạ Diệu lời nói vang vọng, "Tôi đem qua cho hắn dùng!"
Lý Chân Chân "..."
Lúc Hạ Diệu lái xe đến công ty Viên Tung trời đã tối đen như mực, bình thường giờ này trong công ty chỉ có thể nghe tiếng chim hót ếch gọi. Ngày hôm nay cũng không biết vì sao xe mới vừa chạy tới cửa chính đã nghe tiếng huyên náo của một đám người.
Đã trễ thế này còn chưa tan học?
Từ trên xe bước xuống, Hạ Diệu lắng nghe theo nơi phát ra âm thanh, mơ hồ là từ bãi tập bắn bên kia truyền tới.
Ngày hôm qua lúc Điền Nghiêm Kỳ cùng Viên Tung nói ra kiến nghị, ngày hôm nay liền thử đưa vào hoạt động, chủ yếu đều là mời tới nhân viên và bạn hữu nội bộ trong công ty, cùng nhau tại đây thi bắn súng, uống rượu trò chuyện, cũng như mượn cơ hội này giảm bớt áp lực mấy ngày huấn luyện sắp tới.Lúc Hạ Diệu đi tới, đám người kia đang tổ chức tiệc nướng. Riêng bãi tập bắn bốn phía đều đang dựng lên những cái lều cỏ.
Hiện tại đã khá khuya, rất nhiều học viên vẫn còn nằm ở trên cỏ uống rượu ca hát, ồn ào náo nhiệt, âm nhạc vang lên rất vui vẻ. Hạ Diệu tùy tiện tìm một chỗ ngồi, dùng răng cắn khui nắp một chai bia, ực một cái uống hết nửa chai, la to một tiếng thống khoái. Ngồi bên cạnh Hạ Diệu là một chàng trai trạc tuổi cậu ta, bình thường không nói nhiều, hôm nay đại khái là do uống vài chai, thần kinh có chút phấn khởi, nên cùng Hạ Diệu tán gẫu.
"Hôm nay có hoạt động gì à?" Hạ Diệu hỏi, "Đây quả nhiên là lần đầu tiên cho phép các cậu ở lại nơi này náo nhiệt!"
Chàng trai đó cười hắc hắc, "Đây đều là do Điền Nghiêm Kỳ yêu sách!"
Hạ Diệu đem nửa chai bia còn lại uống sạch, ợ bia, một bên nhìn vào giữa bãi cỏ, nơi có những cô gái đang nhảy múa, một bên mạn bất kinh tâm mà nói, "Cậu ta làm sao yêu sách được?"
"Hắn cùng Viên Tổng nói muốn tổ chức một buổi ngoại khóa gì đấy? Thứ bảy cuối tuần rảnh rang, mời một số người yêu thích bộ môn bắn súng đến đây thi đấu, thuận tiện sẽ vui chơi, biểu diễn những tiết mục khuấy động. Chi phí bỏ ra cho một người tham dự thì tốn khoảng....." Chàng trai đó giơ hai ngón tay lên.
Hạ Diệu lông mày nhướn lên, "Hai ngàn?"
Chàng trai gật đầu, "Hơn nữa là hai ngàn tệ một ngày một người, mà không biết tổ chức bao nhiêu buổi nữa."
Bỏ tiền ta nhiều như vậy?... Hạ Diệu trong lòng không khỏi chấn động, cậu ta biết rõ Viên Tung hoàn toàn không dễ ưng thuận chuyện này. Sử dụng đạn thật để huấn luyện là một điều quan trọng trong việc đào tạo, cuối tuần còn muốn gia tăng ngoại khóa, đem khối tiền này làm một hoạt động thi đấu giải trí, thực sự không phù hợp với tính tình của Viên Tung!
"Anh ta đồng ý sao?" Hạ Diệu cắn khui một chai bia nữa.
Chàng trai nói: "Đồng ý rồi!"
Hạ Diệu buồn bực, "Anh ta cứ vậy mà chấp nhận?"
"Anh nhìn kĩ một chút, đây không phải là đang dựng mọi thứ lên sao..." chàng trai chỉa chỉa khắp sân, lại chỉ đến Điền Nghiêm Kỳ cách đó không xa, trêu nói, "Bình thường những huấn luyện viên đề nghị Viên Tổng cho bọn tôi nghỉ mệt thêm hai phút, Viên Tổng cũng không đồng ý, tiểu Điền người ta chỉ nói một câu, liền cho chúng tôi hẳn một ngày giải trí thoải mái, quả nhiên quan hệ không bình thường à!"
Hạ Diệu uống một ngụm bia, dáng vẻ buồn bực.
Viên Tung đang hướng về cậu ta mà đi tới.
Vốn dĩ Viên Tung không muốn tham dự loại hoạt động hò hét ầm ĩ này, kết quả vừa nhìn thấy Hạ Diệu, gắng gượng buộc phải đi ra khỏi phòng làm việc, rất sợ thằng vợ hư hỏng lại bị mọi người lôi kéo nhảy múa điên loạn như lần trước.
Kết quả, người bị ngăn lại chính là Viên Tung.
"Viên Tổng, ngài cho chúng tôi xem tài nghệ bắn súng được chứ?"
"Mỗi lần đi học không phải là đều làm mẫu cho các cậu sao? Vẫn còn muốn xem cái gì?"
"Đi học và hiện tại không giống nhau, đi học mục đích chính là giảng dạy, bây giờ chính là thưởng thức. Hơn nữa Viên Tổng mỗi lần đều chỉ bắn hai phát súng làm mẫu, bọn tôi vẫn còn nghiện...muốn được xem tiếp."
Một đám người ồn ào, lôi kéo Viên Tung không cho đi. Viên Tung không thể làm gì khác hơn là cầm súng lên, nhắm ngay tấm bia ngắm đang lắc lư trên cành cây quế.
Đùng một phát súng, trúng ngay chính giữa hồng tâm.
Mọi người cùng kêu lên kinh hô. Lại có người bắt đầu ồn ào, "Tiểu Điền cũng tới thử đi!"
"Đúng đấy, cùng Viên Tổng so găng một chút, xem kỹ thuật bắn của người nào chuẩn hơn."
Điền Nghiêm Kỳ tiếp súng trong tay Viên Tung, Hạ Diệu trong nháy mắt ngừng thở, đạn từ họng súng bay ra. Vô tư cắm vào ngay chính giữa bia ngắm, cũng chính là bay xuyên qua vết đạn của Viên Tung đã bắn trước đó.
"Oa..."
Một trận ồn ào kích động vang lên.
Tấm bia trong bóng tối dần hiện lên hồng tâm, quả nhiên ngay chính giữa là hai vết đạn tạo thành một hình trái tim, mỗi người bắn một nửa.
Mọi người cùng nhau kêu la hô to, liều mạng ồn ào.
"Lộ rồi nha, lộ rồi nha, là đang ở bên nhau, đang ở bên nhau..."
Điền Nghiêm Kỳ bình thường bị ai châm chọc khiêu khích đều chính là mặt không đổi sắc, hôm nay gương mặt lại ngượng ngùng đỏ thẫm.
Hạ Diệu yên lặng nhìn hắn...
Mẹ nó, tôi đây mất cả buổi chiều kêu người khác hãy trở thành hồ ly tinh, kết quả bây giờ chuyện của bản thân chính là đang rơi vào trạng thái nội bộ lục đục!