Thệ Bất Vi Phi

Chương 156: Thái tử phi



Edit: Docke

Lão cha trợn mắt há hốc mồm nhìn bóng  trường bào đỏ sậm thêu vàng phóng vọt ra cửa, quay đầu, bất ngờ hỏi Tiểu Phúc Tử: “Vì sao ngươi không ngăn cản hắn?”   

Tiểu Phúc Tử nói: “Ta làm sao dám? Hắn chính là đương kim thái tử, hoàng thượng tương lai, con rể của ngài nha. Ta không sợ sau này sẽ rơi đầu hay sao? Hơn nữa, ngài không phải cũng không dám ngăn cản sao? Ngài cũng có võ công mà…”

Lão cha thở dài: “Này, là do lão phu lập tức không phản ứng kịp thôi. Ngươi là thanh niên, phản ứng phải mau lẹ một chút chứ?”

Tiểu Phúc Tử nhìn nóc nhà, lạnh nhạt nói: “Hôm nay ta uống nhiều rượu, phản ứng không được linh hoạt lắm…”

Lão cha cũng hùa theo: “Lão phu cũng vậy, uống quá chén rồi…”

Ta cười lạnh. Hai người chưa bao giờ uống rượu không ngờ lại dám nói là uống nhiều? Ngươi nói xem, hai người bọn họ có phải đang trốn tránh hay không.

Lão cha thấy ta không lên tiếng, cho rằng ta tức giận đến nỗi không thốt nên lời, vội đi tới xoa nhẹ đầu vai ta, nói: “Tiểu Tuệ, con cũng đừng trách Vương gia. Tất cả những gì hắn làm, đều đã được chúng ta đồng ý…”

Ta lạnh nhạt nói: “Nếu vậy thì các ngươi liền liên minh thành một mặt trận thống nhất, chống lại một mình con? Diễn xuất hệt như một tuồng kịch?”

Có lẽ bộ dáng lạnh nhạt của ta làm cho bọn họ khủng hoảng. Lão cha nói: “Tiểu Tuệ, con đừng nóng giận. Chuyện này cũng là bất đắc dĩ thôi. Lão cha biết tính tình của con. Con không muốn bị cuốn vào tranh chấp hoàng tộc, cũng không muốn cùng người khác lấy chung một chồng. Thụy Vương gia là người hoàng thất, tam thê tứ thiếp là lẽ tất nhiên. Thụy Vương gia nói muốn cưới con làm chính phi, nhưng chỉ sợ con không bằng lòng. Cho nên, lẽ ra phải mạnh mẽ thuyết phục ngươi bằng lòng gả cho Thụy Vương gia. Nhưng mà, thời gian không chờ đợi người. Con biết không? Tây Sở đã tập kết binh lực tại biên cảnh, còn cấu kết với một số người trong triều muốn nội ứng ngoại hợp đoạt lấy giang sơn của Đại Tề. Còn Mẫu gia, vì bất mãn với chuyện lập Thụy Vương làm thái tử, đã rục rịch tụ tập triều thần chung quanh, mưu đoạt phế bỏ thái tử. Thụy Vương gia vì xác lập địa vị của mình chỉ có thể tìm được Thần cung, tự mình xác lập uy tín…”

Ta nghĩ. Hóa ra cổ nhân vẫn mê tín như vậy, giống như Lưu Bang trảm bạch xà*, chém được một con bạch xà liền trở thành con trai của Xích Đế. Nếu Tề Thụy Lâm tìm được Thần cung thì ngôi vị thái tử của hắn cũng sẽ được ông trời thừa nhận. Khó trách, Tuyên Vương cũng muốn tìm cho được Thần cung.

Nhưng ai mà biết được, Thần cung này là cái gì?

Ta liếc xéo ông một cái rồi nói: “Chuyện đó với chuyện gạt con làm thái tử phi hình như đâu có gì liên quan?”

Lão cha thở dài: “Con chỉ nghĩ đến chuyện Vương gia hoàn toàn lừa gạt con. Thật ra có vài chuyện hắn nói rất đúng. Vận dụng cổ lễ trăm năm không thấy này để xác lập con làm thái tử phi, cho con gia nhập Càn Khôn Môn để học cổ ngữ mới có thể giải được bí mật của ba tấm bia đá. Lời tiên đoán của tiền bối lưu truyền đến nay nói rằng, phải tìm được Thần cung mới có thể giải được mối nguy của Đại Tề…”

Ta nhàn nhạt nói: “Giải tỏa bí mật của tấm bia đá, con tất nhiên sẽ làm. Nhưng còn ngôi vị thái tử phi này, con cũng sẽ không thừa nhận…”

Ta quay đầu nhìn Tiểu Phúc Tử và Tư Đồ. Hai người bạn này trước đây đối với ta trung thành và tận tâm, còn hiện giờ lại phản bội ta. Mắt ta lóe sáng nhìn hai người bọn họ nói: “Hai người các ngươi có gì để nói không? Uổng phí ta đã tin tưởng các ngươi như thế…”

Tiểu Phúc Tử và Tư Đồ nhìn nhau, trên mặt nổi lên vẻ xấu hổ. Tư Đồ thì thào nói: “Tuệ Như, chúng ta đều cảm thấy Thụy Vương gia là thích hợp với ngươi nhất. Hắn đối với ngươi vô cùng chân tình thắm thiết…”

Tiểu Phúc Tử gật gật đầu, tiếp lời: “Tiểu thư, nếu như ngươi không muốn, Tiểu Phúc Tử bảo hộ ngươi ra khỏi nơi này…”

Tiểu Phúc Tử trở nên dối trá như thế từ khi nào vậy. Trước đó, ngay cả một tin một tức cũng không đánh động cho ta biết, bây giờ lại còn ra vẻ hiên ngang lẫm liệt. Không phải vô nghĩa lắm sao?

Ta dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người bọn họ. Hai người nhìn nhau, tự dưng bất ngờ quỳ xuống, nói: “Tuệ Như, ngươi thật sự không muốn. Vậy thì muốn đánh muốn phạt thế nào, ta cũng không hề oán hận…”

Ta nghĩ. Cổ nhân chính là không tốt thế này đây, động một tí là quỳ. Nhưng mà, nhìn thấy hai người quỳ gối trước mặt, ta lại có chút không đành lòng. Hiện giờ chuyện xảy ra cũng đã xảy ra rồi, chỉ có thể âm thầm mưu cầu về sau. Xem ra, sau này dù làm chuyện gì cũng phải để mắt đến Tiểu Phúc Tử và Tư Đồ…

Lúc này, lão cha không khỏi lắc đầu, nói: “Tiểu Tuệ, vì sao con cứ phải cố chấp như vậy. Là ta yêu cầu bọn họ làm như vậy. Con đừng trách bọn họ. Bọn họ cũng chỉ vì muốn tốt cho con thôi. Con biết không? Vương gia mấy ngày nay vui mừng cỡ nào a, lại còn phải ở trước mặt con mà cố nén nhịn. Có đôi lúc, khi chỉ có lão phu và Vương gia, hắn nhịn không được bật cười ra tiếng. Ngươi lại một câu nói không thừa nhận ngôi vị thái tử phi, có biết như thế là khó chịu lắm không…”

Ta trong lòng dâng lên một nỗi lo lắng, không tự chủ được thì thào nho nhỏ: “Muốn con thừa nhận, trừ phi hắn từ nay về sau không được nạp thiếp nạp phi…”

Ta nói nhỏ như vậy, nhỏ đến mức chỉ có mình ta nghe được. Cho dù lão cha tai thính mắt tinh cũng không thể nghe thấy, ông hỏi: “Cái gì? Con nói cái gì?”

Vậy mà ngoài cửa, lại có người lớn tiếng nói vào: “Được được, Như nhi, chỉ cần nàng thừa nhận, bổn vương đáp ứng với nàng. Từ nay về sau, trong hậu cung chỉ có duy nhất một mình nàng…”

Mọi người kinh ngạc nhìn ra cửa. Thụy Vương gia vui sướng đi đến, ánh mắt nhìn ta thật sâu. Ta hối hận đến mức thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi của mình. Sao hắn lại có thể vô sỉ như vậy, dám trốn ở ngoài cửa nghe lén?

Ta vội hỏi: “Vừa rồi ta đâu có nói cái gì, cái gì cũng không nói…”

Thụy Vương gia nói: “Lời này tất cả mọi người đều nghe thấy được. Nàng cũng không thể đổi ý, có vô số người làm chứng nha…”

Ta không tin, nói: “Không thể nào, ngay cả lão cha cũng không nghe thấy ta nói gì mà…”

Thanh Loan và Quỳnh Hoa từ ngoài cửa lách mình đi vào, ra mặt chứng thực: “Thuộc hạ nghe thấy được…”

Ta nghĩ, trời ơi, còn có bao nhiêu người đang trốn ngoài cửa nghe lén vậy?

Tiểu Phúc Tử và Tư Đồ e sợ thiên hạ chưa đủ loạn, nói: “Chúng ta cũng nghe thấy…”

Ta tràn ngập hy vọng hỏi lão cha: “Lão cha, cha không có nghe thấy gì…. hả?”

Lão cha nói: “Ta hình nghe thấy, nói cái gì, hình như là nếu không nạp thiếp nạp phi thì liền thừa nhận…”

Xem ra, vào thời điểm mấu chốt, ai cũng đều không đáng tin cậy…

Khuôn mặt Thụy Vương gia phủ đầy không khí vui mừng, hoàn toàn không còn chút nào giống với thần thái lúc tước. Vài bước liền chạy lại gần, cầm lấy tay ta. Ta giãy tránh đến mấy cũng không thể thoát ra được. Hắn nói: “Như nhi, đây chính là tự nàng thừa nhận. Cũng không thể tính là bổn vương lừa gạt nàng…”

Trên mặt hắn hoàn toàn đã không còn thẹn thùng chút nào nữa, ngược lại còn hăng hái, khôi phục hào khí như cả thiên hạ đều đang nằm trong lòng bàn tay mình…

Hắn lúc này, nếu như ta liều chết cũng không thèm chấp nhận, có thể đả kích được niềm tin của hắn hay không… Ta đột nhiên cả kinh, sao lại thế này, ta lại còn suy nghĩ cho cảm nhận của hắn nữa ư? Bất giác, trong lòng ta cũng đã chấp nhận hắn sao?

Ta đang suy nghĩ nên dùng cách gì uyển chuyển từ chối làm thái tử phi. Hắn lại nói: “Hôm nay bổn vương rất vui. Như nhi, thương thế của nàng không đáng lo, nào lại đây, chúng ta cùng hồi phủ, uống thêm mấy chén…”

Một đám người tiền hô hậu ủng lôi kéo ta đi ra cửa. Khiến ta muốn nói cũng nói không được gì nữa, đành phải thề dưới đáy lòng. Giải được bí mật của ba tấm bia đá là có thể trở về hiện đại. Không cần ta phải nói, ta cũng sẽ không cần phải làm thái tử phi cái gì nữa. Ai biết được ngươi sau này có thể nạp thiếp hay không. Sách đã nói rất đúng mà, tình yêu của đế vương là thứ không thể kỳ vọng nhất, không phải sao? Chờ ngươi sau này bước lên ngôi vị hoàng đế rồi, những lời nói hôm nay, có nhớ hay không cũng thật sự là một vấn đề…

Vốn kể từ hôm nay là đêm đầu đại hôn, Lâm Thụy cũng có chút thành thật. Biết ta không thích hắn, cũng không làm mấy cái chuyện bá vương cường quyền gì đó. Xem ra, chỉ cần khiến hắn cho rằng ta thừa nhận vị trí thái tử phi này, hắn liền vui rạo rực. Mặc dù ở lì trong phòng ta nửa ngày, nhưng thấy sắc mặt ta không tốt nên cuối cùng vẫn phải thành thành thật thật đi ra ngoài. Vừa đi từng bước vừa quay đầu lại nói: “Như nhi, nàng nghỉ ngơi sớm một chút. Bổn vương sẽ không quấy rầy nàng. Bổn vương ra khách phòng nghỉ ngơi cũng được…”

Ta nghĩ, hắn cũng rất thức thời, tự mình muốn ra khách phòng nghỉ ngơi…

Ta nằm trên giường suy đi nghĩ lại, tổng kết kinh nghiệm. Suy rồi lại nghĩ, rốt cuộc hiểu ra vì sao ta lại dễ dàng mắc mưu như vậy, cho đến phút cuối cùng mới biết đây là một âm mưu. Thì ra, cái gọi là hôn lễ, đối với nhận thức của ta mà nói, quá không giống với một hôn lễ. Không hề có khăn voan đỏ thẫm che đầu, cũng không có người săn sóc nàng dâu gì gì đó. Cùng lắm chỉ có mấy lần dập đầu hành lễ phiền hà phức tạp. Hơn nữa, quan điều khiển chương trình nói nói toàn là những cổ ngữ ta không hiểu nổi. Còn những người chung quanh ta khi không cũng giúp đỡ Thụy Vương gia lừa gạt ta. Thật sự khiến ta phải dùng đến câu nói người ta thường nói để giải thích: ‘Lật thuyền trong mương*’ (Lật thuyền trong mương: Nguyên văn là “âm câu lý phiên liễu thuyền”, chỉ sai lầm không đáng có).

Nhưng ta, vì sao một chút cũng không giận tím mặt như trong tưởng tượng.

Mãi đến sáng sớm, ta mới ở trong tân phòng, mông lung ngủ …

——— —————— —————— —————— ————-

* Lưu Bang trảm bạch xà: Lưu Bang được huyện lệnh huyện Bái giao trọng trách đưa một số người bị kết án và dân phu đi tới núi Lý Sơn để xây dựng lăng mộ của Tần Thủy Hoàng. Vốn sợ nặng nhọc, đi đến nữa đường, bọn dân phu trốn quá nữa, đêm đến nghĩ tại trạm Chãm Phong Tây, Lưu Bang thương tình cho trốn, với hơn mười tráng sĩ đều nguyện đi theo giúp sức. Trong truyền thuyết, họ gặp phải một con mãng xà đã giết chết một số người bằng hơi thở độc hại của nó. Lưu Bang bèn giết mãng xà và sau đó gặp phải một bà già khóc lóc trên đường vào sáng hôm sau. Khi người của Lưu Bang hỏi tại sao lại khóc, bà trả lời: “Con tôi, con trai của Bạch đế, bị giết chết bởi con trai của Xích đế” và biến mất một cách bí ẩn. Nghe được câu truyện lạ lùng này, người của Lưu Bang tin rằng ông có chân mệnh đế vương. Sự kiện này do đó được gọi là Trảm xà khởi nghĩa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.