Thế Bất Khả Kháng

Chương 41: Bất công



Nhoáng cái đã tới cuối tháng chín, Hạ Diệu ở công ty bảo tiêu của Viên Tung làm đặc huấn được hơn một tháng rồi. Từ học viên dự bị đã chuyển biến thành phần tử tích cực, rất mau chóng hòa hợp với học viên ở nơi này. Đến cuối tuần, còn có thể xách ra chút đồ ăn ngon từ trong nhà, cầm tới chia cho các anh em cùng ăn.

Những học viên này bình thường thích nhất là trêu chọc Viên Tung với Hạ Diệu, anh vợ với em rể. Bởi vì bọn họ phát hiện, từ lúc Hạ Diệu đến, Viên Tung không còn quá nghiêm khắc như trước. Từ thứ hai tới thứ sáu, ngoại trừ tiết học đặc biệt và những lúc giám sát theo thường lệ, thời gian còn lại cực ít khi thấy hắn lộ diện. Nhưng một khi tới cuối tuần, gần như bất chấp mọi kiểu thời tiết đều đến đây, một tấc cũng không rời. Hơn nữa có học viên tinh tế còn phát hiện ra, Viên Tung cuối tuần ăn mặc rất khác so với ngày thường.

Vào ngày thường, không ai dám đề xuất ý kiến với Viên Tung, đó quả thực chính là tự tìm cái chết. Tới cuối tuần thì lại không như vậy, chỉ cần Hạ Diệu có mặt ở đây, Viên Tung sẽ mặt không đổi sắc mà nói một câu “Để tôi suy nghĩ đã”. Bởi vậy, một khi có ý kiến hay quan điểm gì, các học viên đều thực ăn ý mà để dành đến cuối tuần, túm Hạ Diệu tới để cùng đề cập.

Thậm chí đến cuối tuần, các huấn luyện viên đều sôi nổi hẳn lên, rảnh rỗi liền trêu chọc Viên Tung với Hạ Diệu.

“Báo cáo tổng huấn luyện viên, vừa rồi lúc tập luyện thể năng, Hạ Diệu làm biếng hai mươi phút.”

“Báo cáo tổng huấn luyện viên, vừa rồi Hạ Diệu một mình ra ngoài nghe điện thoại, không đúng hạn hoàn thành nhiệm vụ quy định.”

“Báo cáo tổng huấn luyện viên, chiếu theo tiêu chuẩn trừng phạt từ trước tới giờ, ngài nên đá cậu ta ba cú, đánh cậu ta hai gậy, tịch thu điện thoại của cậu ta nữa.”

“…”

Sau đó, mấy huấn luyện viên híp mắt tà ác ngó chằm chằm Hạ Diệu bị Viên Tung gọi vào văn phòng, đủ loại rình coi với nghe trộm.

Mấy phút sau, Hạ Diệu bước ra từ phòng làm việc của Viên Tung, mấy gã huấn luyện viên làm như lơ đãng đi đi lại lại, giám sát học viên tập luyện. Kỳ thực hễ chạm mặt nhau là lại thì thầm khe khẽ, “Khà, nhìn thấy không? Túi quần lại phồng lên rồi.”

Mỗi lần Hạ Diệu bị Viên Tung gọi vào văn phòng “giáo huấn riêng”, khi đi ra đều sẽ phồng lên một bên túi quần, không phải túi áo, mà là túi quần. Bên trong đều là đồ ăn vặt, hiện tại là một thanh socola hạnh nhân và hai gói mâm xôi khô, đều là đặc sản Đông Bắc, họ hàng gửi lên từ dưới quê. Hôm nào đó nói nặng lời, còn có thể nhét thêm một bao thuốc lá, chỉ sợ ai đó giận dỗi.

Quan hệ giữa Hạ Diệu với Viên Tung cũng không còn căng thẳng như trước, lúc nghỉ ngơi cũng sẽ trò chuyện đôi câu, phần lớn là về việc huấn luyện. Hạ Diệu phát hiện Viên Tung này lúc đứng đắn lên cũng không tồi, hành sự quyết đoán, nhân cách chính trực, có tâm nghề nghiệp. Thỉnh thoảng lên cơn thiếu đứng đắn, Hạ Diệu có thể trốn thì trốn, không trốn được bị hắn sờ hai cái, đơn giản chỉ mắng vài câu, cũng không để bụng.

Tần suất gặp mặt của tiểu yểng và đại yểng duy trì đồng nhất với chủ nhân của chúng, cứ đến cuối tuần Hạ Diệu sẽ xách lồng chim đến công ty, sau đó đổi sang một cái lồng rộng hơn, đem cả hai chú chim thả vào, treo lên một gốc đại thụ trong công ty.

Cạnh sân huấn luyện của công ty có một hồ sen, lá sen rậm rạp, lại đã tới mùa thu hoạch củ sen (1).

Hôm nay là mười bốn tháng tám âm lịch, rất nhiều đơn vị cho nghỉ từ trưa, công ty Viên Tung lại vẫn duy trì huấn luyện như thường. Rất nhiều học viên đứng ngồi không yên, thừa dịp Hạ Diệu ở đây, đều đề nghị không huấn luyện nữa, đi đào củ sen tập thể.

Viên Tung vẻ mặt nghiêm túc nói: “Có thể đào, nhưng huấn luyện xong rồi đào, muốn đào bao nhiêu thì cứ đào.”

“Huấn luyện xong mới đào thì còn gì thú vị, mọi người cùng nhau đào mới hào hứng chứ!”

“Chính thế! Huấn luyện xong thì trời tối mất rồi, đến lúc ấy lại phải vội vã về nhà, ai còn tâm trí mà đào củ sen chứ?”

“Bây giờ đào là buổi tối có thể mang về nhà rồi.”

Viên Tung vẫn nghiêm mặt, ngữ khí quyết đoán.

“Tôi nói không được là không được, Trung Thu với Quốc Khánh có thời gian thì lại tới mà chơi, bây giờ chính là thời gian huấn luyện.”

Chúng học viên đều mất hứng quay về đội, ai cũng xị mặt, một bộ biểu tình tức giận mà không dám nói.

Tiết thứ nhất kết thúc, Hạ Diệu đứng trước cửa sổ lầu hai, lẳng lặng nhìn hồ sen cách đó không xa. Kỳ thực cậu cũng muốn đào củ sen, từ nhỏ cậu đã là đại thiếu gia được cơm bưng nước rót, chưa từng trải qua loại việc nhà nông này.

Viên Tung chầm chậm bước tới, đứng bên cạnh Hạ Diệu, nghiêng đầu nhìn cậu.

“Cậu cũng muốn đào củ sen?”

Hạ Diệu đút tay trong túi quần, làm vẻ mặt không hề gì.

“Không, tôi chỉ ngắm hai con chim chút thôi.”

Nói xong, Hạ Diệu liếc nhìn Viên Tung một cái, bỏ đi.

Năm phút sau, một tin tức tốt lành truyền vào đội.

“Viên tổng nói buổi huấn luyện chiều nay hủy bỏ, đi đào củ sen tập thể!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.