Thế Bất Khả Kháng

Chương 167: Việc này tôi quyết định rồi



Trong vòng vài tiếng ngắn ngủi, hàng loạt những tin tức liên quan đến Hạ Diệu đang oanh tạc trên internet.

"Theo một nhân sĩ tiết lộ, liên quan đến việc công ty bảo vệ Hắc Báo nhận án tử đều do một vị hình cảnh quan nhị đại điều tra xử lý, vị hình cảnh này chính là người đứng ra bảo đảm sự an toàn cho công ty Viên Tung, cũng là người có quan hệ thân mật với Viên Tung."

(*) quan nhị đại: con ông cháu cha

Trong bài báo liên quan đến vụ án công ty Hắc Báo nêu lên ba điểm đáng ngờ.

"Điểm đáng ngờ thứ nhất: lúc công ty bảo vệ Hắc Báo đang ở đầu sóng ngọn gió của dư luận, làm sao có thể để chuyện hai gã nam nhân cấp cao trong công ty ẩu đả với cảnh sát giao thông xảy ra một cách dễ dàng như vậy?"

"Điểm đáng ngờ thứ hai: căn cứ theo nhân viên XX của cục cảnh sát tiết lộ, bọn họ tiếp nhận vụ việc liên quan đến công ty Hắc Báo, đang lúc lấy lời khai thì liên tục gặp sự không hợp tác. Nhưng vị quan nhị đại bí ẩn kia vừa xuất hiện thì người này liền bộc trực mà thừa nhận hành vi phạm tội."

"Điểm đáng ngờ thứ ba: ký giả điều tra hiểu được, vụ ẩu đả giữa nhân viên bảo vệ Hắc Báo với công nhân của công ty kia là do một vị hình cảnh ra tay đàn áp và bắt giữ, và tất nhiên vị hình cảnh này và vị quan nhị đại kia chính là một."

Con ngươi của Hạ Diệu dựng lên một tầng huyết quang, cái gì mà thần tượng tôi, cái gì mà fan hâm một của tôi... Toàn bộ đều là giả dối! Hạ Diệu trăm triệu lần không nghĩ tới, mối thù trong lòng Báo Đen lớn như vậy, hắn nghiễm nhiên hi sinh công ty bảo vệ Hắc Báo chỉ để phản kích công ty bảo vệ Viên Tung.

Tin tức sau đó càng làm cho tim của Hạ Diệu chấn động kịch liệt hơn.

"Vị quan nhị đại kia dẫn theo bốn năm chục người đến công ty bảo vệ Hắc Báo càn quét đập phá, còn đem sáu người nhân viên vô tội trói gôi, treo ở cửa sổ cao tầng để người dân vây xem." Toàn bộ hình ảnh bằng chứng Hạ Diệu đang đập phá đều được đăng lên.

Cùng lúc đó, chuyện sống mái ở làng du lịch suối nước nóng hồi đầu năm một lần nữa bị lôi ra, hình ảnh lúc đó hiện lên rõ ràng, mà lần này lại là tấm hình chưa được xử lý của Hạ Diệu, nhìn cậu ta không thể sai được.

Phía ngoài thì ký giả liên tục quấy rối, phía trong thì tin tức liên quan đến Hạ Diệu không ngừng nảy sinh.

Lại nhìn thấy một tin khác, Hạ Diệu máu chảy ngược, da đầu suýt nữa nổ tung.

"Có một bạn hữu trên mạng chia sẻ một tấm ảnh chụp được cảnh vị quan nhị thần này cùng Viên Hoành vệ tổng có những cử chỉ thân mật. Dân mạng xôn xao bàn tán. Thậm chí người dân ở quận Triều Dương còn phát hiện giữa đêm có một chiếc xe hơi, không biết hai người bên trong đó làm gì mà xe chấn động kịch liệt. Sau này, mới có một tấm ảnh chụp lại được hai người bên trong xe, tuy rằng hình ảnh có hơi mờ nhưng vẫn dễ dàng nhận ra đây là hai người đàn ông, nghi ngờ đây là Viên XX và vị quan nhị đại bí ẩn kia."(*): Viên Hoành hoặc Viên XX là cái tên ám chỉ Viên Tung vì báo chí không nêu tên thật.

Đầy ắp trong đầu Hạ Diệu bây giờ chính là hình ảnh lúc Báo Đen theo dõi cậu ta, những ánh mắt mập mờ, những lời nói trêu chọc, căn bản tất cả chỉ là thủ thuật che mắt nhằm đưa mình và Viên Tung vào chỗ chết.

Tin tức tiếp theo thực sự không muốn đọc nữa. Đó là tin tức vạch trần hoàn toàn mối quan hệ của Viên Tung và Hạ Diệu, ngay sau đó là hàng loạt tin chỉa mũi dùi vào quỹ từ thiện của Viên Tung.

"Căn cứ theo lời tiết lộ của nhân viên quản lý nhà hàng. Công ty trách nhiệm hữu hạn Viên Hoành đặt tiệc rượu toàn là loại hạng sang giá trên trời. Rượu phải là rượu Mao Đài. Đây là tấm ảnh mà nhân viên phục vụ chụp lại được, mọi người đều đang nghi ngờ về việc quỹ từ thiện này có thực sự là làm ăn chân chính hay không."

"Tổng giám đốc công ty bảo vệ Viên Hoành sau khi tổ chức thành công quỹ từ thiện liền bỏ tiền đầu tư mua hẳn một căn nhà sang trọng xa hoa, điều này càng làm tăng sự hoài nghi về việc tham ô công quỹ."

"Đứng tên căn nhà này là vị quan nhị đại kia. Đây là một căn nhà cao cấp gần nghìn thước vuông. Nột thất bao gồm hồ bơi, rạp chiếu phim cá nhân, phòng tập thể thao, ước tính trị giá hơn trăm triệu nhân dân tệ."

"..."

Hạ Diệu không kiềm được, thét lên một tiếng tức giận.

Ký giả bên ngoài đột nhiên sôi sục.

"Xin hỏi Viên Tung tiên sinh, âm thanh trong phòng của ngài của ai..."

"Có thể tiết lộ một chút được không?"

"Có phải là vị quan nhị đại kia?"

"..."

- ----------

Ba giây sau đó, toàn bộ đám phóng viên đều quay về không còn một ai.

Hạ Diệu đem bản thân chôn vào trong chăn, tay gắt gao cầm cái laptop.

Lúc này, khoảnh khắc mà Viên Tung muốn cùng Hạ Diệu gần gũi đã trôi qua hơn ba tiếng đồng hồ, tất cả nhiệt tình đều bị dập tắt, khí lạnh từ đầu khớp xương tỏa ra làm buốt giá cả cơ thể.

Viên Tung hướng về Hạ Diệu, "Đưa laptop cho tôi xem."

Hạ Diệu lắc đầu.

Viên Tung mặc dù nãy giờ đang rất buồn bực nhưng tuyệt nhiên không trút giận lên Hạ Diệu.

"Nghe lời, đưa cho tôi xem."

Hạ Diệu nhét vào chăn cất giấu, cuối cùng vẫn bị Viên ép buộc đoạt lại.

Xem xong, Viên Tung bỏ qua hết tất cả những tin tức bôi nhọ kia, trực tiếp hỏi Hạ Diệu, "Cậu dẫn bốn năm mươi người đi đến công ty bảo vệ Hắc Báo đập phá?"

Đã đến lúc này, Hạ Diệu biết rõ không thể tiếp tục giấu diếm được nữa, chỉ có thể gật đầu.

"Vì sao?" Viên Tung hỏi.

Trước tiên không thể nói rõ nguyên nhân là vì trả thù cho Viên Như, rất sợ Viên Tung sẽ nổi xung thiên, cho nên đành phải tiếp tục nói dối."Tôi nhìn hắn không thuận mắt."

Viên Tung còn hỏi: "Vì sao không thuận mắt?"

Hạ Diệu phiền não mà trả lời một câu, "Anh đừng hỏi nữa được không? Không thuận mắt chính là không thuận mắt, còn có lý do?"

Nói rồi Viên Tung đột nhiên kéo Hạ Diệu đến trước ngực, hung hăng ôm lấy cậu ta. Hạ Diệu cảm giác được Viên Tung tim đập kịch liệt, bỗng dưng nội tâm đau nhói.

"Không sao cả." Hạ Diệu trấn an Viên Tung, "Chúng ta là đồng tâm đồng lòng, có việc gì cùng nhau đảm đương, không chuyện gì mà không thể vượt qua. Tôi cũng không vừa đâu, dù trời có sập xuống vẫn luôn có tôi gánh cùng anh."

Nhưng thực ra, điều Viên Tung thực sự lo lắng, căn bản không phải là cái này.

Hạ Diệu cảm thấy tâm tình của Viên Tung dị thường, vội đẩy hắn ra hỏi: "Anh sẽ không gạt tôi qua một bên mà một mình đảm đương đấy chứ?"

Viên Tung trầm giọng hỏi, "Ba mẹ cậu làm sao mà đối phó?"

Hạ Diệu bây giờ mới ý thức tới vấn đề này, sắc mặt có chút trắng bệch.

"Không có gì, tôi trước tiên sẽ viện cớ, thực sự không gạt được thì lật bài ngửa luôn."

Ánh mắt kiên định của Hạ Diệu khiến Viên Tung lòng như đao cắt.

"Được rồi, trước tiên ngủ đi đã, có việc gì ngày mai nói tiếp." Viên Tung nói.

Hạ Diệu không hề chợp mắt, dùng sức nắm lấy cánh tay của Viên Tung, nhấn mạnh, "Bây giờ tôi đã toàn tâm toàn ý với anh, anh nếu muốn đá tôi ra khỏi vụ này thì anh không phải là đàn ông."

Viên Tung gật đầu, "Được, ngủ đi."

Hạ Diệu vẫn còn ngủ không được, Viên Tung thấy vậy liền gãi lưng cho cậu ta, gãi một lúc thì dần chìm sâu vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Hạ Diệu vừa trở lại đơn vị, đã bị cấp trên gọi đến.

"Mẹ cậu hôm nay tới đi tìm tôi, ba của cậu cũng gọi điện thoại cho tôi, chú của cậu thì bảo cậu nên xin nghỉ phép mấy ngày. Bởi vì chuyện này nói lớn cũng không lớn nhỏ cũng không nhỏ, hiện tại trong xã hội, quan nhị đại là một cụm từ rất nhạy cảm. Chỉ có điều chúng tôi đều nhìn thấy trong mắt cậu sự chính trực, tà không thắng chính, chú của cậu tin cậu nên cũng đã ra sức giải quyết vụ này."

Lúc Hạ Diệu trở lại phòng làm việc, vốn tưởng rằng Tiểu Huy và Trương Điền sẽ dùng ánh mắt khác thường đánh giá cậu ta, không nghĩ tới hai người họ đều không hề làm như vạy, vẫn còn dùng sức đùa giỡn với.

"Trước đây Viên Tổng cũng không ít lần qua phòng làm việc của chúng ta tặng thức ăn, hóa ra là....hahahaha"

Điền Nghiêm Kỳ từ lúc trời chưa sáng đã bắt đầu bận việc, liên hệ luật sư ứng phó đám ký giả. Đến buổi chiều cả người mệt nhoài uể oải như một vũng bùn, cổ họng nói không ra hơi.

Sau đó thực sự không chịu nổi áp lực liền hướng về Viên Tung nói: "Loại thời điểm này, che đậy tin xấu căn bản không phải biện pháp. Bên này vừa dẹp xuống bên kia lại nhô ra. Một ba vị bình, một ba lại khởi (một con sóng vừa yên một con khác lại ập tới). Mặc dù chúng ta đã giải quyết xong với bên truyền thông, nhưng vẫn còn mạng xã hội, diễn đàn, những trang truyền thông cá nhân không phải chúng ta bảo bọn câm miệng là câm được."

Viên Tung kiên quyết, "Về chuyện công ty tôi mặc kệ. Hễ là tin gì liên quan đến Hạ Diệu, tìm cách xóa sạch cho tôi!"

"Nhưng Hạ Diệu và chúng ta chính là đang dính liền nhau trong chuyện này, anh đem cậu ta vứt bỏ qua một bên, chúng ta không thể giải quyết được vấn đề. Tôi cho rằng phương thức tốt nhất lúc này chính là công khai làm sáng tỏ mọi chuyện, chúng ta cứ nói rõ với truyền thông. Chỉ cần có phát ngôn viên đáp lại chuyện này, vấn đề cũng sẽ không nghiêm trọng giống bây giờ."

"Tôi đồng ý!"

Hạ Diệu không biết lúc nào xông ra, đi tới chỗ Viên Tung và Điền Nghiêm Kỳ.

"Đừng bận tâm đến chuyện cá nhân của tôi, còn chưa ai đem danh tiếng của lão tử tôi đây phơi bày ra mà!"

Điền Nghiêm Kỳ cũng ở một bên phụ họa nói, "Đúng vậy, mục đích của bọn họ căn bản không phải nhằm vào cảnh sát Hạ, nếu không đã đem thân phận thật sự của cảnh sát Hạ phơi bày ra ánh sáng từ lâu. Nếu như chúng ta một mực trốn tránh, rất có thể sẽ đánh mất cơ hội để giải quyết chuyện này, tạo thành tổn thất không cách nào vãn hồi."

Viên Tung vẫn tuôn ra chữ kia, "Xóa!"

Hạ Diệu nóng nảy, "Tôi đứng ra làm sáng tỏ một chút thì đã làm sao? Ảnh hưởng đối với tôi là cực kỳ bé nhỏ! Nếu quả thực tôi lánh đi, công ty của anh sẽ bị ảnh hưởng kinh khủng đến mức nào? Chuyện này nặng nhẹ được mất như thế nào chẳng lẽ anh không rõ?"

Viên Tung mặt không đổi sắc, thái độ kiên quyết.

Hạ Diệu không biết lấy ở đâu ra một ngoan lực, ngay trước mặt Điền Nghiêm Kỳ, một tay lôi Viên Tung ra ngoài cửa.

"Việc này tôi quyết định rồi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.