Thệ Bất Vi Phi

Chương 131: Châm ngòi



Edit: Docke

Thụy Vương gia vừa trêu chọc vừa xúi giục. Bình Vương càng thêm phẫn nộ, hắn nói: “Ta nói, câu nào cũng là sự thật. Nhị đệ của ta thiết lập mỗi một bước kế hoạch đều là vì muốn tháo gỡ bí mật của ba tấm bia đá kia. Theo như bổn vương thấy, nhị đệ của bổn vương giam lỏng phụ thân của tân nương tử đến tận ba năm mà không thu được kết quả gì. Nghe nói hiểu biết của tân nương tử về cơ quan còn sâu rộng hơn cả phụ thân, nên đã cân nhắc tính kế, dụ tân nương tử vào bẫy…”   

Tuyên Vương nghe vậy, vẻ mặt càng thêm âm trầm. Trong lòng hắn bỗng nhiên tràn ngập mờ mịt. Hắn biết, chuyện hôm nay tất không thể cải thiện. Nhưng khiến hắn càng cảm thấy hoảng hốt chính là hắn nhìn thấy vẻ mặt Tuệ Như là một khoảng vắng lặng. Vắng lặng tựa một đống tro tàn…

Ta chậm rãi cởi bỏ mũ phượng châu sai trên đầu, nghĩ rằng. Mấy thứ này sao mà nặng quá vậy, đè ta muốn vẹo cổ luôn rồi, rốt cuộc cũng tháo xuống được. Lại nghĩ, sau này nếu thật sự có kết hôn, cũng không thể đội mấy thứ nặng nề như vậy nữa, có khác gì đội mũ sắt đâu chứ?

Ta lạnh nhạt nhìn Tuyên Vương: “Thì ra tất cả những gì Vương gia làm, đều là vì ba tấm bia đá kia. Uổng phí tiểu nữ đối với ngươi…”

Những lời còn lại, ta không thể không biết xấu hổ mà nói ra được. Mấy chữ ‘uổng phí thâm tình’ kia, giống như ta đang trợn mắt mà nói ta bị mù vậy, cũng không có đủ can đảm để thốt ra. Có thể thấy được, lương tâm của ta vẫn còn tốt chán, vẫn chưa bị chó ăn mất.

Ánh mắt Tuyên Vương lộ ra một tia hoảng loạn, khiến ta trong lúc nhất thời không khỏi bị mê hoặc: Hắn đối với ta, có thật sự là đã động lòng rồi không. Hắn nói: “Tuệ Như, ngươi không thể tin vào lời châm ngòi của hắn. Hoàng huynh làm sao biết được, ta đối với nàng, quả thật là chân tình…”

Ta tháo bỏ đầu sai, hỉ quan, vốn tính cởi bỏ luôn cả hỉ bào, lại nghĩ. Trước mặt mọi người mà đi cởi áo, động tác này cũng quá bất nhã rồi. Xã hội cổ đại cũng không quá đồng tình chấp nhận. Cho nên liền thôi, lạnh nhạt nói: “Vương gia đối với ta không có nửa phần chân tình. Tiểu nữ tuy là một cô gái, nhưng vẫn có tôn nghiêm và lòng tự trọng của mình. Xin Vương gia cho phép để ta đưa phụ thân rời khỏi nơi này…”

Ta nghĩ. Nhị đại vương gia, cả đám trọng thần đương triều đều đang trơ mắt nhìn ngươi, ta xem ngươi còn có lời gì để nói nữa không. Trong tình huống tất cả chân tướng đều đã bị vạch trần, còn có lý do gì để níu kéo giữ ta ở lại đây?

Tuyên Vương đột nhiên nở nụ cười. Nhưng ta lại thấy trong vẻ tươi cười của hắn có chứa một tia thảm thiết, réo rắt tựa như thiếu nữ khuê phòng vậy. Hắn nói: “Tuệ Như, vì sao nàng lại nhanh chóng tin theo lời người ngoài như vậy. Tin rằng ta đã giam lỏng phụ thân nàng sao? Nếu như phụ thân nàng bằng lòng đi theo nàng, bổn vương tuyệt đối sẽ không ngăn cản…”

Nói xong, hắn khoát tay áo. Lão cha hờ của ta ngồi trên ghế dựa rộng rinh, được người ta khiêng nâng, từ phía sau khúc quanh của hội trường đi ra. Ông vẫn gầy guộc như vậy, nhưng khuôn mặt lại có vẻ an tường, lặng lẽ nhìn ta…

Ta nói: “Lão cha, cha không phải đã nói, dù con có quyết định thế nào, cha vẫn sẽ ủng hộ con sao? Lão cha, chúng ta rời khỏi đây đi…”

Lão cha không nói gì, trong ánh mắt có một tia mặc nhiên. Cái loại mạc nhiên này, khiến ra nhìn thấy bỗng nhiên cảm giác được một sự bất ổn: “Lão cha, cha làm sao thế? Vì sao lại không nói lời nào?”

Ông than nhẹ một tiếng, đứng dậy khỏi ghế, nói: “Tuệ Như, vì sao từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ ngươi chịu làm theo lẽ thường? Gả cho Tuyên Vương, chẳng lẽ thiệt thòi cho ngươi lắm sao? Vì sao càng muốn đợi tin người bên ngoài mà hành động bừa bãi, tin tưởng vào lời nói của người ngoài như vậy?”

Ta không thể tin được, từ miệng ông lại có thể phun ra những lời nói như vậy. Người mà từ nhỏ đã gọi ta là Tuệ Như, là Tiểu Tuệ, phụ thân của ta mà lại nói ra được những lời như vậy sao?

“Lão cha, cha làm sao vậy, có phải Tuyên Vương đã hạ độc gì cha rồi không, buộc cha phải nói ra những lời vừa rồi?”

Lão cha thở dài một tiếng. Ánh mắt chậm rãi lưu chuyển, liếc mắt nhìn thẳng về phía hai thi thể của chú cháu Tần thị đang nằm đổ trên mặt đất. Sau đó quay đầu lại nhìn ta: “Ngươi trí tuệ như thế mà lại suy nghĩ không ra là vi phụ cam tâm tình nguyện ở lại quý phủ của Tuyên Vương hay sao? Tuyên Vương gia anh tài ngút trời, làm sao lại làm khó dễ ta được? Ta chỉ nguyện tin tưởng mình một hắn thôi…”

Trái tim ta nhảy dựng, bởi vì ta thấy được thần thái của ông. Thần thái khi ông nhìn thấy hai thi thể đang nằm trên đất kia, hiểu rõ mà lại rất bình tĩnh. Ta nhớ lại lúc Tần Thập Nhất bị độc phát, bỗng nhiên ta hiểu được, độc tẩm trên ngọc bội kia, vốn là của lão cha hờ của ta. Chỉ có ông mới có thể hạ được loại độc không thể tưởng tượng nổi này. Loại độc này, chính là chất độc Tiên nhân đảo đã được bỏ thêm vài chất khác nhau. Cho nên mới làm cho ta ngay lập tức không thể nhìn ra bệnh trạng.

Ta nhớ lại lúc còn ở khách điếm. Màu lông trên bờm của hai con ngựa kia, lúc ấy ta cứ nghĩ là do Lâm Thụy phái người hạ độc trên bờm ngựa để giá họa cho ta. Bây giờ nghĩ lại, vì sao bọn họ lại dùng loại độc này giá họa cho ta? Trên người ta, căn bản là không có loại độc này. Loại độc này cũng không khiến cho người ta nghĩ rằng do ta hạ dộc. Chẳng lẽ bọn họ sớm đã biết, lão cha tiện nghi của ta có quan hệ lớn lao đến loại độc này. Hoặc là, độc ngân tằm trên bờm ngựa, căn bản chính là do lão cha hờ của ta đã chế tạo ra, là do Tuyên Vương phái người đi hạ độc?

Đầu óc ta hỗn loạn, trong lòng tràn ngập bi thương. Trước khi xuyên không đến đây, ta đã bị người cha giàu có quyền quý bỏ rơi. Không thể tưởng được, tình cảnh như vậy, ngay tại cổ đại cách xa ngàn năm trước, lại tái diễn một lần nữa. Lúc này đây, ta lại bị phụ thân ta bán đứng. Hơn nữa, còn bán sạch sẽ hoàn toàn như vậy.

Ta nhìn lão cha trước mắt, lúc này lại như một người hoàn toàn xa lạ, trong lòng không khỏi chợt lóe linh quang. Ta hỏi: “Lão cha, cha không phải bị giết, mà chỉ là cha giả chết thôi, đúng không?”

Hóa ra, theo như lời Nhàn Phi nói, Tuyên Vương phái Tử Dạ đi giết lão cha. Nhưng không phải để sát hại lão cha, mà là vì muốn tiếp ứng cho ông. Mà chuyện này, ngay cả Nhàn Phi cũng không hề hay biết. Nàng nghĩ, chính mình đã báo cáo tin tức cho Tuyên Vương biết. Tuyên Vương tiếp nhận được tin tức của nàng lập tức phái sát thủ. Nhưng thực tế, xem ra Tuyên Vương cũng không tín nhiệm Nhàn Phi, không nói cho Nhàn Phi biết thân phận thật sự của lão cha. Khiến nàng chỉ nghĩ rằng Tuyên Vương đã phái Tử Dạ đi ám sát lão cha. Dưới tình huống âm kém dương sai (thường vì sai thời điểm, sai địa điểm, con người mà hiểu lầm nọ nối tiếp hiểu lầm kia.) lão cha giả chết, khiến suy đoán của nàng trở thành sự thật. Những tin tức nàng nói cho ta biết so với chân tướng lại cách biệt một trời một vực…

Ông thở dài: “Vì sao con gái ta lại có trí tuệ đến thế. Chuyện như vậy mà ngươi đều có thể thấu hiểu được?”

Ta nhàn nhạt nói: “Như vậy, có phải lão cha đã sớm đi theo Tuyên Vương gia rồi, hoặc là lão cha chính là người được Tuyên Vương phái đến cài vào bên người Tây Sở đại tướng quân?”

Lão cha nghe xong, toàn thân đột nhiên cả kinh. Ta thấy vậy, trong lòng càng thêm bi thương. Suy đoán của ta, không ngờ lại là sự thật. Nắm đó, ông chạy ra khỏi doanh trại của tướng quân thì bị Thanh Loan đuổi giết. Vì muốn vãn hồi lòng của tướng quân, ông đã hạ độc lên bờm ngựa rồi để chính bản thân bị trúng độc, lấy cớ này giá họa cho Thanh Phượng Môn. Ông khống chế độc tính tràn ra, muốn chạy trở về doanh trại của tướng quân, bẩm báo với tướng quân chuyện mình trúng độc của Thanh Phượng Môn, muốn châm ngòi ly gián hai phe. Nhưng lại không biết trên đường trở về đã xảy ra sai lầm gì, khiến ông không trở về doanh trại kịp thời. Ngược lại gieo gió phải gặt bão, té xỉu trên đường. Đến lúc cuối cùng, ông được đồng bọn cứu thoát. Ông không trở về doanh trại nữa mà rõ ràng đã tìm một thi thể giả thay thế, làm cho người ta nghĩ rằng ông đã chết. Ông khẳng định, với giao tình giữa ông và tướng quân, tướng quân đối với ông có thừa thân thiết để không cho người của Thanh Phượng Môn hạ độc thủ. Nếu như ông trúng độc mà chết, tất nhiên sẽ đổi được lòng hoài nghi của tướng quân đối với Thanh Phượng Môn, cũng khiến cho tướng quân áy náy trong lòng, một lần nữa cân nhắc lại chuyện phản quốc. Quả nhiên, lúc ấy tướng quân không phản bội mà kéo dài đến vài năm sau.

Nhưng ta không hiểu được. Chuyện tướng quân phản bội Tây Sở là một chuyện có lợi ích thiên đại đối với Đại Tề. Lão cha nếu đã là thuộc hạ của Tuyên Vương thì vì sao lại toàn lực ngăn cản chuyện này. Giải thích duy nhất chính là, công lao này là của Thụy Vương, Tuyên Vương sẽ không để cho Thụy Vương hưởng được công lớn như vậy. Nếu để Thụy Vương đứng ra nhận công lớn như vậy, tấm lòng của hoàng đế Đại Tề sẽ nghiêng về phía Thụy Vương. Nghĩ đến đây, ta không khỏi cảm thán một tiếng. Bất kể là khi nào, lực lượng nội đấu luôn luôn mạnh mẽ hơn cả kẻ thù bên ngoài…

Đương nhiên, theo như lời của lão cha, Đại Hoàn Đan của Thiếu Lâm Tự có thể ức chế độc tính tràn ra, cũng chỉ là lời nói bừa mà thôi. Tuy rằng ta không biết Đại Hoàn Đan rốt cuộc sẽ sinh ra hiệu quả gì. Đại Hoàn Đan tuy là tiên dược của Thiếu Lâm Tự, nhưng việc dùng một dược vật chuyên để tăng cường công lực đi ức chế độc tính, e rằng chỉ có lão cha mới có thể nghĩ ra…

_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.