Thế Bất Khả Kháng

Chương 4: Giúp em làm mối đi mà!



Ở bờ sông, Hạ Diệu đem yểng tử cùng đi dạo, phía trước đột nhiên xuất hiện một chiếc xe. Một cô gái rất lẳng lơ khêu gợi vùng Đông Bắc từ trên xe bước xuống, ngang ngược đứng ở trước mặt Hạ Diệu.

Thân mặc một chiếc váy màu lục (1), vai được khoét sâu thiết kế đặc biệt gợi cảm, kết hợp với mái tóc được uốn xoăn, phát hoạ nên dáng vẻ trưởng thành nhưng lại thuỳ mị thướt tha. Bắt mắt nhất là chỗ xẻ sâu nơi chân váy, làm lộ ra cặp chân đẹp vừa trắng nõn vừa thẳng dài, toả sáng mà "kích thích" nhãn cầu Hạ Diệu.

Tạo hình này chắc chắc phải có chín mươi chín phần trăm đàn ông phải quay đầu lại, nhưng Hạ Diệu lạ nằm ở một phần trăm còn lại.

"Em nói, Hạ thiếu gia, đặc biệt chuẩn bị tiệc rượu cho anh, tại sao anh lại không đi?"

Hạ Diệu mặt không thay đổi cự tuyệt, "Không muốn đi".

Viên Như tiến thêm mấy bước đem cặp chân dài hướng về phía Hạ Diệu, lớn tiếng hỏi: "Chẳng lẽ là anh tránh mặt em sao?"

"Không hề." Nói xong hai chữ, Hạ Diệu trực tiếp xoay người trở về.

Viên Như nhanh chân đuổi theo, "Này, em đang hỏi anh, anh vội đi cái gì?"

Hạ Diệu liếc mắt nhìn Viên Như, lạnh lùng nói:" Váy này xem chừng xẻ tà tới tận nách hử?"

Viên Như không hề tỏ ý xấu hổ, ngược lại còn lẳng lơ hướng Hạ Diệu mà giễu cợt: "Anh thấy hấp dẫn chứ?"

Nói xong còn cố ý vén váy cao hơn nữa, để lộ cặp chân dài mê người.

Hạ Diệu đi nhanh hai bước, cố ý cách Viên Như thật xa.

Viên Như vẫn đuổi theo, đuổi tới khi Hạ Diệu vào hẻm nhỏ, xe của cô ta cũng không lái vào được nữa, mới bất đắt dĩ mà bỏ đi.

...

"Anh hai, em lại đang thích một người đàn ông"

Qua cái từ "lại" này, có thể thấy tình huống này diễn ra không biết bao nhiêu lần.

"Nhưng mà anh ấy lại không có ý đối với em, anh giúp em làm cho hắc thích em đi, trên thế gian này chỉ có mình anh là giúp được em thôi."

Viên Tung im lặng trầm mặt.

"Anh ấy là cháu đích tôn ba đời của một dòng họ danh giá có công với cách mạng."

Viên Tung vẫn im lặng trầm mặc.

"Anh ấy rất đẹp trai, bãn lĩnh hoàn hảo, chưa từng yêu ai, không có tật xấu, hơn nữa bây giờ còn độc thân. Anh nói đi, loại đàn ông này đi đâu mà tìm? Trừ đứa em gái này của anh ra, ai còn có khả năng khống chế được."

Viên Như từ đầu đến cuối không nhận được câu trả lời, nhịn không được liền giận dữ hỏi: "Anh trả lời em một chút gì đi chứ!"

"Tự giải quyết việc của em đi."

Viên Như vừa nghe như vậy liền có chút khẩn trương,"Người đàn ông này quá mạnh mẽ, như một tảng đá cứng, có khiêu gợi cách mấy anh ấy đều không có phản ứng. Anh nói xem hai cái chân dài gợi cảm của em này, người thấy người khen, nhưng anh ấy lại không hề có phản ứng một chút gì."

Viên Tung cũng không phản ứng gì.

"Điều này chứng tỏ cái gì? chứng tỏ người đàn ông thực sự đáng tin cậy!" Viên Như tiếp tục lằng nhằng, "Anh hai à, anh giúp em một chút đi, em cam đoan, nếu gặp hắn, anh sẽ thích hắn ngay cái nhìn đầu tiên."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.