Thế Bất Khả Kháng

Chương 181: Cười



Hạ Diệu và Viên Tung rời khỏi Hàn Quốc hai tuần lễ, Báo Đen mới về nước.

Khoảng thời gian trước đó, hắn đã phải chạy tới các trung tâm phẩu thuật lớn nhỏ khắp Hàn Quốc, bái lạy hơn mười vị bác sĩ lành nghề, tất cả đều bất lực với gương mặt của hắn. Điều duy nhất có thể làm chính là bão dưỡng gương mặt sau phẩu thuật tốt, đem kết cấu gương mặt ổn định hơn, trông tự nhiên hơn một chút rồi sau này mới có thể tính tiếp, nhưng cũng chính vì bảo dưỡng như vậy mà hắn càng ngày càng trông giống Hoàng Bột.

Trên đường lái xe trở về, người trợ lý dùng sức mà an ủi Báo Đen.

"Kỳ thực tôi thấy....vẫn có chút giống Kim Thành Võ."

Báo Đen hỏi lại: "Giống chỗ nào?"

Trợ lý nói lời này thực chất chỉ muốn an ủi, ai ngờ lại bị Báo Đen cắt cớ hỏi ngược lại.

Người trợ lý nhìn chằm chằm vào Báo Đen rất lâu, nhìn tới nhìn lui, tìm tìm kiếm kiếm xem thực sự có chỗ nào giống Kim Thành Võ không, đến sau cùng lúng ta lúng túng tuôn ra bốn chữ.

"Thân hình cao ráo."

Cũng may Báo Đen bị chuyện này đả kích không nhiều, trong lòng đã quen, chỉ cần không có ai trắng trợn cười vào mặt hắn, hắn có thể dễ dàng tha thứ.

"Không sao." Báo Đen chậm rãi rút một điếu thuốc ra hút, "Quay lại mà nói so với lúc bị thương nặng trên mặt, hiện tại vẫn còn nhìn ra giống con người. Phẩu thuật thẩm mỹ cũng không cần gấp gáp, chờ gương mặt bình phục hẳn rồi quay lại chỉnh sửa tiếp cũng không muộn."

Người trợ lý dùng ánh mắt nhạt màu nhìn Báo Đen, trước đây Báo Đen hút thuốc toát lên là vẻ tà mị cuồng quyến, hiện đang hút thuốc lại hiện ra vẻ mặt hài hước pha chút gian xảo rất nực cười của Hoàng Bột. Ý thức được điều này, người trợ lý liền vòng ánh mắt quay lại, nếu không sẽ cười ra mất.

Một điếu thuốc hút xong, Báo Đen híp mắt, tựa lưng vào ghế xe hơi nghỉ ngơi một lúc.

Báo Đen nhãn thần đặc biệt rất sắc bén, đây là điểm duy nhất hắn không giống Hoàng Bột, chỉ cần hai người họ đối mặt với nhau liền có thể nhận ra ai là ai. Thế nhưng một khi Báo Đen nhắm mắt lại, lập tức đâu lại vào đó, giống nhau như đúc.

Người trợ lý lại liếc trộm Báo Đen, chạy xe ở trên đường có loại cảm giác khó tả được. Thừa lúc Báo Đen nhắm mắt, người trợ lý vội vàng đem khóe miệng giơ lên, nhịn cười nãy giờ thực sự rất đau khổ. Càng không dám cười lại càng muốn cười, nếu như sướng quá bật cười thì đã tốt rồi, chỉ sợ cái này là loại không có cách nào khác để bật cười, khóe miệng liền co quắp, không kiềm chế được sẽ lập tức mà bạo phát.

Báo Đen ho nhẹ một tiếng, người trợ lý vội vàng đem khóe miệng rụt trở lại.

Báo Đen nhắm mắt trong chốc lát, lại đem mắt mở ra.Thần kinh của người trợ lý một lần nữa trở nên căng thẳng, cố gắng tạo ra một cuộc nói chuyện để đánh lạc hướng sự chú ý của bản thân vào gương mặt của Báo Đen.

"Chuyện là... Anh nghĩ lần này phẩu thuật thẩm mỹ thất bại là do ngoài ý muốn?"

Báo Đen lại hút một điếu thuốc, tiếp tục tà ác gian xảo.

"Điều này còn phải hỏi sao? Nhất định là Viên lão súng đứng phía sau giở trò quỷ, ngươi cho rằng hắn trong khoảng thời gian này bận rộn cái gì?

Người trợ lý ngẫm lại thấy cũng đúng, "Tôi từ công ty bọn họ thăm dò được, nói là Viên Tung vừa bỏ đi hơn một tháng. Trước đây người của công ty họ sợ nhất là nhìn thấy Viên Tung, bây giờ muốn gặp cũng không thấy."

Báo Đen đem mặt hướng vào người trợ lý, "Hắn không phải đã sớm về nước rồi sao?"

Ai u cha mẹ thánh thần thiên địa ơi, anh đừng nhìn tôi có được không? Nội tâm đang cười như điên loạn của tên trợ lý đang kêu gào ầm ĩ, hắn cố gắng đem dòng suy nghĩ của mình dời đi.

"Đúng vậy, nhưng hắn sau khi trở về, bốn năm ngày sau vẫn không lộ diện, tất cả mọi chuyện đều ném cho Điền Nghiêm Kỳ xử trí."

Báo Đen hanh cười một tiếng, "Tiểu Điền nhi thật là có chút tài năng."

Tên trợ lý thấy khóe miệng bỉ ổi hèn mọn của Báo Đen nhếch lên, dạ dày lại co quắp muốn bật cười.

Báo Đen còn nói: "Ta cùng Viên lão súng triệt để ghi hận, không phá hủy gương mặt đó của hắn, ta thề sẽ tự chặt đứt hai cánh tay."

Tên trợ lý đột nhiên cả kinh, cảm thấy sứ mệnh phụng sự của mình to lớn, đã không còn muốn cười trêu Báo Đen nữa. Hắn theo Báo Đen nhiều năm như vậy, tạm thời không luận đến nhân phẩm Báo Đen thế nào, là một thuộc hạ, hắn tuyệt đối không làm trò phản bội. Nhìn thấy đại ca bị ức hiếp như vậy, tên trợ lý khẳng định nuốt không trôi khẩu khí này, cho nên tỏ thái độ.

"Tận hết sức lực phụng sự cho anh!"

Báo Đen dùng tay sờ sờ dưới cằm, nhẹ nhàng vuốt vuốt, "Ngươi nói xem, đem gương mặt của hắn biến thành người nào thì tốt?"

Tài xế không cần suy nghĩ liền trả lời, "Vương Bảo Cường!"

Báo Đen vỗ bắp đùi cười hớn hở, "Đúng, Vương Bảo Cường."

(*) Vương Bảo Cường:

Tên trợ lý nín nhịn cả một chặng đường, lăn lộn cả đời, gió to sóng lớn cỡ nào cũng đã từng cắn răng vượt qua, đến sau cùng thua bởi nụ cười rất mắc cười này của Báo Đen. Bây giờ dùng chiêu gì cũng không ổn, cái gì mà trượng nghĩa, nhân đạo ngu ngốc? Bây giờ dù cho có dùng lực cưỡng chế cũng đừng hòng ngăn được tôi, con mẹ nó lão tử tôi thực sự muốn cười."Ha ha ha ha hắc..."

Nụ cười lúc này thu lại không được, vốn tưởng rằng có thể mượn "Vương Bảo Cường" để cười vào gương mặt Hoàng Bột kia của Báo Đen, kết quả cười hơi quá lố, bị sức phán đoán nhạy bén của Báo Đen phát hiện.

Xe chợt dừng ở ven đường, một trận tiếng la hét bi ai chui từ trong xe đi ra ngoài.

- ----------------

Bởi vì người trợ lý đã sớm thông báo, mọi người khi nhìn thấy Báo Đen không được cười nhạo. Lúc Báo Đen đi về công ty, tất cả nhân viên đều nén cười mà cúi đầu chào, lúc hắn rời đi mới bắt đầu ngã lăn ngã lộn ra mà cười không còn biết ngày biết tháng.

Báo Đen liền vào phòng làm việc, sau đó bên ngoài cửa có hai vị quản lý trẻ đang đưa đưa đẩy đẩy.

"Cậu vào đi!"

"Tôi không muốn đi vào, tôi sợ tôi sẽ cười."

"Chuyện đến mức này, cậu còn có thể cười được?"

"Cậu không cười được thì cậu vào đi."

"..."

Phịch một tiếng, một người bị một người kia đẩy vào.

Báo Đen ngẩng đầu một cái, vị quản lý trẻ kia biểu tình nhịn cười hiện rõ.

"Chuyện là, công trường bên kia xảy ra chút chuyện."

Nói xong, chạy nước rút một trăm mét, tốc độ như máy bay lao thẳng vào nhà vệ sinh, tay chống lên tường bắt đầu cười như điên như dại.

Báo Đen lái ô-tô chạy tới công trường.

Chuyện nguyên do là như vầy, Điền Nghiêm Kỳ mấy ngày nay tâm tình cực kém, một mặt là do việc quản lý công ty quá áp lực, liên tiếp gặp chuyện không may. Còn mặc khác là do câu nói "Tôi sẽ cùng chết" ngu ngốc của Viên Tung khiến tâm tình cậu ta càng như có một làn khói mù mịt. Kết quả càng hấp tấp càng dễ sai lầm, công nhân hai bên lại đánh nhau.

Lúc Điền Nghiêm Kỳ chạy đến, lực lượng hai bên đang giằng co, bên này có người bị đánh, bên kia cũng có người trúng chiêu. Thấy Nhị đương gia đến, lực lượng bên này đang lúc nóng nảy liền quy quy củ củ, bởi vì Điền Nghiêm Kỳ nhiều lần dặn dò bọn họ dù có bất kì khiêu khích gì, nhân nhượng cho khỏi phiền toái là nguyên tắc căn bản.

"Điền Phó tổng, chúng tôi..."

Cái danh xưng "Điền phó tổng" này là do các công nhân đối với Điền Nghiêm Kỳ kính xưng, tuy rằng vô danh nhưng hữu thực.

Điền Nghiêm Kỳ yên lặng nhìn người trong nhà bị đánh đến máu ứ đọng trên mặt, thần sắc ngưng trọng.

Không ai dám lên tiếng, bởi vì Điền Nghiêm Kỳ một khi đã nỗi bão, thủ đoạn hung ác so với Viên Tung không kém là bao.

Kết quả, bị đè nén đến cùng cực, Điền Nghiêm Kỳ đưa ngón tay chỉ về phía đám công nhân bên Báo Đen.

"Đánh bọn chúng."

Công nhân bên này lộ ra kinh sắc, "Anh nói cái gì?"

Điền Nghiêm Kỳ không thèm lặp lại lần thứ hai, trực tiếp xông lên bắt đầu động thủ.

Trận bão tố này đã nín nhịn quá lâu, một khi đã trút nước xuống thì vô phương thu tràng.

Điền Nghiêm Kỳ như điên loạn ẩu đả với đám công nhân phía đối thủ, cái gì cũng không màng tới, chỉ muốn đấm đánh một trận cho thống khoái. Tâm tình của hắn trực tiếp kích động đến hành động của đám người trong nhà, càng đánh càng kịch liệt, cục diện càng khó có thể khống chế.

Công nhân bên Báo Đen lực lượng đông hơn dù sao vẫn chiếm ưu thế, hơn nữa lực lượng cứu binh không ngừng chạy đến hỗ trợ, khiến bên này càng ngày càng chống đỡ không được.

Ban đầu Điền Nghiêm Kỳ lấy một chọi tám, nhưng sau đó mười mấy người vây quanh tấn công một mình hắn, một cước một đấm phát ra đều làm hắn không đỡ được.

Lúc Báo Đen chạy tới, mặt của Điền Nghiêm Kỳ đã sưng đến mức không có cách mà nhìn rõ, khóe mắt và khóe miệng đều ứ đọng máu bầm.

Lúc nghe được bên kia hô "lão tổng" đã tới, Điền Nghiêm Kỳ trong lòng có loại cảm giác "phá quán tử phá suất" (lỡ rồi chơi tới bến luôn)

"Chuyện gì xảy ra?" Báo Đen hỏi.

Người công nhân phụ trách bên Báo Đen nói: "Bọn họ gây sự trước, chính là người đang nằm trên mặt đất kia, Nhị đương gia của bọn họ, hắn hướng về chúng ta động thủ."

Báo Đen chậm rãi sãi bước, đi tới bên người của Điền Nghiêm Kỳ, ngồi xổm xuống nhìn chăm chú vào hắn.

Điền Nghiêm Kỳ thần sắc ngưng trọng, người này là ai? Tại sao lại nhìn có chút quen mắt?

Báo Đen mở miệng nói: "Tiểu Điền nhi, cậu nằm đây làm gì? Cậu không phải là đại quán quân bảo tiêu toàn năng sao? Khí chất này biến đâu mất rồi?"

Điền Nghiêm Kỳ nghe ra được giọng nói của Báo Đen liền kinh hãi sửng sốt, ánh mắt như móc câu nhìn thẳng vào hắn không nói lên lời.

Báo Đen lại đấm vào chỗ đang ứ máu trên mặt Điền Nghiêm Kỳ một phát, giễu giễu nói: "Trừng mắt nhìn tôi có ích lợi gì? Đứng lên tiếp tục đi, tựa như lúc cậu ở trên lôi đài lần đó đấy, khiến đám anh em của tôi mở rộng tầm mắt một chút."

Kết quả, khích tướng nửa ngày trời, không đem Điền Nghiêm Kỳ tiếp tục đánh đấm, ngược lại còn kích động hắn cười một trận không thể kiểm soát.

Điền Nghiêm Kỳ quả thực cười đến điên rồi, hắn tự cho rằng hắn chính là phá quán tử (kẻ phá phách không màng đến điều gì nữa), không ngờ còn có người so với hắn còn phá hơn.

Báo Đen lúc này mới ý thức được Điền Nghiêm Kỳ vì sao cười, không buồn bực mà ngược lại châm chọc, "Cười đi, cười cho sướng vào, chờ ngươi trở lại công ty, ngươi liền triệt để không cười được."

Điền Nghiêm Kỳ ôm bụng tiếp tục cười điên cuồng.

"Ta nói cho ngươi biết, cho dù sau chuyện này ta bị Viên Tung đuổi đi, chỉ cần vừa nghĩ tới gương mặt này của ngươi, ta cũng có thể ngay lập tức bật cười, ha ha ha ha ha ha ha ha hắc..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.