Thệ Bất Vi Phi

Chương 184: Nhất ngôn cửu đỉnh



Edit: Docke

Hắn cười hắc hắc, nói: “Không cần, chỉ cần để bổn vương được ôm Như nhi một cái thì hỏa sẽ tắt liền thôi…”

Ta lại khẳng định một lần nữa. Vương gia này, hắn thật sự rất vô lại. Những lời nói vô lại như vậy mà cũng có thể nói ra, trên mặt còn có một tia thần thái trêu đùa như xem kịch vui. Ta ‘khụ’ một tiếng, quyết định kết thúc đề tài này, vào ngay chính sự… Vì sao ta lại quên mất chính sự thế nhỉ?   

Ta cũng có chuẩn bị rồi. Vào phòng hắn, e rằng không cho hắn ăn sỗ ăn sàng một chút thì không thể thông qua. Dù nói gì thì nói, hai ta vẫn là vợ chồng không phải sao?

Ta ‘khụ’ một tiếng, nói: “Hôm nay ta đến đây, không phải muốn cùng ngươi thảo luận chuyện này đâu. Vương gia, nữ tử kia, ngươi nhất định đã tìm người điều tra rồi, rốt cuộc nàng có lai lịch thế nào?”

Tề Thụy Lâm nhàn nhạt nói: “Sao nàng không trực tiếp hỏi, vì sao bổn vương lại phá lệ đối xử với nàng ta khác biệt?”

Ta cũng nhà

/n nhạt nói: “Có chuyện đó sao, thái tử điện hạ làm sao lại đối xử khác biệt với một cô gái? Vì sao ta lại không nhận ra nhỉ?”

Ánh mắt Tề Thụy Lâm hướng nhìn lên nóc nhà, giọng nói càng thêm lạnh nhạt: “Chuyện này bổn vương không rõ. Nếu không có, vì sao đêm hôm khuya khoắc mà thái tử phi còn dùng thần thái khởi binh hỏi tội, chạy đến phòng ngủ của bổn vương, nơi mà nàng chưa bao giờ đến?”

Ta muốn điều chỉnh thần thái sao cho càng thêm lạnh nhạt, chỉ có điều lại không thành công. Lần này, hình như nhược điểm của ta đã bị người ta nắm bắt, đành phải xấu hổ cười cười, nói: “Tốt lắm, vậy ta liền hỏi. Vì sao thái tử điện hạ lại phá lệ đối xử khác biệt với người ta?”

Tề Thụy Lâm nghe vậy liền cười, rốt cuộc cũng không còn cố ý giả vờ lạnh nhạt nữa, nói: “Bổn vương làm vậy không phải vì muốn thái tử phi nàng đến đây hay sao?”

Hắn cũng thật trực tiếp. Ta bắt đầu cảm thấy mình đã bị mắc lừa rồi. Còn chưa kịp mở miệng mắng, hắn lại nói: “Đương nhiên, chỉ là giả…”

Thân là vương gia, từ nhỏ đã có địa vị cao quý. Nhất ngôn cửu đỉnh, đáng lẽ ngôn ngữ phải nên cẩn thẩn mới đúng chứ? Vì sao ta lại không nhìn ra được bộ dáng cẩn trọng của hắn. Cái miệng vô lại của hắn còn hơn hẳn những kẻ sống ngoài phố phường nữa. Ta cảm thán. Sách cổ, thật sự là rất hại người. Nói cái gì mà người cổ đại hành vi cẩn thận, lời lẽ trang nghiêm, miệng đầy chi, hồ, giả, dã*… Đến khi đến cổ đại rồi mới biết, hoàn toàn không phải như vậy. Nói chuyện vẫn thông tục như thế, tục đến mức khó dằn nổi… Tựa như vị vương gia trước mắt ta đây. (*Chi hồ giả dã: vốn là những hư tự dùng trong tiếng Hán cổ đại (văn ngôn) của những kẻ muốn tỏ ra mình có học hơn người. Ý là nói chữ, dân học thức, nôm na là “xổ nho”)

Hắn mỉm cười, sóng mắt long lanh nhìn ta. Ta trừng mắt đáp trả, cho hắn biết rằng, chừng nào còn chưa giải nghĩa nguyên nhân, ta cũng không cần khách khí!

Hắn nói: “Thái tử phi lần này vì sao lại tích cực như vậy, dám chạy đến chỗ mẫu hậu dẫn người trở về?”

Ta đương nhiên sẽ không nói ra. Ta không có việc gì để làm, suốt ngày đảo qua đảo lại ngoài cửa cung của hoàng hậu, cả ngày tính toán xem hoàng hậu sẽ dùng thủ đoạn gì để đối phó với ta. Vừa vặn cứu được nữ tử này trong tay của hoàng hậu.

Kỳ thật, có khi nghĩ đến, ta thật quá trẻ con. Nếu người ta thật sự có âm mưu quỷ kế gì, chẳng lẽ lại trưng ra cho ngươi xem hay sao? Mèo mù gặp phải chuột chết, chẳng qua chỉ tồn tại trong tục ngữ mà thôi.

Ta đành phải nói: “Chỉ mới gặp mà thôi. Chuyện này không phải là thuận tay cứu nàng hay sao?”

Tề Thụy Lâm nói: “Vậy theo nàng, chuyện này là thế nào?”

Ta nhìn biểu tình của hắn, thấy ánh mắt hắn có chút né tránh. Ta bỗng hiểu. Hắn không muốn nói tiếp đề tài vì sao hắn lại đối xử khác biệt với cô gái đó. Bắt đầu từ lúc ta vừa vào cửa hắn đã đánh phủ đầu, chính là vì muốn ngăn cản ta đừng hỏi đến nữa. Hắn thương tiếc cô gái đó, rõ ràng không phải là giả, cũng không phải như lời hắn nói, muốn dụ ta đến đây. Về phương diện này, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, xem ra, hắn không có ý định nói cho ta biết…

Ta không khỏi cảm thấy có chút nản lòng thất vọng. Trong lòng hắn, không ngờ lại có những bí mật không thể cho ta biết? Lại mang cho hắn sự đau xót như thế?

Ta không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ lạnh nhạt nói: “Vậy xem ra, vương gia cũng không muốn nói ra. Đã vậy thì ta cũng không miễn cưỡng. Ta cáo từ vậy…”

Ta xoay người bỏ ra ngoài cửa. Tề Thụy Lâm ở phía sau rơi vào sự trầm mặc, thật lâu sau mới nói: “Như nhi, không phải bổn vương không muốn nói. Chỉ là bổn vương không biết nên nói với nàng như thế nào mới tốt. Sau này, nàng sẽ hiểu thôi.”

Trong lòng ta có chút hờn giận.

Xoay người đi thẳng ra cửa…

Sau khi về đến phòng mình, ta liền không tự chủ được, lên cơn, đem Tư Đồ và Tiểu Phúc Tử bới lông tìm vết, chỉ trích một phen. Nội dung đơn giản là Tiểu Phúc Tử giống như cái đầu gỗ, Tư Đồ lại giống như đồ ăn hại linh tinh, chẳng giúp được cái gì hết, vân vân…

Hai người này đã theo ta từ lâu, da mặt cũng dày hơn tường thành rất nhiều. Nghe thấy ta chửi bậy chửi bạ, không ngờ vẫn đứng yên một chỗ bất động thanh sắc. Thật lâu sau mới nói: “Mắng xong chưa? Chúng ta có thể ra ngoài được chưa?”

Ta tức khí xung thiên, đuổi bọn hắn lập tức đi ra ngoài, đừng đứng mãi ở đó khiến ta phiền lòng nữa…

Ta còn nghe thấy hai người bọn họ vừa đi vừa thảo luận: “Ngươi nói xem, nàng ta đang có chuyện gì vậy?”

“Còn có thể thế nào nữa? Ăn trúng cái ấy rồi chăng?”

“Cái ấy là cái gì?”

“Dấm chua…”

“Ồ, hiểu rồi…”

Hai người đồng thời cười thầm. Ta tức giận đến mức cầm cái chén ném qua, vỡ nát. Hai người bọn họ bỗng nhiên phóng vọt đi… vận khinh công bay lên không… ‘bộp’ mọt tiếng đáp xuống đất.

Ta nghĩ. Ta phải tìm người xả lũ mới được. Trông cậy hai người này không xong rồi. Bọn họ không làm ta tức chết đã là có lương tâm lắm rồi… Không phải còn có lão cha đó sao?

Ta không khỏi mỉm cười, trong lòng thoáng có chút đắc ý, hát vang một câu: “Có cha, con giống như bảo bối. Không cha, con chỉ là cỏ dại…”

Giọng nói của lão cha đột nhiên vang lên: “Nha đầu, con hát gì thế? Vì sao mỗi khi con đắc ý, ta lại có chút cảm giác không tốt thế nhỉ?”

Ta vội cười nói: “Lão cha, sao thế được ạ. Con chính là con gái ngoan của cha mà…”

Lão cha sau khi trầm mặc một lúc lâu, hai cái đùi bắt đầu di chuyển ra ngoài cửa: “Mỗi lần con nói cái gì con gái ngoan, vi phụ cảm giác, vẫn nên nhanh chóng rời đi là tốt nhất…”

Ta vội vàng kéo ông lại, còn thành thật nói: “Lão cha, Tuệ Như chỉ có mình cha là người thân. Cha không giúp con, thì còn ai có thể giúp con nữa? Huống chi, con chẳng qua chỉ muốn cha giải đáp cho con mấy vấn đề thôi mà…”

Lão cha võ công cao cường, vốn có thể hất văng ta ra, nhưng ông lại giống như trước không tránh, lẳng lặng nói: “Có chuyện gì cần lão cha giúp đỡ, mau nói đi. Lão cha còn rất nhiều việc phải làm…”

Ta nói: “Lão cha, trong phủ vừa có một cô gái đến ở, cha cũng biết…”

Lão cha liếc xéo ta một cái: “Thế nào, thái tử chưa nói rõ với con à?”

Ông không phải đã biết rõ mà còn hỏi đó sao? Trông thấy biểu tình của ta thì phải biết rõ là ta đi hỏi, chẳng được việc gì mà ra về rồi chứ. Đương nhiên lúc này, ta hẳn là nên cúi người thu mình, không thể xung đột với lão cha mà.

Ta lạnh nhạt nói: “Lão cha, cha được hoàng thượng phái đến Tây sở, hoàng thượng có truyền triệu cha không.”

Lão cha nói: “Đương nhiên là có.

Ta nhẹ giọng cười nói: “Có phải mỗi lần đều truyền triệu cha đến chỗ của Đức Phi nương nương hay không?

Khuôn mặt gầy gò của lão cha đột nhiên xuất hiện vẻ xấu hổ rất khả nghi, nói: “Làm sao…?”

Ta nói: “Lão cha, không hiểu sao, khi con gặp Đức Phi nương nương, ở khoảng cách gần đánh giá bà ta, tuy nói rằng hiện giờ sống an nhàn sung sướng, cuộc sống nhàn nhã nhưng tay bà hình như lại to bè. Đặc biệt là ngón tay, xương ngón tay thô to. Điều đó cho con biết, chỉ những người luyện võ, hơn nữa phải là người dùng kiếm mới như thế. Con nhớ rõ, lão cha có một lần uống rượu sau, thì thào gọi một cái tên. Hình như là Thúy gì gì đó. Nhưng khéo làm sao, trong khuê danh của Đức Phi nương nương cũng có một chữ Thúy. Cha nói xem, có phải là khóe quá hay không?”

_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.