Thế Bất Khả Kháng

Chương 220: Phiên Ngoại 5



Thiệt đáng đời
Lý Chân Chân biểu tình khoa trương, vội vàng ở một bên chất vấn Vương Trì Thủy
"Cậu nói Hạ Diệu EQ thấp á?!"
Vương Trì Thủy có chút buồn cười "Tôi là nói cậu ta EQ thấp, cũng không có nói cậu.

Cậu kích động cái giề?"
"Phí lời" Lý Chân Chân mạnh mẽ vỗ ngực "Tôi nói cậu thật chẳng biết gì cả.

Nếu trước kia thầy Hạ không mở lớp học nhỏ để nâng cấp trình độ EQ cho cái đứa thương tật cấp 9 như tôi thì liệu tôi có được như ngày hôm nay không hả"
Sau đó lại tiếp tục quay sang nhìn Vương Trì Thủy "Tiện thể cho cậu biết, cậu nói thử xem trình độ EQ của Bành Trạch như thế nào?"
"Hừm" Vương Trì Thủy cười lạnh một tiếng, quả thật suy xét qua thì trong ba người bạn thân, trình độ như Bành Trạch cùng Lý Chân Chân đã là tốt lắm rồi.
Lý Chân Chân tự hào nói tiếp "Có thể xem Bành Trạch là do tôi vừa lừa vừa gạt mà hốt về nhà.

Vậy cậu nghĩ thử EQ của ai lợi hại hơn?"
"Đương nhiên là cậu, được chưa? Nhưng cậu thì không được, cậu mà gặp Tuyên Đại Vũ chắc chắn sẽ ngậm vàng trong miệng.

Còn Bành Trạch thì khác, tóm lại là tôi vẫn muốn tìm Bành Trạch a"
Vương Trì Thủy nói xong liền muốn đi vào, Lý Chân Chân tất nhiên không thể để người ta thuận lợi qua cửa như vậy, vội vội vàng vàng đứng ở chính điện chặn lại.
"Ế, tôi còn chưa nói xong a.

Cậu phải tin tôi, không phải tôi không muốn giúp cậu mà là muốn cùng cậu cẩn thận bàn bạc trước rồi lúc đó mới đi tìm Bành Trạch"
Vương Trì Thủy nghe qua cũng có phần hợp lý, nhẫn nại giương mắt nhìn người kia chờ đợi.

Lý Chân Chân lúc này liền nhanh nhẹn bắt đầu phân tích tình hình "Cậu nghe nhé.

Ban nãy không phải nói Bành Trạch là do tôi hốt về nhà sao, cho nên suy ra Bành Trạch EQ rõ là thấp hơn tôi một bậc đúng không? Sau đó vấn đề chính là người đứng sau giúp tôi ra chủ ý này lại là Hạ Diệu nha"
"Cậu nói sao?" Vương Trì Thủy ngẩn người mở to mắt "Vậy EQ của Hạ Diệu so với cậu cao hơn, so với tôi càng cao hơn nữa á"
Lý Chân Chân hào hứng búng tay một cái cười to "Chính xác, đúng là ý này"
Vương Trì Thủy ngơ ngác xòe tay ra nhẩm tính.

Này nhé, đầu tiên là EQ của Bành Trạch thấp hơn Lý Chân Chân, mà của Lý Chân Chân lại thấp hơn của Hạ Diệu.

Như vậy tính ra không phải là EQ của Hạ Diệu còn cao hơn Bành Trành những hai lần sao.
Có mùi hư cấu đâu đây a
~ Vương Trì Thủy nghi hoặc liếc mắt nhìn sang Lý Chân Chân liền nhận được ngay mấy cái gật đầu xác nhận.
"Bởi thế cho nên hiện tại có tìm đến Bành Trạch cũng không giúp ích được gì đâu" Lý Chân Chân nghịch ngợm vò nắm chiếc tạp dề "Cậu hiểu rồi thì....chú ý! Đằng sau quay! tiến năm bước! Bước! 1 2 1 2 1!
"1 cái đầu cậu ấy" Vương Trì Thủy nổi cáu đem tạp dề trên người Lý Chân Chân kéo ra, tiểu Chân đệ đệ sau đó liền vì thế mà hùng dũng hiên ngang chào đón nắng ấm ban ngày.Vương Trì Thủy ngay lập tức bày ra tư thế hổ báo trường mẫu giáo, thật có chút hận bản thân không thể dùng một cước mà thân thiện chào hỏi tiểu Chân tử đệ đệ
"Hai tên đáng ghét, đừng hòng lão tử cho phép các người trước mặt ta ân ái"
Lý Chân Chân bị hành động này của Vương Trì Thủy làm trở tay không kịp đành phải vội vàng đem quần của mình nhanh chóng che lại, lùi về sau cửa trốn khỏi móng vuốt của người kia.
Một giây sau đó từ trong nhà liền vang lên tiếng gào thét phẫn nộ của nam nhân khác
"Vương Trì Thủy!!!! Cậu ốm đòn phải không?!"
Lời vừa dứt, Vương Trì Thủy đã nhanh nhẹn phóng đi.
Hắn tuyệt đối không thể để Bành Trạch tóm được a
~ Ngày thứ hai Hạ Diệu hẹn Vương Trì Thủy ra gặp mặt.

Vương Trì Thủy đối với việc Hạ Diệu giúp đỡ không thành vẫn còn ghi nhớ trong lòng.
"Cậu là cố ý có phải không? Có phải muốn tôi trước mặt Đại Vũ nịnh cậu một chút, có phải cậu tiếc nuối cái cảm giác được theo đuổi, được yêu thương khi xưa không? Thà ăn no chết cũng không cho tôi một miếng, cậu thật xấu xa!"
Hạ Diệu không lộ ra biểu tình gì nhìn Vương Trì Thủy "Cậu có phải đã nhận nhiều kịch bản quá rồi không?"
Vương Trì Thủy lạnh mặt, Hạ Diệu cầm bút ghi âm đưa cho Vương Trì Thủy
"Đây là cuộc nói chuyện giữa tôi với cậu ta."
"Đưa tôi làm gì? Nói thì cũng đã nói rồi, giận thì cũng đã giận rồi!"
Nhìn bộ mặt giận dữ của Vương Trì Thủy, Hạ Diệu cười một tiếng.

Quả thật thu hoạch cũng không ngoài ý muốn.

Vương Trì Thủy do dự một chút rồi cuối cùng cũng mở đoạn ghi âm, lại đúng lúc Tuyên Đại Vũ nói đến "tiểu 2B".

Hạ Diệu thì chú tâm đến biểu tình của Vương Trì Thủy, kết quả người ta vui vẻ ra mặt.

Thậm chí không giấu được hạnh phúc, một chút ngại ngùng nói ra "Cậu ấy lúc nào cũng kêu tôi như vậy đó."Hạ Diệu được tặng miễn phí một cơn ớn lạnh.

Quả nhiên, nồi nào úp vung nấy, lỗ tai nào thì phối với miệng đó.
Đợi được một lát Vương Trì Thủy đột nhiên tắt máy "Khoan đã! Ngoài cậu ra còn có một người khác nói chuyện với Đại Vũ, hắn là ai?"
"Hình như là diễn viên mới ký hợp đồng của công ty Đại Vũ a" – Hạ Diệu nói.

WebTru yen Online.

com

"Công ty Đại Vũ mới ký hợp đồng à? Đừng nói là nó..."
...................
Chiều cuối tuần vậy mà mưa lớn mãi đến tối cũng chưa tạnh, Tuyên Đại Vũ vừa leo lên xe, thì thấy một người cầm dù đi đến gõ cửa xe.

Gió mưa làm ướt cả khuôn mặt đẹp trai, nhìn lên người kia có vẻ khẩn trương.
"Tuyên tổng, xe tôi hư rồi mà ở đây lại khó bắt xe.

Tôi có thể ngồi nhờ xe của anh được không?"
Tuyên Đại Vũ không ngẩng đầu ừ một tiếng.

Anh chàng đẹp trai nhanh chóng lên xe, xe mới đi được một chút Vương Trì Thủy cầm dù xuất hiện.

Cậu ở đây nhìn hết một ngày, rõ ràng thấy chiếc xe chở hắn đi khắp nơi cũng không có việc gì.

Tại sao lại hư ngay lúc này? Đích thị là giở thủ đoạn!"Đại gia mày! Nếu mày đã thích xe bị hư như thế, Lão tôn tử đây sẽ hoàn thành tâm nguyện cho mày!" Vương Trì Thủy chửi thầm.
Dầm mưa cảm giác thật đau khổ, một lúc sau bốn bánh xe đã vinh dự được chọc thủng, cho mày toại nguyện.
Trên đường trở về anh chàng đẹp trai nọ lén nhìn Tuyên Đại Vũ mấy lần đều phát hiện Tuyên Đại Vũ chơi điện thoại, liếc một chút thấy toàn tin nhắn, Tuyên Đại Vũ thì sắc mặt không được tốt.
"An Nhuận à cậu muốn đi đâu?" – Tài xế hỏi.
An Nhuận chưng hửng rồi lập tức quay sang Tuyên Đại Vũ "Về nhà em trước đi, nhà em cũng gần".
Tuyên Đại Vũ vẫn duy trì khuôn mặt lạnh như băng, xem hai người kia nói chuyện giống như không liên quan tới mình.

An Nhuận nhìn Tuyên Đại Vũ, rõ là thừa biết lại còn hỏi "Tuyên tổng, mấy ngày nay sao không thấy Thủy ca vậy? Hồi trước không phải lúc nào cũng bám theo anh sao?"Tuyên Đại Vũ không muốn nói nhiều nên trả lời rất qua loa "Cậu ấy cũng có việc của cậu ấy" – "À em nhớ rồi, mấy ngày trước Thủy ca có nói với em phải lên tiết mục gì đó được biên đạo mời, không thể không nể mặt người ta".
Tuyên Đại Vũ thần kinh lập tức co lại một cái "Cậu ấy nói với cậu khi nào?"
"Khoản hai tuần trước." – An Nhuận như biết rất rõ.
Mặt Tuyên Đại Vũ tối sầm.

Theo lời An Nhuận mà nói, một tuần trước biên đạo đã mời thì Vương Trì Thủy đã gạt mình đi bàn trước với người ta.

Tạm thời không nói đến việc có gian tình hay không, chỉ việc này đã đủ làm Tuyên Đại Vũ nổi điên rồi.

An Nhuận lại thêm vào "Em rất ngưỡng mộ Thủy ca, rất được lòng người.

Ai cũng có thể ở bên cạnh, nghe nói anh ấy với biên đạo đó quen biết tại quán bar, không đúng, là em trai của biên đạo đó.

Nếu em có tài như vậy, không cần có người nâng đỡ để được nổi tiếng".
Tuyên Đại Vũ thần sắc chuyển biến "Hắn còn có em trai sao?"
"Nghe nói hai người đó rất giống nhau." An Nhuận trả lời.
Tuyên Đại Vũ nét mặt lại càng không tốt.

An Nhuận không những làm cho Tuyên Đại Vũ lo lắng còn tự mình mừng thầm thêm dầu vào lửa "Có lần Thủy ca uống say, em trai hắn vì anh ấy chạy ngược chạy xuôi, cầu xin hắn không để cho anh ấy lên truyền hình.

Nghe nói còn là ngày ngày đều hối thúc rất để tâm."
Tuyên Đại Vũ lửa giận đã bốc lên tới não, lập tức hét lên "Dừng xe!" Tuyên Đại Vũ hét lên một tiếng, tài xế lập tức dừng lại ngay gần một trạm xe.

Tuyên Đại Vũ mặt không đổi sắc nhìn An Nhuận nói "Đây là trạm xe công cộng rất dễ bắt được xe.

Đi xuống!"
"Tôi..."- Tay An Nhuận tự chỉ mình, bộ dạng kinh ngạc không sao hiểu được.

Tuyên Đại Vũ thần sắc u ám, ánh mắt sắc lạnh ý tứ rõ ràng.

Không phải cậu thì còn ai? Hôm nay lão tử tâm trạng không tốt lại không ai trút giận, không lôi cậu ra khai đao thì lôi ai đây? Xuống xe!
Xe chạy đi rồi An Nhuận còn đứng đơ người.
"Tên đó bị người ta đuổi xuống như vậy haha..." Vương Trì Thủy ngồi trên chiếc taxi phía sau, cười sung sướng đến miệng cũng méo luôn rồi, đáng đời!
An Nhuận tức giận gọi điện thoại "Cho một chiếc xe đến Mạc Thành Môn, 10 phút đến ngay".
"An thiếu gia, xe hư rồi đang sửa, một tiếng rưỡi nữa chưa chắc xong.

Cậu có thể tự kêu xe không?"
"Xe tại sao lại hư?" An Nhuận chất vấn.
"Tôi không biết.

Bốn bánh xe đều bị đâm thủng." Tài xế nói.
An Nhuận tức giận kêu la oai oái "Tên chết tiệt nào đến cái xe của ông đây cũng dám đụng.

Anh mau điều tra cho tôi! Còn nữa, kêu một cái xe trong vòng 10 phút đến đây!
Vương Trì Thủy xì một tiếng, tự kêu xe thì chết hay sao.

Lại quay đầu nói với tài xế chạy nhanh hơn chiếc xe phía trước.

Lúc xe của Tuyên Đại Vũ sắp tới nhà thì Vương Trì Thủy đã đứng ở góc cua đầu đường, toàn thân ướt đẫm, bộ dạng tội nghiệp cứ như đứng dầm mưa cả tiếng, khát vọng được người ta lôi lên xe, được yêu thương che chở.

Thế nhưng Tuyên Đại Vũ vẫn là nét mặt thản nhiên.
Kẻ khác dùng chiêu hỏng xe biểu đạt thành ý muốn đi nhờ, lên xe rồi lại đi nói xấu người ta cuối cùng cũng bị đuổi xuống.

Vậy tôi sẽ đứng ở đây, trong tình cảnh đáng thương như thế này, chiếc xe này sẽ vì tôi mà...!"Ào" Cả đống nước mưa từ mặt đường hiên ngang hất thẳng lên người Vương Trì Thủy.

Chưa kịp để cậu hiểu tình huống để lùi lại.

Toàn bộ nước dơ dính vào người, vừa ướt vừa dơ vừa lạnh.

Tuyên Đại Vũ mặt lạnh phá lên cười vui vẻ..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.