Thệ Bất Vi Phi

Chương 18: Thông đồng với địch



Quả nhiên vài ngày sau có tin tức từ ngoài cung truyền đến. Đồn rằng, đại tướng quân thông đồng với địch, thật sự là họa vô đơn chí. Họa vô đơn chí, nhưng ta lấy làm lạ, vì sao lại có người tin rằng đại tướng quân thông đồng với địch chứ? Nếu đúng là ông ta thông đồng với địch, vì sao lại còn bị trúng tên trọng thương, thiếu chút nữa bỏ mạng rồi?

Tin tức càng truyền càng kỳ quái. Kỳ quái đến nỗi ngay cả ta, đã từng trải qua không biết bao nhiêu tin đồn độc hại thiên kỳ bách quái ở thời hiện đại, vẫn cảm thấy chuyện này vô cùng không bình thường.

Đầu tiên truyền rằng, đại tướng quân thông đồng với địch, cố ý dẫn dắt quân đội vào vùng phục kích của địch. Sau bị phó tướng phát hiện, dùng mũi tên ngăn cản, ngộ thương đại tướng quân. Hay thật, đại tướng quân là bị người một nhà bắn thương?

Tiếp theo truyền rằng, đại tướng quân đã sớm cùng Tuyên Vương nước Đại Tề đạt thành hiệp nghị, cùng chia giang sơn mà cai trị, phân vương. Ta nghĩ, tội danh càng lúc càng lớn, đại tướng quân nghe xong, người trung thần ngay thẳng như ông làm sao mà chịu được. Cũng may ông đang bị giam lỏng trong phủ, lời đồn đại này có lẽ sẽ không bị truyền đến tai ông?

Chỉ sợ rằng, đại tướng quân, chung quy vẫn phải bước qua ải khổ này.

Ta trầm ngâm thật lâu sau mới hỏi Tư Đồ: “Võ công của ngươi luyện được đến đâu rồi?”

Tư Đồ nghi hoặc nhìn ta, nhưng vẫn trả lời: “Rất tốt a…”

Ta nói với nàng: “Có thể đánh bại đới đao thị vệ trong cung không?”

Nàng do dự một lúc sau cũng không dám đáp lời. Ta đã biết, võ công của nàng vẫn chỉ như nửa thùng nước. Lòng thầm thở dài, nghĩ, chẳng lẽ ngay cả gặp mặt phụ thân lần cuối, nàng cũng không có cơ hội hay sao? Có lẽ, không gặp sẽ không đau lòng sao. Tuy rằng ta cũng chỉ mới mười lăm tuổi, nhưng theo ý ta, mười lăm, mười sáu tuổi thì nàng vẫn chỉ là một cô bé con mà thôi.

Lúc chúng ta nói chuyện, tuy rằng đã xem trước nhìn sau nhưng vẫn có một người vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt. Hơn nữa đã sớm đến từ lâu rồi, người này chính là Tiểu Phúc Tử. Vậy mà Tư Đồ vẫn không hề phát hiện. Điều đó càng khiến cho ta không thể tin tưởng vào võ công của nàng, lại càng không dám mở miệng xúi nàng chuồn ra khỏi cung gặp mặt cha nàng lần cuối…

Tiểu Phúc Tử nhìn ta nhíu nhíu đầu mày, ánh mắt khinh thị hất đầu nhìn về Tư Đồ nói: “Dựa vào nàng thì làm sao có thể đi ra ngoài được. Bên ngoài Tử Trữ cung hiện giờ không chỉ có cung thiên thị vệ, còn có vô số ám vệ. Ngay cả ta cũng phải vất vả lắm mới lẻn vào đây được!”

Ta nghĩ, xem ra luyện tới luyện lui, võ công của Tiểu Phúc Tử ngược lại còn cao hơn cả Tư Đồ. Không biết có phải trong lòng ta nghĩ gì đều thể hiện hết lên mặt hay không mà dường như Tư Đồ đã hiểu ý, thở phì phì nói: “Sao lại thế được, ta cứ lao ra ngoài, xem bọn hắn dám làm gì ta cho biết?”

Ta không ngăn cản nàng, chỉ cười cười nói: “Không thể làm gì ngươi, loạn tên bắn chết, biến thành một con nhím, khẳng định là một chuyện mà bọn hắn phi thường thích thú.”

Sự khinh thị càng hiện rõ trong ánh mắt Tiểu Phúc Tử, quả thực rất giống như đang nhìn một kẻ ngốc. Điều này càng khiến Tư Đồ tức điên. Rất nhiều năm về sau, ta nhớ lại chuyện này, nghĩ rằng. Ân oán giữa Tư Đồ và Tiểu Phúc Tử có khả năng kết hạ từ lúc này đây. Từ đó về sau, Tư Đồ mới có thể điên cuồng luyện võ, thề quyết cùng Tiểu Phúc Tử tranh đua cao thấp. Đương nhiên, đây là chuyện sau này, không cần nói nhiều nữa.

Ngày này rốt cuộc cũng đã đến. Đại tướng quân bị thương nặng không thể qua khỏi, trầm tháp mà chết. Vào đúng ngày đại tướng quân qua đời, Tư Đồ bị truất phế phong hào Quý phi, đày vào lãnh cung, vĩnh viễn không còn ra được nữa.

Đương nhiên, người duy nhất đi theo nàng, chỉ có mình ta.

Mà ta, cách vài ngày sau đó cũng phải rời khỏi Tư Đồ. Người thích trèo cao, nước chảy xuống chỗ trũng, đúng không? Huống chi, ta lại là một người cực kỳ khôn khéo, từ hiện đại xuyên không mà đến?

Sau khi Tư Đồ bị đày vào lãnh cung, sắc mặt tái nhợt, tinh thần ủ rũ, trầm mặc ít nói. Ta biết nàng đang đau lòng vì người cha đã chết. Nhưng ta cũng không khuyên nàng. Ta đã tự hứa, ta sẽ không khuyên người ta nữa. Hơn nữa, ai mà chẳng có lúc gặp phải nạn lớn nạn nhỏ này nọ. Nhớ lúc trước, ta dùng vô số thủ đoạn, vô số tâm cơ, nào là châm ngòi ly gián, tước mũ, đào bẫy, bắn lén… khiến cha ta đuổi hết đám anh chị em cùng cha khác mẹ với ta ra khỏi công ty của gia tộc. Ngay cả chủ tịch đại ca cũng bị ta làm cho tức giận đến nỗi nhập viện. Mắt thấy công ty của gia tộc đã là vật nằm trong tay mình, ai có thể ngờ được, ta lại thình lình xuyên không, chui vào thân thể một bé gái mới mười sáu tuổi. Vậy mà ta cũng có oán trách hận sầu gì đâu….

Mấy ngày nay phải ăn mấy món cơm thừa rượu cặn của tiểu thái giám mang đến. Ta vốn quen cẩm y ngọc thực (ăn ngon mặc đẹp), vậy mà bây giờ phải ăn mấy món mà chó cũng chê không ăn này. Ăn không ngon, tâm tình của ta rất không tốt. Tâm tình không tốt, ta sẽ phát tiết, Tư Đồ cũng không được miễn: “Ngươi xem, ta rơi vào kết cục thế này, tất cả là tại ngươi hết. Ban đầu ta đã không muốn vào cung rồi, cũng bởi vì ngươi, nằng nặc đòi lôi ta vào cung. Tại sao ta lại không may mắn như vậy a, gặp trúng một chủ tử như ngươi?…”

Sau đó, Tư Đồ căn bản đã là phải nén một đống bực tức trong bụng, vốn tâm tình đã không tốt. Bây giờ lại bị ta đem ra trút giận, tâm tình lại càng không tốt, nàng hét to: “Ngươi không muốn ở đây nữa thì cứ đi đi, đâu có ai ngăn cản ngươi?”

Ta thấy bộ dáng phát cuồng của nàng, có chút sợ hãi, nàng ta võ công đầy mình nha. Ta lập tức vọt tránh ra xa, nói: “Đúng ra ta cũng muốn đi từ lâu rồi, nhưng bị ngươi liên lụy, ta có thể đi sao?”

Một cái đĩa bay đến, thiếu chút nữa bay xuyên qua đầu ta rồi. Ta vội chạy vào trong viện, trầm trọng thở dài: “Sao lại có chuyện như vậy, nói cũng không cho người ta nói đạo lý…” Ta đau khổ, từ miệng đến mũi đều nhăn nhúm lại.

Từ sau trận cãi vã đó, ta và Tư Đồ liền có chút khúc mắc. Ai cũng không muốn trả lời ai, cả đến ăn cơm cũng là mạnh ai nấy ăn. Không khí trong lãnh cung trước nay cũng chưa từng lạnh lẽo đến như vậy.

Ta suy nghĩ cả ngày, đương nhiên vẫn chỉ trách ngươi. Nếu không tại ngươi, ta vì sao lại vào cung, vì sao sẽ gặp phải chuyện không may này? Tỉnh cũng nghĩ, ngủ trên giường cũng nghĩ. Về sau ngay cả buổi tối nằm mơ, ta cũng thì thào nhắc đi nhắc lại vài câu. Khiến cho Tiểu Phúc Tử có vài buổi tối đến thăm ta, nghe thấy ta nói mớ, nỗi hận Tư Đồ lại dâng lên đỉnh đầu.

Ta cùng Tư Đồ ở trong lãnh cung ngây người một tuần liền chiến tranh lạnh hết một tuần, cũng không có ai đến xem chúng ta thế nào. Ngày đó, rốt cuộc cũng có người đến thăm. Đó là một tiểu thái giám, tay cầm thánh chỉ: “Cung nữ Giả thị, cùng Tư Đồ không liên quan. Nay đặc xá ra khỏi lãnh cung, điều về Thanh Phượng cung, hầu hạ Nhàn Phi nương nương.”

Ta yên lặng thu thập đồ đạc đi theo tiểu thám giám. Đi ra tới cửa, lại có chút do dự, liếc mắt nhìn về phía Tư Đồ, biểu tình phức tạp, nói: “Ngươi nhớ bảo trọng, ta không thể cùng ngươi…”

Tư Đồ lạnh lùng. Đúng lúc ta nghĩ nàng sẽ không trả lời thì nàng lại hét to: “Đi đi, đi đi, đều đi hết đi. Đồ vong ân phụ nghĩa. Không có ngươi, ta còn sướng hơn.” Tay nàng đặt lên chén trà, mắt thấy đã muốn ném lại đây rồi. Ta vội nhanh như chớp phóng ra khỏi cửa, tránh bị đấm vào mặt, toạc cả đầu không chừng.

Ta vừa đi liền được an bài đến ở chung phòng với một cung nữ. Đương nhiên không thể tốt như trước kia rồi. Nhưng cuối cùng cũng giữ được cái mạng nhỏ. Một chút khổ sở này thì có là cái gì? Ta hướng lên trời vái thiên một vái, cảm tạ ơn trên đã không muốn lấy cái mạng nhỏ của ta. Cung nữ dẫn đường đi bên cạnh nhìn ta khinh thường, ta mới để ý đến nàng.

Trong Thanh Phượng cung. Nghe Tử Lan bẩm báo, Nhàn Phi nương nương biết tiểu cung nữ kia đã được an bài xong xuôi, hỏi cung nữ Tử Lan bên cạnh: “Xem ra, tình người ấm lạnh, tình thế viêm lương (viêm: nóng, lương: mát lạnh), ở đâu cũng đều giống nhau. Sống với nhau từ nhỏ đến lớn thì thế nào đây. Đại loạn trước mắt còn không phải đều tự thân ai nấy lo hay sao. Giả thượng nghi này, ngay cả trong mơ cũng nói chủ tử đối với nàng không tốt. Nói mớ khi đang ngủ làm sao mà giả được. Nàng coi mười mấy năm tình nghĩa chỉ như cơn gió thoảng, xem ra là một người cực kỳ bạc tình quả nghĩa. Người như vậy, mặc dù không thể trở thành tâm phúc của ta được, nhưng cũng có một số việc rất thích hợp cho nàng làm. Hơn nữa, người như thế, cũng không cần tiêu phí nhiều khí lực. Nghe người trong cung đồn rằng, nàng ta cực kỳ tham tài. Có lẽ chỉ cần có bạc, có thể sai phái nàng làm việc. Điều này tránh cho ta không ít phiền toái, huống chi, nàng còn là một tay rất giỏi về y thuật nữa, đúng không?.”

Tử Lan đáp: “Nhưng sau đó nàng đối với chủ tử cũng có chút lưu luyến, chẳng qua chỉ tại chủ tử của nàng…”

Nhàn Phi nương nương nói: “Như vậy, ta lại càng thêm yên tâm. Nếu như nàng còn có chút tình cảm mà vẫn đến đây, thì chỉ có hai khả năng. Một là đang diễn trò. Hai, chính là người có ý chí vô cùng sắt đá. Mà muốn đạt đến khả năng này, không phải người có vài chục năm kinh nghiệm sống thì tuyệt không thể có khả năng…”

Tử Lan nói: “Vẫn là nương nương anh minh, làm việc cẩn thận. Sai ám vệ theo dõi bên ngoài lãnh cung, được một thời gian lâu như vậy mới điều nàng về đây…”

Nhàn Phi nương nương búng búng móng tay, cười lạnh nói: “Đây là nơi nào, có thể tùy tiện cho một người không minh bạch tiến vào hay sao?”

Tử Lan nói: “Nương nương suy nghĩ chu toàn. Chỉ có điều nàng này là con gái của Giả Hải Ninh, chẳng lẽ thật sự không sợ…”

Nhàn Phi nương nương nói: “Việc đó thì có liên quan gì đến chúng ta? Chúng ta chẳng qua chỉ cung cấp manh mối mà thôi. Cho dù nàng biết được nội tình cái chết của phụ thân thì cũng không thể biết rõ được nguyên do bên trong, còn nữa…” Nàng mỉm cười nói, “Người quên rồi sao, ở cùng phòng với nàng ta, chính là Quỳnh Hoa tiểu sư muội. Nàng bình sinh chán ghét nhất chính là kẻ phản bội chủ tử. Có nàng chăm sóc, họ Giả kia có thể làm được chuyện gì đây…”

Tử Lan gật gật đầu. Nàng biết, cho dù là tỷ muội đồng môn nhưng so về trí tuệ, nàng còn kém xa Nhàn Phi nương nương. Cho dù võ công đã mất hết nhưng Nhàn Phi nương nương có một loại cố chấp cuồng nhiệt, một loại tự tin mãnh liệt. Tự tin rằng có thể đem tất cả mọi chuyện ra đùa bỡn trong lòng bàn tay.

….***….

Buổi tối, ta đang nằm trên cái giường mới, nhìn qua cung nữ đối diện dường như đã ngủ say rồi, thầm nghĩ. Thế sự khó liệu, đâu từng nghĩ rằng, chỉ qua có hơn mười ngày mà lại có biến hóa lớn đến như vậy? Xem ra, nói trong cung thay đổi bất ngờ cũng không phải chỉ là khoác lác.

Đang nghĩ ngợi, bỗng một luồng chỉ phong bắn đến trên người cung nữ đang ngủ kia. Ta biết, nàng đã bị điểm huyệt ngủ…

Tiểu Phúc Tử đến, ta nói: “Tư Đồ có khỏe không?”

Tiểu Phúc Tử nói: “Nàng có gì không tốt chứ, có thể ăn có thể ngủ. Nàng nói, ngài đừng hòng lên mặt, cho dù ngài có muốn đi đại tiện cũng phải cẩn thận một chút…”

Ta cứng họng. Cảm giác sâu sắc được mùi vị như thế nào là huấn luyện được một người từ thục nữ cổ đại trở thành độc hại đến không phải người. Ta trầm ngâm một lúc sau, hoài nghi hỏi Tiểu Phúc Tử: “Có phải người theo dõi ta không?”

Tiểu Phúc Tử không lên tiếng, cẩn thận suy ngẫm về vấn đề của ta, nhưng cũng không có đáp án, chỉ nói: “Hay là, ngài học võ công đi?”

Ta vội đánh trống lảng: “Hôm nay thật vất vả, ta cũng rất muốn ngủ…” vừa nói vừa mở chăn, còn ngáp một cái thật to.

Đang muốn nằm xuống, lại thấy Tiểu Phúc Tử ngoác mồm tính nói, hình như còn muốn khuyên nhủ gì đó. Ta liếc mắt một cái, thấy trên tay hắn có một vết thương không rõ nguyên nhân, liền hỏi: “Sao vậy, bị ai đánh lén à?”

Tiểu Phúc Tử nắm chặt ống tay áo, căm giận nói: “Ngoại trừ bà điên kia, còn ai vào đây nữa?”

Ta biết, hắn lại bị Tư Đồ đánh lén. Có lẽ thấy Tư Đồ buồn khổ nên Tiểu Phúc Tử cũng không để ý canh chừng nàng, nếu không Tư Đồ làm sao có thể tiếp cận được hắn? Bị ta đánh trống lảng, hắn quên khuấy mất chuyện muốn khuyên ta. Lại thấy ta có vẻ mệt mỏi thật, Tiểu Phúc Tử lắc đầu, mở cửa phòng đi ra ngoài. Vừa đi vừa than thở: “Thật chưa thấy qua người nào như vậy. Tay trói gà không chặt mà còn đi gây chuyện khắp nơi. Ôi chao…”

Cũng không nói là nói về ai. Thì cứ cho rằng không phải nói về mình đi, ta chỉ muốn ngủ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.