Thệ Bất Vi Phi

Chương 147: Mỹ thực



Edit: Docke

Với sự dẫn đường của hai người đó, chúng ta tiến vào một gian phòng rộng rãi. Trong phòng có bày một cái bàn sách thật lớn. Ba gã thiếu niên vô cùng tuấn tú, có người đang mài mực, có người đang mở sách. Trước bàn sách, một thanh niên mặc áo bào trắng, đang tung mực múa họa trên một trang giấy mở rộng. Nhìn thấy Lâm Thụy đi vào, vội bước lên tiếp đón. Sau khi hành lễ, hắn cười nói: “Sao Vương gia hôm nay có rảnh rỗi vậy?”  

Người thanh niên kia đầu đội kim quan, cử chỉ nho nhã. Mặc dù tướng mạo bình thường nhưng lại tỏa ra một loại khí chất thanh trần xuất thế. Tuổi tác ước chừng trên dưới ba mươi tuổi. Trong ánh mắt là vẻ mạc nhiên nhìn thấu tình đời. Tư Đồ nói bên tai ta: “Không thể ngờ được, Gia Cát xiển sư lại trẻ tuổi như vậy…”

Tiểu Phúc Tử luôn luôn chú ý đến mọi động tĩnh của Tư Đồ, nghe thấy Tư Đồ nói vậy, nhịn không được phản bác: “Người ta có học qua tuyệt thế võ công đó…”

Hai người cãi vã, hiển nhiên đã làm kinh động đến Thụy Vương gia và người thanh niên kia. Hai người đồng thời cười…

Ta nhàn nhạt nói: “Các ngươi đừng khiến người khác chê cười nữa. Gia Cát xiển sư chưa xuất hiện đâu…”

Đã nói là xiển sư đã bế quan rất lâu rồi mà, nếu dễ dàng để người ta gặp được như vậy thì quả là có điểm không phù hợp với lẽ thường rồi. Ta nghĩ nghĩ, Lâm Thụy coi thường người thanh niên này như vậy, không giống như đang đối mặt với một xiển sư. Với thân phận hoàng gia, một giọt nước cũng không chảy ra ngoài của hắn, đối nhân luôn kính cẩn hữu lễ, thì hắn sẽ không khinh thường mà giảm bớt lễ tiết đối với một xiển sư có thân phận tương đương một quốc sư như thế đâu. Trông bộ dáng của hắn, giống như đang gặp lại người bạn cùng thế hệ hơn…

Quả nhiên, người thanh niên kia mỉm cười, nói: “Vương gia, xem ra vị cô nương này có ánh mắt cực kỳ tinh tế, giải thích phi phàm. Vương gia thật là có phúc…”

Ta nghĩ rằng. Thật là khó hiểu nha, ta giải thích phi phàm thì liên quan gì đến chuyện hắn có phúc. Cảm tình của ta đối với hắn lập tức biến thành ác cảm, trừng mắt lạnh liếc xéo hắn một cái…

Lâm Thụy xoay người, khẽ nâng mí mắt, nghiêng mắt liếc nhìn ta một cái, cười nói: “Gia Cát huynh cũng thật biết nói. Bổn vương nhận quý ngôn của ngươi. À đúng rồi, xiển sư đã xuất môn chưa?”

Ta lại cả kinh, không phải có tin đồn rằng xiển sư đang bế quan hay sao? Như thế nào hắn lại xuất môn? Trong quan niệm của ra, cái gọi là bế quan, chính là ngồi trong một tiểu sơn động kín bưng không một kẽ hở, mờ mịt tu luyện cộng thêm nghĩ ngợi lung tung. Mặc dù trong suy nghĩ của ta, bế quan như thế không phải điên thì cũng là ngốc. Nhưng tất cả tiểu thuyết, điện ảnh và phim truyền hình, không phải đều nói như vậy hay sao? Bằng không, cũng sẽ không đến ở trên đỉnh núi hoang tàn vắng vẻ, một năm bốn mùa chỉ có mấy con chim nhỏ xèo xèo thì thầm bay qua…

Nếu như không phải như vậy, thì sao lại gọi là bế quan được?

Người thanh niên kia nói: “Thúc phụ đã xuất môn từ sáng sớm. Nghe nói trên núi Gấu Chó có một khách điếm sơn dã làm món thịt heo rừng rất ngon, thúc phụ liền đến đó rồi…”

Ta càng thêm giật mình, không phải là xiển sư à? Xiển sư trong cảm nhận của ta có thể đánh đồng cùng hòa thượng, sao lại có thể ăn mặn được? Hơn nữa, cái gọi là bế quan, đối với vị xiển sư này, giống như là đảo quanh các nơi xung quanh để tìm kiếm món ngon vậy nhỉ?

Xem ra Lâm Thụy sớm đã biết vị xiển sư này đã người như thế nào, cười cười nói: “Vậy thì làm phiền Gia Cát huynh thông truyền một tiếng, nói bổn vương ở đây chờ ông…”

Người thanh niên kia gật gật đầu, thi lễ với Lâm Thụy rồi lui ra. Ta lại vô cùng kỳ quái, sao lại chờ, phải chờ đến khi nào chứ? Thông truyền? Từ nơi này đến núi Gấu Chó, ngựa tốt chạy nhanh khả năng cũng phải mất đến hai, ba canh giờ chứ đừng nói đến chuyện chạy đi chạy lại thông truyền. Xem ra, nếu thật sự muốn chờ… không chờ đến năm, sáu canh giờ thì cũng đừng mong hắn trở lại…

Một lát sau, cái người thanh niên mang họ kép Gia Cát kia đã đi đến, nói: “Vương gia, ngài an tâm, chờ một chút đừng nóng. Tại hạ đã thông truyền rồi, một canh giờ sau xiển sư sẽ về…”

Lâm Thụy cười nói: “Sao vậy, xiển sư không phải đang ở trên núi Gấu Chó sao?”

Người thanh niên kia đáp: “Hẳn là không phải, bằng không cũng sẽ không cho chúng ta biết một canh giờ nữa sẽ về…”

Ta thật sự nhịn không được, đi lên hỏi hắn: “Huynh đài, ngươi nói có thật không vậy? Nhanh như vậy đã báo tin cho xiển sư biết rồi? Cho dù có dùng phi cáp truyền tin (bồ câu đưa thư) cũng không nhanh được như vậy a…”

Bồ câu cho dù bay tới bay lui bay được cực nhanh, nhưng cũng phải biết chính xác nơi muốn đến mới được chứ. Nó tìm được đến đúng chỗ chủ nhân, chờ chủ nhân viết ra vài chữ rồi cột lá thư vào chân nó, bay trở về người thông tri, ít nhất cũng mất một canh giờ chứ? Vì sao mới nhanh như vậy mà đã thông báo đến người kia được rồi?

Chẳng lẽ thật sự xuất hiện công cụ thông tin hiện đại giống như điện thoại cầm tay gì đó? Khả năng này không lớn nha?

Trong lòng ta tràn ngập nghi hoặc, chờ đợi người thanh niên kia trả lời. Hắn lại cười cười nói: “Chuyện này, là bí mật trong bổn môn. Nếu không được Vương gia hạ lệnh, tuyệt đối không thể truyền ra ngoài…”

Nói xong, hắn cung kính quay qua Lâm Thụy hơi hơi gật đầu rồi nói: “Thụy Vương gia, không có chỉ thị của ngài, thuộc hạ tuyệt đối sẽ không tiết lộ bí mật tuyệt đỉnh này cho những người không liên quan biết được…”

Ta có cảm giác, người này, hắn đang cố ý. Hắn nhận ra ta không muốn phản ứng với Lâm Thụy, liền ăn nói luyên thuyên, đem ngọn lửa bắt lên người Lâm Thụy. Nhưng ta vẫn không muốn đến gần để ý đến hắn đâu, ngươi bắt cũng vô dụng thôi. Ngươi không nói, chẳng lẽ ta lại không kêu người đi tra sao?

Ta liếc mắt nhìn Tiểu Phúc Tử một cái. Võ công của Tiểu Phúc Tử đã khôi phục gần như hoàn toàn rồi, truyền âm nhập mật cũng phi thường thuần thục. Hắn nói: “Ngươi muốn ta tra cái gì? Tin, cũng đã bị người ta truyền đi rồi, thời cơ đã qua. Ta thấy, ngươi vẫn từ từ đi, đợi xiển sư trở về không phải sẽ biết sao?” Phía sau còn nói thêm một câu, “Cũng không biết ngươi cùng Vương gia nháo cái gì mà không được tự nhiên…”

Ta trong lòng đại hận, cảm giác sâu sắc địa vị của ta trước sự nhiễu loạn của Lâm Thụy, rớt hạng thảm hại. Ngay cả Tiểu Phúc Tử cũng ra sức khước từ ta. Ta quay mắt nhìn Lâm Thụy một chút. Đôi môi hắn mang theo ý cười. Khóe miệng hơi hơi cong lên tạo thành một đường cung duyên dáng, nhìn lại ta. Dường như muốn mời ta tiến lên hỏi ý hắn một chút vậy. Ta quay người lại, trở về ngồi xuống ghế dựa, thuận tay bưng ly trà lên nhẹ nhàng uống một ngụm. Cho thấy quyết tâm của ta: tuyệt đối sẽ không cùng ai đó thỏa hiệp

Quả nhiên, một canh giờ sau, có người ha ha cười từ ngoài phòng đi vào…

Ta vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy một người tiên phong đạo cốt như thần tiên vậy, giống như trưởng lão chủ trì Quy Vân Tự kia. Nhưng vào lúc ta trông thấy một vị trung niên nhân cách khác xa, đầu tròn mặt tròn tựa như một quả cầu thịt, đang lăn từ ngoài phòng vào đây, ta bị dọa đến mất hồn. Người này, so với người trong tưởng tượng của ta không phải khác xa bình thường đâu, phải nói là vô cùng khác biệt…

Khuôn mặt tròn vành vạnh của hắn tràn đầy ý cười. Đôi mắt lại rất to, lóe ra ánh sáng thanh trong như nước suối. Thân hình mặc dù mập mạp, lại khiến cho người ta cảm thấy toàn thân hắn tràn ngập sức sống, từ trên xuống dưới không hề béo chút nào. Dường như số thịt béo kia phải được đắp đầy đủ trên người như vậy mới đúng. Ta chưa từng nhìn thấy một người mập mạp nào lại cho người ta cảm giác như thế. Giống như nhiều thêm một chút thịt béo thì thành ra quá nhiều, mà thiếu đi một chút thịt béo lại hóa ra quá ít…

Mặt hắn râu tóc bạc trắng. Ánh mắt khờ dại như trẻ con. Sóng mắt nơi nơi, lóng lánh như thu thủy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.