Thệ Bất Vi Phi

Chương 182: Xiêm y



Edit: Docke

Đặt một bộ quần áo có cùng chất liệu tại một nơi tương tự, sau giờ ngọ, ánh nắng chiếu thẳng vào bộ quần áo, đồng thời chiếu xạ lên hoàng bào bên cạnh. Đang lúc hoàng hậu nương nương chờ đợi có chút mất kiên nhẫn thì bỗng thấy trên quần áo bốc lên một làn khói mỏng. Chỉ chốc lát sau, khói càng bốc càng nhiều, quần áo bị đốt thủng một lỗ to tướng…  

Mẫu Vân Cơ cùng Đức Phi nương nương giật mình nhìn thấy hiện tượng này, hai người đồng thời hỏi: “Đây là chuyện gì vậy? Vì sao lại như thế?”

Ta cầm hoàng bào được phơi ở bên kia lên, nói: “Thật ra, nguyên nhân gây nên hỏa hoạn chính là chiếc hoàng bào này. Trên hoàng bào có khảm những viên bảo châu trong suốt có hình bầu dục. Ánh mặt trời chiếu xuống nó sẽ hội tụ lại, sau đó chiếu vào quần áo bên cạnh, tất sẽ bắt lửa mà cháy…”

Thực hiển nhiên, ta đang nói đến nguyên lý thấu kính hội tụ. Hai vị nương nương nghe xong đều không hiểu lắm. Nhưng hai vị lại không muốn tỏ ra là mình không hiểu gì cả, đành phải vờ như đã hiểu, liên tục gật đầu…

Mẫu Vân Cơ nói: “Hóa ra ai gia đã hiểu lầm nàng. Người đâu, thả cung nữ kia ra…”

Mấy tên thái giám theo hầu bên cạnh bà nghe xong, đưa mắt nhìn nhau rồi đi ra cửa.

Ta cuối cùng lại cảm thấy ánh mắt của mấy tên thái giám này quá mức kỳ quái. Khi bọn họ kéo theo một cung nữ đi vào, ta mới biết được, vì sao bọn họ lại nhìn nhau với ánh mắt kỳ quái như vậy. Còn Đức Phi, sớm đã mắt trợn trừng trừng, hung hăng mà nhìn hoàng hậu.

Khuôn mặt cung nữ này đã bị cháy sạch thành tàn phế. Thì ra, từ lúc Đức Phi đến chỗ hoàng hậu can thiệp, bọn họ cũng đã bắt đầu dụng hình, hơn nữa, còn dùng hỏa hình. Khuôn mặt nàng nổi lên hai vết sẹo thật sâu do bị phỏng rất nặng, hầu như đã không còn nhận ra diện mạo lúc ban đầu nữa rồi.

Hoàng hậu nhàn nhạt nói: “Nếu ai gia đã trách lầm nàng, nhưng hình thì cũng đã dùng rồi, thôi thì kêu thái y đến đây chữa trị cho nàng vậy…”

Ta nói: “Nếu mẫu hậu không chê, nhi thần cũng có thể khám chữa cho nàng. Y thuật của nhi thần có thể giúp nàng chữa trị vết thương trên mặt.”

Hoàng hậu nói: “Thái tử phi cũng đừng quên, ngươi là chủ tử, nàng chỉ là nô tỳ. Nô tỳ bị thương mà cũng muốn được chủ tử quan tâm. Thái tử phi có phải đang muốn người ta cười cung đình là chốn không người hay không?”

Ta càng cảm thấy kỳ quái. Vì sao hoàng hậu nương nương tìm mọi cách ngăn cản ta trị liệu cho cung nữ này? Nói cái gì mà chủ tử, nô tỳ linh tinh lăng nhăng. Trong cảm nhận của bà, ta chẳng phải cũng bình thường dân đen giống như kẻ nô tỳ kia  hay sao? Trong bụng chỉ đang tính toán nên đá ta ra khỏi cung như thế nào nữa mà!

Lúc này, Đức Phi nương nương ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói: “Y đạo của thái tử phi thuộc hàng cao thủ, không bằng cứ đưa nàng về phủ đệ của thái tử phi, chờ thái tử phi chữa khỏi cho nàng rồi hãy nói tiếp. Chuyện này nếu như để những người khác hiểu rõ, rơi vào lỗ tai của những kẻ dụng tâm kín đáo một chút, có thể sẽ làm dấy lên một trận phong ba bão táp. Thái tử phi rốt cuộc là người hoàng gia, để cho nàng trị liệu không thể còn gì tốt hơn nữa. Hoàng hậu, ngài nói xem có đúng không?”

Hoàng hậu lạnh lùng liếc mắt nhìn Đức Phi nương nương một cái, lúc này mới nói: “Được. Nếu ngay cả ngươi cũng nói như vậy, thì cứ để thái tử phi trị liệu đi. Chữa cho nàng xong thì đuổi ra khỏi cung, coi như làm một công đức…”

Ta chưa từng thấy có người nào vô sỉ lại máu lạnh đến mức như thế. Đã hủy dung mạo của người ta lại còn đắc chí, tự bầu thành một việc công đức. Hoàng hậu so với Mẫu Phượng Thấm, thật sự chỉ có hơn chứ không kém thua gì…

Thật ra, ta cần gì phải thấy làm kỳ quái. Trong hoàng cung, xử lý một cung nữ chẳng phải chỉ giống như bóp chết một con kiến thôi sao. Huống chi, hiện giờ cung nữ này, chẳng qua chỉ là bị hủy dung mà thôi.

Mà đề nghị của bà, cũng chính là những lời mà ta muốn nói…

Đức Phi nương nương lại đứng dậy, nhàn nhạt liếc mắt nhìn ta một cái rồi nói: “Thái tử phi điện hạ, xin thứ lỗi cho bản cung không được thoải mái lắm, bản cung cáo lui trước…”

Ống tay áo bà phất lên, xoay người liền đi ra ngoài cửa. Bóng dáng cứng ngắc, mang theo một loại cô tuyệt. Đi đến bên cạnh cung nữ bị hủy dung kia, thở dài một hơi, nhưng cũng không nói điều gì mà chỉ đi thẳng ra cửa cung.

Hoàng hậu Mẫu Vân Cơ thấy bộ dáng bà như thế, tức giận đến nỗi nghiến răng kêu ken két. Lợi quang trong mắt bà bắn thẳng ra, lạnh lùng nhìn theo bóng dáng Đức Phi. Ánh mắt độc địa này, đảo mắt liền chuyển, vừa quay đầu lại đã lấy lại vẻ bình thường. Bà nhìn ta, má lúm đồng tiền hai bên lún xuống thật sâu, bà nói: “Cứ dẫn nô tỳ này về, chữa trị cho nàng, cũng đừng để nàng oán hận ta sâu như vậy nữa…”

Nói xong, bà thản nhiên mỉm cười. Tuy khuôn mặt bà đã hằn lên dấu vết của năm tháng nhưng lúc này, vẻ mặt lại mang theo vài phần khờ dại, tràn ngập tuyệt đại tao nhã. Ta nghĩ, nữ nhân này mà cười, thật sự có thể làm cho người ta bất tri bất giác thả lỏng phòng bị, xem bà như một quốc mẫu hòa ái dễ gần. Còn khuôn mặt của Đức Phi lại có vài phần khổ cực, thoạt nhìn giống như nhân vật Tường Lâm Tẩu vậy. Ai mà biết được, hai người bọn họ, rốt cuộc là có tính cách như thế nào? (Tường Lâm Tẩu: nhân vật trong tiểu thuyết “Chúc Phúc” của Lỗ Tấn. Tường Lâm Tẩu là phụ nữ lao động điển hình ở nông thôn Trung Quốc cũ, thiện lương, chất phác, ngoan cường)

Trở lại phủ thái tử, ta nhìn kỹ gương mặt của cung nữ. Nàng đang hôn mê, đôi mắt nhắm chặt, khẽ cau mày. Khuôn mặt nàng bị cháy sạch, phi thường lợi hại. Cho dù ở thời hiện đại cũng phải chờ sau khi thương thế lành hẳn rồi tiến hành chỉnh sửa dung nhan, mới có khả năng khôi phục lại 50% dung mạo ban đầu. Còn hiện giờ, ngoại trừ việc chữa trị vết thương trên mặt của nàng ra, ta cũng không biết còn có thể làm gì cho nàng nữa?

Ta dùng thuốc trị thương nhẹ nhàng xoa lên khuôn mặt nàng. Có lẽ thuốc trị thương dính lên làn da sẽ khiến cho làn da sinh ra cảm giác nóng bỏng. Nàng vẫn nhắm chặt hai mắt, đau đớn kêu lên một tiếng: “Đừng, đừng, ta không dám nữa đâu…”

Ta ra hiệu cho Tư Đồ giữ nàng cố định lại để nàng không thể lộn xộn rồi cẩn thận xoa thuốc cho nàng. Lúc này mới có thời gian quan sát nàng, chỉ thấy một phần gương mặt chưa bị hủy dung. Hình dáng đôi mắt duyên dáng, mi trường nhập tấn (đôi lông mày dài đến tận thái dương), tú lệ thanh nhã. Ta không khỏi tò mò, đây là nữ nhân thế nào mà Đức Phi phải liều mạng bảo vệ nàng như vậy còn hoàng hậu thì lại khẩn cấp lén ra tay hủy dung nhan của nàng?

Nàng thật sự chỉ là một cung nữ thôi sao?

Nàng hôn mê hết ba ngày ba đêm. Sang ngày thứ tư, rốt cuộc cũng tỉnh táo lại. Mở to đôi mắt nhìn ta, nhưng không hề có sự hoảng loạn như những nữ tử bình thường, câu nói đầu tiên chính là: “Thái tử phi điện hạ, ngài cứu nô tỳ, nô tỳ thật sự vô cùng cảm kích…”

Ta ngạc nhiên nói: “Ngươi vẫn hôn mê bất tỉnh, vậy mà vẫn biết rõ những chuyện chung quanh hay sao?”

Nàng nói: “Mặc dù nô tỳ chìm trong cơn hôn mê, nhưng vẫn mơ hồ nghe được những chuyện xung quanh. Nô tỳ biết, ba ngày nay, là thái tử phi điện hạ đã chữa thương cho nô tỳ…”

Ta cười cười nói: “Nếu vậy, ngươi có thể nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi là ai? Vì sao hoàng hậu nhất định phải hủy dung của ngươi?”

Nàng nghe xong, nâng mí mắt lên nhàn nhạt nhìn ta: “Nô tỳ chẳng qua chỉ là một cung nữ mà thôi.”

Ta nhíu mày nói: “Ngươi không muốn nói cho ta biết cũng không sao. Nhưng cứ thế này thì ta không thể hiểu được tình huống chân thật, sẽ không thể làm gì để bảo vệ cho ngươi. Ta tin rằng, trong cung này, người muốn lấy mạng ngươi còn rất nhiều…”

Nàng dùng tay che mặt, buồn bã cười, nói: “Điện hạ, người xem này. Nô tỳ đã thành ra bộ dạng thế này rồi, bọn họ còn có thể làm gì nô tỳ nữa đây? Bọn họ thống hận, chẳng qua cũng chỉ là khuôn mặt này của nô tỳ mà thôi. Đức Phi nương nương giấu nô tỳ trong hoán y cục, một góc tối tăm hẻo lánh của hoàng cung, cũng không thể trốn thoát được. Bọn họ còn có thể thế nào nữa?”

Nói xong, tay nàng vỗ về khuôn mặt, khóc rưng rức. Ta vội khuyên nhủ: “Ngươi đừng khóc kẻo làm ướt vết thương lại không tốt. Ta không hỏi ngươi nữa, nhưng ngươi có thể nói cho ta biết tên không?”

Ta thuận tay đưa cho nàng một chiếc khăn tay. Nàng tao nhã dùng nó chấm chấm khóe mắt rồi nói: “Nô tỳ ở trong cung tên gọi là Nhược Dung. Thái tử phi điện hạ, ngài cứ gọi nô tỳ là Dung Dung cũng được. Đức Phi nương nương cũng gọi nô tỳ như thế.”

Nàng vừa nói vừa đi xuống giường, hành lễ với ta: “Nô tỳ Nhược Dung, bái kiến thái tử phi điện hạ.”

Ta đang muốn mở miệng cho nàng đứng dậy, nàng lại nói: “Nô tỳ Nhược Dung, bái kiến thái tử điện hạ…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.