Thệ Bất Vi Phi

Chương 130: Diệt khẩu



Edit: Docke

Hộ Long Vệ bảo vệ bên cạnh Tần Thập Nhất cảnh giác nhìn hắn đến gần. Tần Thập Nhất nhìn hắn, khẽ thở dài: “Thúc phụ, chất nhi (cháu trai) thật không phải với ngài, cô phụ kỳ vọng của thúc rồi…”   

Tần Hàng Bách lộ vẻ đau khổ, nước mắt rơi như mưa: “Chất nhi, ngươi thật sự bỏ mặc thúc phụ hay sao? Thúc phụ còn phải trông cậy vào ngươi mà…”

Hắn run rẩy run rẩy đi đến gần Tần Thập Nhất, cầm trong tay một miếng ngọc bội, muốn đưa cho Tần Thập Nhất, nhưng lại bị Hộ Long Vệ cản trở. Tần Thập Nhất nhìn thấy miếng ngọc bội, không khỏi trấn động. Hắn không tự chủ được đi qua, không thèm để ý đến sự cản trở của Hộ Long Vệ, tiếp nhận miếng ngọc bội kia. Hắn nói: “Là ngọc bội của mẫu thân. Thúc phụ, mẫu thân của ta đâu?”

Tần Hàng Bách lộ ra một tia cười thảm, nói với Tần Thập Nhất: “Thập Nhất, ngươi đừng sợ. Ngươi sẽ được gặp mặt mẫu thân ngươi…”

Nghe xong lời này, Thụy Vương gia đột nhiên cả kinh, kêu lên: “Mau bỏ ngọc bội kia xuống đi…”

Đáng tiếc, đã quá muộn rồi…

Tần Thập Nhất từ từ mềm yếu ngã xuống. Từ trong mắt trong mũi, máu tươi chảy ra. Hắn không thể ngờ được, thúc phụ của hắn lại chính tay giết chết hắn, còn lợi dụng đến ngọc bội của mẫu thân hắn.

Mọi người thật sự không thể ngờ được thân nhân vừa mới gặp nhau, chỉ trong chớp mắt, người tự xưng là thúc phụ lại tàn bạo ra tay hạ sát…

Bình Vương kêu to: “Bắt lấy hắn…”

Tần Hàng Bách cung kính hành đại lễ với Tuyên Vương rồi cười nói: “Không dám nhờ vả Vương gia nữa…” Nói xong, đầu nghiêng đi, trên mặt nổi lên mảng đen rồi yếu đuối ngã xuống đất…

Thụy Vương cười khổ: “Hoàng huynh, đã quá muộn. Nhân chứng đã bị giết người diệt khẩu. Hoàng huynh, oan khuất của huynh, e rằng khó có thể làm sáng tỏ được…”

Bình Vương tựa như từ trên đám mây ngũ sắc té nhào xuống dưới. Hắn ngồi phịch xuống ghế, quay đầu rồi xoay cả người lại mà nhìn Tuyên Vương: “Nhị đệ tốt. Thủ đoạn cũng thật độc ác, thật cay nghiệt. Ngươi cho rằng bổn vương sẽ không có cách nào để đối phó với ngươi hay sao?”

Hắn ha ha cười, chỉ vào nữ tử đang lẳng lặng đứng trước hội trường chờ bái đường thành thân, lạnh nhạt nói: “Phụ thân nàng, đều là do ngươi phái người đưa đến quý phủ của ta, muốn ta ngụy tạo là do ta thu giữ…”

Nghe xong lời này, vừa mới rồi còn đang may mắn đã giết người diệt khẩu đúng lúc, lòng Tuyên Vương lại trùng hẳn xuống. Không biết nói sao, hắn bỗng nhiên cảm thấy. Hắn tình nguyện bị người ta vạch trần chuyện mình đã hãm hại Bình Vương, cũng không muốn có người nói ra bản thân đã âm thầm bày mưu tính kế với nàng…

Đáng tiếc, hắn cũng không thể ngăn cản được. Bởi vì, tuy rằng hai chú cháu Tần thị đều đã chết, nhưng những lời nói trước lúc chết của bọn họ, mọi người đều đã nghe rõ mồn một. Đặc biệt, lời bái biệt cuối cùng của Tần Hàng Bách, đã muốn nói rất rõ ràng rằng: là do hắn sai khiến Tần Hàng Bách sát hại cháu ruột của mình. Tuy rằng tất cả căn cứ chính xác đã bị tiêu trừ, nhưng trong lòng Bình Vương, chỉ sợ rằng đã hận hắn đến thấu xương. Hắn cảm giác được, nếu như chú cháu Tần thị không chết, tội danh của mình cũng sẽ không đến nỗi bị chứng thực nhanh đến như thế hay không? Như vậy, có phải Bình Vương sẽ không đến mức bạo xuất nói ra bí mật này nhanh như vậy? Nước cờ của mình vừa rồi, có phải đã đi nhầm rồi không? Thậm chí hắn còn cho rằng, tam đệ có phải căn bản là không định ra tay ngăn cản Tần Hạng Bách dùng thuốc độc giết Tần Thập Nhất?

Khóe mắt hắn hơi hơi quét về phía tam đệ hắn. Khuôn mặt anh vẫn tuấn nhã như vậy, còn mang theo một vẻ khờ dại, ngồi trên ghế nệm hơi hơi mỉm cười. Hắn nghĩ: ‘Hóa ra, bản thân mình đã quá mức xem nhẹ tam đệ này. Không thể không thừa nhận, mưu lược và sự ẩn nhẫn của hắn đã sớm vượt xa mình rồi. Kết cục ngày hôm nay, bị hắn bất động thanh sắc, từng bước đi trước dẫn đường, đẩy mình vào trong ngõ cụt…

Thật ra, bí mật mà Tần Thập Nhất mang đến, không thể chứng thật được gì, nhưng chính mình lại khiến cho toàn bộ bí mật đều bại lộ?’

Trong lòng hắn vô cùng thất vọng. Bởi vì, hắn thấy thiếu niên nữ tử kia đang chậm rãi tháo bỏ khăn voan đỏ trên đầu xuống. Vẻ mặt thanh lạnh như nước, trong con ngươi mang theo vẻ đã thấu hiểu tường tận thế sự…

——————– *** ——————–

Ta chậm rãi cởi bỏ khăn trùm đầu, nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi. Ánh mắt quét về phía mọi người có mặt tại hội trường rồi dừng lại trên mặt Bình Vương gia. Ta nói: “Xin Bình Vương nói rõ ràng, vì sao phụ thân ta lại do Tuyên Vương đưa đến quý phủ của ngươi?”

Ta nhìn qua Thụy Vương đang ngồi ở ghế trên, không rõ mình vì sao lại tin tưởng vào lời nói của hắn như vậy. Đơn giản là hắn đã sai người truyền tin cho ta biết, chỉ có vỏn vẹn bốn chữ ‘Hôn lễ hành động’. Ta liền tin vào lời hắn, biết trong ngày thành hôn hắn nhất định sẽ có hành động, sẽ không để Tuyên Vương toại nguyện. Chẳng lẽ, hắn ở trong lòng ta, thật sự đã chiếm được một vị trí quan trọng đến mức ấy rồi sao? Ta đảo mắt nhìn về phía Thụy Vương gia, hắn lặng lẽ ngồi ở ghế trên, giống như một thân tùng bách vững trãi sừng sững trước mưa gió.

Tất cả mọi chuyện xảy ra đều không có liên quan đến hắn, nhưng hình như ai ai cũng đều hiểu rõ, chính hắn là người đang thao túng tất cả…

Bình Vương ha ha cười như điên loạn: “Ngươi cho rằng, ngươi đã gả cho một người tốt sao? Theo ta thấy, cha ngươi căn bản là do chính hắn bắt giam. Không biết đã bị hắn cho ăn phải thuốc gì, khiến ông giả xưng là bị ta thu giữ, để ta đưa tới Tuyên Vương phủ, còn không phải là vì muốn thu phục lòng ngươi hay sao. Ngươi có biết nguyên nhân chân chính vì sao hắn muốn kết hôn với ngươi hay không?”

Tuyên Vương vẻ mặt âm trầm, trong mắt lợi quang lấp lóe. Nếu như không phải tại hội trường chứa đầy trọng thần của triều đình, ta nghĩ, hắn dám phái người bịt miệng Bình Vương gia lắm.

Ta cười cười nói: “Bình Vương chê cười. Điều này thì tiểu nữ sớm chỉ biết rằng, Tuyên Vương đối với tiểu nữ là nhất kiến chung tình…” Lúc nói ra lời này, vẻ mặt ta rất chân thành, một lòng hướng tới người sẽ kết hôn…

Bình Vương nghe xong, đột nhiên cười ha hả, làm như vừa nghe được một chuyện nực cười nhất thiên hạ vậy: “Nhất kiến chung tình? Ngươi tin rằng một người đã tự tay bức tử vương phi của mình thì sẽ đối với một nữ tử nhất kiến chung tình được sao? Ngươi có biết Tuyên Vương Phi đã chết như thế nào hay không? Là nhị đệ tốt của ta biết nhà bọn họ có người là phản loạn, vì không muốn liên lụy đến mình nên đã dùng một ly rượu độc bức chết nàng. Thật đáng thương, trong bụng Tuyên Vương Phi đang mang thai nhi. Một kẻ ngay cả đứa con của mình cũng không buông tha, liệu sẽ nhất kiến chung tình với ai được chăng?”

Ta từ trong mộng bừng tỉnh, nói: “Không thể nào, Vương gia nói với ta rằng, Tuyên Vương Phi vì sợ liên lụy đến Vương gia nên mới tự sát mà chết…”

Bình Vương cười lạnh: “Một nữ tử cho dù muốn chết, liệu có thể nhẫn tâm giết chết đứa con của mình hay không? Chuyện này, phàm là người có chút liên hệ với hoàng thất, ai mà không biết. Năm đó khám nghiệm tử thi của Vương phi rồi hạ táng, tất cả mọi chuyện, công công đều có tham dự. Công công, ngươi ra đây nói đi. Việc này, có phải là sự thật hay không…”

“Chuyện năm đó, lão hủ cũng không được hiểu rõ lắm…” Hắn không phủ nhận, chẳng qua chỉ nói là không hiểu rõ lắm mà thôi…

Trong lòng ta hiểu rõ, không thể ngờ được, thủ đoạn của Tuyên Vương lại tàn nhẫn đến vậy. Ta lộ vẻ thất vọng, ngẩng đầu lên, hỏi: “Bình Vương gia, ngươi còn chưa nói, hắn vì sao lại muốn cưới ta?”

Bình Vương cười lạnh, nói: “Người bên ngoài không biết, nhưng ta biết. Trong phủ của hắn có ba tấm bia đá. Những ghi chép trên ba tấm bia đá kia có thể mở ra bí mật của Thần cung. Hắn thấy ngươi có thể hiểu được ba tấm bia đá đó, lại vì quyết tranh hơn thua với tam đệ, cho nên mới cưới ngươi…”

Ta bày ra vẻ mặt thống khổ, nhìn Tuyên Vương nói: “Thì ra, ngươi là vì chuyện đó nên mới cưới ta?”

Sắc mặt Tuyên Vương nặng nề, nghe ta hỏi, hắn nói: “Tuệ Như, nàng đừng nghe lời hắn. Bổn vương thật lòng với nàng…”

Ta thở dài: “Chân tình của ngươi, chỉ sợ là ở trên ba tấm bia đá kia thôi?”

Tuyên Vương vội la lên: “Tuệ Như, vì sao nàng không chịu tin tưởng tấm lòng ta đối với nàng? Hoàng huynh thì biết cái gì? Hắn bị người ta châm ngòi ly gián, mới nói xấu cho ta thôi…”

Ta nghĩ, trình diễn đến lúc này, nói thật vẫn còn có rất nhiều điểm đáng ngờ ta chưa rõ lắm. Sao không để hắn nói rành mạch ra đi?

Ta nhìn thần sắc hoảng loạn của hắn, nói: “Vương gia, không phải ta không tin ngươi, nhưng những gì Bình Vương gia nói cũng rất có lý…”

Tuyên Vương liếc mắt nhìn Bình Vương một cái, lạnh nhạt nói: “Ta không biết hoàng huynh nghe được lời đồn đãi ở đâu. Những lời này của hắn không hề có chút căn cứ nào. Tuệ Như, với sự thông minh của nàng, chẳng lẽ còn không hiểu rõ hay sao?”

Bình Vương ngửa đầu cười, nói: “Ngươi còn nói lời ta nói không hề có căn cứ sao? Hận thì chỉ hận bổn vương bị ngươi lừa, nghĩ đến trong lúc phụ vương giận dữ ngươi đã nói vài lời khuyên bảo nên mới có thể giữ lại chút lợi lộc nhỏ nhoi cho ta, cho nên mới cùng ngươi liên thông một mạch, đối nghịch với tam đệ khắp nơi. Lại không thể ngờ được, tất cả mọi chuyện đều là do ngươi gây ra. Là ta đã trách lầm tam đệ…”

Ánh mắt hắn chuyển hướng sang Thụy Vương gia. Thụy Vương vội nói: “Hoàng huynh không cần tự trách. Thần đệ vốn không để trong lòng, chỉ trách nhị ca thủ đoạn quá độc ác, ngay cả hoàng huynh mà hắn cũng…” Nói xong, lắc đầu thở dài, thống hận huynh đệ chử đậu đốt đậu ki (đốt dây đậu nấu hạt đậu: anh em xâu xé), chia rẽ quá mau…

_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.