Thệ Bất Vi Phi

Chương 160: Đông minh nguyệt hồ



Edit: Docke

Trong lúc ta đang ra sức nghĩ ngợi lung tung thì Thụy Vương gia cầm lấy bức vẽ ta đã phác họa được, ngắm nghía thật lâu: “Đông Minh Nguyệt hồ? Chẳng lẽ lại nơi đó, xiển sư đã đoán đúng rồi ư?”   

Ta ngạc nhiên nói: “Cái gì? Ngươi nói đoán đúng rồi cái gì?”

Thụy Vương gia chỉ chỉ vào bức vẽ, nói: “Đông Minh Nguyệt hồ đã không còn tồn tại từ lâu. Rất nhiều sách cổ ghi lại, ba trăm năm trước, nơi này đã khô cạn…”

Ta cả kinh nói: “Theo như ngươi nói, không phải chính là phủ của Tây Sở công chúa đó sao?”

Thụy Vương gia gật gật đầu, nói: “Lúc trước, Gia Cát xiển sư đoán ra vị trí của Thần Cung, đại khái là tại phủ công chúa. Ta liền phái mật thám đến phủ công chúa điều tra. Nhưng ai ngờ lại không hề có tung tích. Hơn nữa còn phát sinh chuyện Nhàn phi phản bội. Nhị ca cũng phái Tiết Trường Quý nghe theo sự sai khiến của Nhàn phi, nhưng không có manh mối gì. Xem ra, Nhàn phi không biết từ đâu đã tìm được tấm bản đồ này. Rốt cuộc, nàng vẫn muốn tự bảo vệ mình nên đã không giao tấm bản đồ này ra…”

Ta gật đầu nói: “Về phần làm sao tìm được tấm bản đồ này, e rằng chỉ có Nhàn Phi mới hiểu rõ được. Lúc đó, nàng đã phái Tiết Trường Quý trở thành phò mã của công chúa. Nói vậy thì tấm bản đồ này không thoát khỏi có quan hệ với phủ công chúa. Chẳng qua là, nếu như Thần Cung thật sự ở tại Tây Sở, muốn đến đó, đã có thể khó khăn một chút….”

Thụy Vương gia trầm ngâm nói: “Hiện giờ trong triều gió nổi mây phun. Thế lực của Mẫu gia trong triều rắc rối khó gỡ. Hoàng hậu cực kỳ bất mãn chuyện lập ta làm thái tử nên đã phát động triều thần đốt lửa khắp nơi. Còn quân đội của Tây Sở tại biên cảnh cũng khá rối rắm. Loạn trong giặc ngoài. Thanh Phượng Môn mặc dù giúp ta rất nhiều, nhưng trước sau gì thì hai đấm khó mà địch lại bốn tay. Cho nên, ta nhất định phải tìm được Thần Cung. Lời tiên đoán đã lưu truyền từ mấy trăm năm đến nay, nhất định có thể giúp ta đạt thành tâm nguyện…”

Ta nói: “Vương gia, cho dù có tìm được Thần Cung, bên trong có huyền cơ gì còn chưa biết được. Có thể giải được mối nguy của Đại Tề hay không, không ai có thể đảm bảo. Vì sao ngài cứ cho rằng nó nhất định sẽ giải được mối nguy của Đại Tề?”

Lâm Thụy nhẹ nhíu, liếc mắt nhìn ta một cái, nói: “Như nhi, ta biết nàng tư chất thông minh, đối nhân sử thế nàng có cái nhìn rất độc đáo. Bổn vương cũng không phải là kẻ ngu dốt. Nếu như không có đầy đủ nguyên nhân, bổn vương cũng sẽ không hao tốn nhiều công phu để tìm Thần Cung như vậy. Nàng biết không? Đại Tề ta sở dĩ có thể lập quốc, chính là nhờ Thái tổ đã mở ra được Thần Cung. Nhờ có sự trợ giúp của Thần Cung nên một bộ lạc nho nhỏ ở biên thùy mới có thể đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Sau khi đánh bại vô số nước lớn, đã thành lập nên Đại Tề. Nhưng từ đó về sau, Thái tổ lại phong bế Thần cung. Đơn giản chỉ vì lúc tuổi già, Thái tổ thường gặp ác mộng. Ông cho rằng bản thân đã mượn dùng Thần Cung, sát nghiệt quá nặng. Dù sao Đại Tề cũng đã lập quốc, thiên hạ thái bình, cũng không cần đến Thần Cung trợ giúp nữa. Sau đó, còn đem tất cả những người biết về chuyện này xử tử…”

Ta nhàn nhạt nói: “Nếu Thái tổ của Vương gia không cho Thần Cung hiện thế, tất có nguyên nhân của người. Vì sao Vương gia lại không nghe lời giáo huấn của Thái tổ ngài, không nên mở ra Thần Cung?”

Lâm Thụy thở dài: “Như nhi, chắc nàng đang nghĩ bổn vương là một kẻ không từ thủ đoạn. Không sai, một tướng công thành vạn cốt khô, vốn đã là định lý. Nhưng nếu như quyết định của Thái tổ hoàng đế là một sai lầm, chẳng lẽ bổn vương không thể sửa lại cho đúng hay sao? Lúc trước, Thái tổ hoàng đế cho phong bế Thần cung, là bởi vì lúc tuổi già người phát bệnh đau đầu. Ta tìm đọc rất nhiều tập sách ghi chép về cuộc sống sinh hoạt của Thái tổ hoàng đế. Có thể khẳng định, lúc tuổi già ông thường xuyên sinh ra ảo ảnh, là bởi vì căn bệnh đau đầu gây ra. Ông lại đem tất cả quy kết cho Thần cung, cho rằng những gì Thần cung mang đến chỉ có giết chóc. Quả là mười phần sai lầm…”

Ta hỏi hắn: “Sai thế nào?”

Lâm Thụy nói: “Như nhi, nàng có biết Gia Cát xiển sư lấy phương pháp dùng chó truyền tin từ đâu không?”

Ta nói: “Không phải xiển sư đã nói là do tiền bối của ông truyền lại hay sao? Chẳng lẽ lại có nội tình khác?”

Lâm Thụy nói: “Đương nhiên ông sẽ không nói ra phương pháp này là do Thần Cung truyền lại, Thái tổ hoàng đế cho tổ tiên của ông huấn luyện chó và chế tác nhạc khí, từ thế hệ này truyền cho thế hệ khác…”

Trong lòng ta nổi lên nghi ngờ. Thần cung này đến tột cùng là Thần cung gì vậy? Chẳng lẽ là đĩa bay của người ngoài hành tinh, cho nên mới có tri thức tiên tiến như thế?

Ta nói: “Những thứ bên trong Thần cung, xem ra không phải hoàn toàn đều là đoạt tính mệnh con người. Tất cả mọi thứ được dùng như thế nào, đều do con người quyết định chứ không phải do đồ vật đó quyết định. Chỉ cần sử dụng Thần cung đúng cách, ta nghĩ, cũng không phải là tất cả đều mang đến giết chóc giống như lời Thái tổ hoàng đế đã nói đâu…”

Lâm Thụy sóng mắt lòe lòe, phút chốc cầm lấy tay ta, nói: “Bổn vương thật sự quá may mắn, có thể lấy được nàng…”

Ta giãy thoát khỏi tay hắn, vừa định nói ‘Ta cũng không thừa nhận làm thái tử phi của ngươi nha…’ Lo nghĩ, cuối cùng lại không nói. Với tính tình của Thụy Vương gia, nếu ta nói như vậy, e rằng sẽ đả thảo kinh xà. Khiến cho hắn về sau tìm người coi chừng ta giống như giữ trâu, để ngừa một ngày kia ta bỗng dưng biến mất không thấy tăm hơi. Cứ như vậy, ta còn có tự do gì nữa? Chẳng phải còn thảm hơn cả phạm nhân đó sao?

Cho nên, ta bỏ qua tình ý trong ánh mắt hắn, nhàn nhạt nói: “Vương gia, có lẽ, chúng ta phải lẻn vào Tây Sở một chuyến nữa mới được. Nhưng ta lại không rõ, nếu Đại Tề lập quốc, vì sao Thần cung không ở trong phạm vi của Đại Tề. Xem trên bản đồ, ngược lại còn ở trong cảnh nội Tây Sở?”

Thụy Vương gia nhìn nhìn hai tay đã bị ta giãy thoát, trên mặt thoáng vẻ tiếc nuối, nói: “Chẳng lẽ nàng không biết sao? Biên giới Tây Sở nguyên bản không phải như hiện giờ, vốn dĩ chẳng qua chỉ là một tiểu quốc chưa đầy một trăm lí vuông (lí = 150 trượng, khoảng ½ km). Sau khi trải qua trăm năm khuếch trương, chiếm đoạt không ít đất đai của Đại Tề chúng ta, mới có thể kiến lập đô thành ở đó…”

Ta nói: “Hóa ra, kinh đô Tây Sở vốn là lãnh thổ của Đại Tề. Chuyện này thật sự khiến ta đại khai nhãn giới nha…”

Thụy Vương gia hít một hơi: “Như nhi, nàng có biết vì sao không? Đơn giản là vì thế hệ trước trong hoàng thất quá đông huynh đệ. Tất cả đều vì ngôi vị hoàng đế mà tranh đấu vô cùng thảm thiết, tiêu hao biết bao ngân lượng và thời gian, còn hơn cả lúc phải chống giặc ngoại xâm rất nhiều. Bấy giờ mới khiến Tây Sở có thể thừa cơ…”

Lúc này ta mới hiểu được. Khó trách Càn Khôn Môn lại có nhiều lão vương gia không ai bì nổi như vậy, mà mỗi người đều là đại gia. Thì ra, thật sự đúng như lời bọn họ đã nói, mỗi người đều có một quá khứ cực kỳ huy hoàng…

Ta nghi hoặc nói: “Chẳng lẽ thật sự không có ai có thể đọc hiểu được ba tấm bia đá kia để đoán ra được mật ngữ dấu diếm trong đó?”

Ta cảm thấy, chỉ cần xâu chuỗi những câu chữ trên đó, hiểu được ý nghĩa bên trong thì cũng rất đơn giản mà. Vì sao cứ phải bắt ta đến làm mới được?

Thụy Vương gia lại hít một hơi, nói: “Như nhi, nàng có biết hay không. Những việc mà theo như nàng nói là rất đơn giản đó, đối với người khác lại khó khăn đến mức nào. Bằng không, Tuyên Vương có được ba tấm bia đá rồi, cũng sẽ không tùy tiện đặt chúng trong hậu viện, ai ai cũng đều có thể nhìn xem. Bởi vì rất nhiều năm rồi, ba tấm bia đá đó cho đến bây giờ vẫn không có ai hiểu được nó giống như nàng. Đầu tiên, trên ba tấm bia đá này khắc vẽ rất nhiều hình vẽ chế tác cơ quan bố trí một cách hỗn loạn theo một đạo lý không thể hiểu nổi. Đạo lý đó, ngay cả bổn vương nhìn vào cũng sẽ tựa như rơi vào trong mây mù, có chút không hiểu. Làm như đạo lý đó đến từ một nơi tiên tiến hơn chỗ chúng ta rất nhiều. Cần phải có người tương đương, quen thuộc với nó mới có thể hiểu được. Từ đó mới có thể giải thích được những văn tự trên những hình vẽ bố cục. Rồi qua đó tìm được mấy chữ mấu chốt bên trong. Lại đem mấy chữ này liên hệ với cổ ngữ hoàng tộc, mới biết được ý nghĩa. Điều mà bổn vương không hiểu chính là, vì sao Như nhi đối với đạo lý này nọ, hình như vô cùng quen thuộc. Hơn nữa, Như nhi vừa nhìn thấy liền liên hệ được ngay những lời này, biết được ý tứ của nó. Nhanh như vậy mà đã có thể dùng bút trích xuất được bản đồ Thần cung?”

Ta đương nhiên không thể nói, trò chơi phác thảo mê cung đơn giản này có đầy nhan nhản trên khắp các tờ báo ở thời hiện đại của ta. Ta chỉ có thể cười, nói: “Vương gia, ngươi cũng biết mà, tiểu nữ ưa thích đọc đủ các loại sách. Cho nên, biết được cũng không có gì lạ…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.