Bên trong sơn trang, cũng như tất cả những sơn trang khác, đều có một hoa viên hồ nước thật lớn.
Thạch đình đứng sừng sững cô đơn trong bóng đêm. Trên bàn đá bày biện mấy món điểm tâm tinh mỹ. Vài tiểu cung nữ cầm đèn lòng đứng ở một góc sáng sủa trong thạch đình.
Ánh trăng bị mây đen che phủ, khi mờ khi tỏ. Ta cầm một chén trà nho nhỏ, dùng trà thay rượu, hướng lên ánh trăng mời một cái rồi uống một hơi cạn sạch. Không tự chủ được ngâm một câu thơ thiên cổ: “Nâng chén mời minh nguyệt, nhìn ảnh hóa ba người…”
Lão cha ngồi đối diện với ta, mặt đầy vẻ hồ nghi nhìn ta, lại làm bộ như không thèm để ý mà nhìn nhìn về phía những bụi hoa. Ta biết, trong lòng ông đang có ma đây mà!
Ta giả vờ như không biết những suy nghĩ đang đảo vòng trong đầu ông, lại uống một chén trà nữa. Trên mặt nhàn nhạt ưu thương, dường như đang tưởng niệm người thân đã mất từ lâu. Như có vẻ đăm chiêu, ta gắp một khối điểm tâm tinh mỹ trên bàn, bỏ vào miệng. Hành vi này của ta càng làm cho lão cha tâm thần bất định, càng liếc khóe mắt nhìn về phía bụi hoa.
Ông cười cười, khuôn mặt gầy gò tỏ vẻ lấy lòng: “Nha đầu, hôm nay con gọi cha đến đây, là có chuyện gì vậy?”
Ta thở dài một tiếng, nói: “Mỗi khi đến lễ tết lại nhớ người thân. Lão cha, hôm nay là ngày mấy, cha còn nhớ rõ phải không?”
Lão cha nghi ngờ càng sâu, khóe mắt không tự chủ được nhìn về phía bụi hoa, nói: “Nha đầu, con đừng có mà thừa nước đục thả câu. Ngày mấy? Hôm nay hình như cũng không phải là ngày lễ gì a? Tiết thanh minh ư?”
Nói xong từ ‘tiết thanh minh’, ông làm như muốn đứng bật dậy mà xông vào trong bụi hoa…
Ta nhàn nhạt nói: “Đương nhiên không phải. Ơ kìa… lão cha, cha làm sao vậy? Sao giống như ngồi không xong thế?”
Lão cha vội định trụ thân mình, ngồi vững vàng như Thái Sơn, nói: “Làm sao, ta không phải là lão cha của con hay sao? Trên ghế này hình như có nhánh câu, làm mông ta đau quá…”
Nói xong, thật đúng là xuất ra một nhánh cây…
Ta nhíu mày nói: “… Đám cung nữ thái giám này, đúng là lười biếng hơn người ở Đông Cung. Nhánh câu lớn như vậy đặt trên ghế mà cũng không quét dọn sạch sẽ. Xem ra phải chỉnh đốn lại mới được. Lão cha, cha nói có đúng không?”
Lão cha liên tục gật đầu, nói: “Ừm, đúng vậy, đúng vậy. À, đúng rồi, nha đầu, con còn chưa nói cho ta biết, hôm nay là ngày mấy?”
Ta nhàn nhạt thở dài, trên mặt tràn đầy vẻ thẫn thờ: “Lao cha, cha không nhớ rồi. Hôm nay, là mẫu thân qua đời được đúng mười một năm, tám tháng lẻ ba ngày! Con không quên chút nào. Lão cha, vì sao cha lại không nhớ gì hết vậy?”
Lão cha vặn vẹo mông vài cái, lại đi ra bụi hoa nhìn mấy lần, rồi nói: “Lão cha làm sao quên được. Nha đầu, con nhớ cũng thật rõ quá. Nhưng hôm nay hình như không phải là ngày giỗ của phu nhân mà?”
Ta nói: “Mẫu thân làm gì mà có nhiều ngày giỗ như vậy? Lão cha, cha hồ đồ rồi?”
Lão cha thì thào nói: “Cũng phải, mấy hôm trước vừa mới vái lạy rồi mà?”
Ta biết lão cha đối với vị mẫu thân mà ta chưa được gặp mặt bao giờ này, không hiểu vì sao lại cứ cảm thấy áy náy. Nguyên nhân bên trong, ta không có hỏi, cũng không muốn hỏi. Theo thái độ ông đối với Đức Phi nương nương cho thấy, có lẽ là một cuộc tình ta yêu người không yêu ta, ta lại đi cưới người ta không yêu, mấy chuyện nhân gian linh tinh bình thường. Huống chi, nếu hỏi thêm, lỡ may chính mình lại lộ sơ hở, bại lổ ra bản thân là một linh hồn chiếm cứ thân xác của người khác. Lão cha lại lập tức mời đạo sĩ đến diệt ta cũng không chừng. Mẫu thân đã chết trước khi ta xuyên không đến. Nhưng khi đó, chủ nhân của thể xác này đã được năm tuổi rồi, làm sao mà chỉ qua một năm mà có thể không nhớ gì về mẫu thân của mình nữa? May mắn chính là, lão cha cũng không nhắc nhở đến mẫu thân nhiều, cũng khiến ta có thể chung chạ lướt qua.
Vẻ mặt ta đầy ắp ưu thương: “Lão cha, nữ nhân nhớ mẫu thân quá. Đặc biệt là trong những lúc như thế này. Cũng không biết vì sao nữa?”
Lão cha cảnh giác, trừng mắt nhìn ta: “Nha đầu, không phải con còn có cha đây sao?”
Ta giận dữ nói: “Lão cha làm sao có thể so sánh được với mẫu thân. Huống chi, lão cha còn có cả đống chuyện đang giấu diếm nữ nhân?”
Lão cha cười ngượng ngùng, lại không nói gì…
Ta nhướng mắt, hít một hơi thật sâu: “Lão cha, hay là chúng ta thỉnh mẫu thân lên cùng hội tụ với chúng ta, có được không?”
Lão cha ngồi trên ghế đá, vốn đã nhấp nha nhấp nhổm, khi nghe xong lời ta nói, lập tức đứng bật dậy như pháo thăng thiên, bừng tỉnh đại ngộ: “Con muốn làm ma quỷ sao? Lần trước là do con giở trò quỷ đúng không?”
Ta nhíu mày, liếc ông một cái: “Lão cha, cha sẽ không trách con chứ? Chỉ tại con quá nhớ mẫu thân, cho nên mới…”
Dường như lão cha đã quẳng được tảng đá đè ép trong lòng nhiều năm qua, ngồi xuống nói: “Nha đầu, con nói cho lão cha biết đi, con đã dùng phương pháp gì vậy?”
Ta nói: “Lão cha, thật ra cách của con cũng không đáng để nhắc đến. Chỉ có điều, cha cứ nói cho con biết trước đi, thân phận thật sự của cha, rốt cuộc là gì? Vì sao lại giống như người hai mặt? Rốt cuộc là cha đứng về bên nào vậy?”
Ta thấy ông đang muốn biện bạch, lại nhàn nhạt nói: “Con gái cha, cha phải biết rõ nhất. Đừng dùng lời nói dối để lừa gạt con, con nghe là biết ngay…”
Lão cha đứng dậy, lại ngồi xuống, uống một chén trà rồi lại đứng dậy. Hành động cứ thế lặp lại mấy lần, ta cũng không thèm nhìn ông, chẳng qua chỉ nói: “Lão cha, con là con gái của cha. Con thật sự rất muốn biết, cha đối với đứa con gái này có thể thật tâm đối đãi được không? Để tránh sau này khiến cho cha con chúng ta phải trở mặt…”
Lão cha nghe xong, rốt cuộc ngồi vào chỗ của mình, nói: “Nha đầu, kỳ thật thân phận của ta, thái tử sớm cũng đã đoán được rồi. Bằng không, hắn sẽ không tín nhiệm ta như vậy. Ta phản Tuyên Vương, chiếu theo đạo lý mà nói, thái tử hẳn là phải còn để tâm nghi ngờ, nhưng hắn lại hoàn toàn tín nhiệm ta. Chẳng lẽ, con còn chưa rõ sao?”
Ta nói: “Chuyện này, cũng là vấn đề con đã suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn không sao hiểu được. Vì sao Tề Thụy Lâm không truy cứu quá khứ của cha, cũng không hề đề phòng cha, ngược lại tất cả mọi chuyện trọng đại đều cho cha tham gia. Chẳng lẽ là chỉ vì cha là cha của con? Con nghĩ khả năng này không lớn. Chỉ có một nguyên nhân, chính là thân phận thật sự của cha đã làm cho hắn yên tâm. Nhưng còn không hiểu, cha chỉ là ngọn cỏ trên đầu tường, vì sao lại khiến cho hắn yên tâm như thế?”
Lão cha cười cười, nói: “Nha đầu, con cần gì phải hỏi nhiều như vậy? Con chỉ cần biết rằng, bất kệ là khi nào, lão cha cũng đều bảo hộ cho con, không bị thương hại. Như vậy chẳng phải là đủ rồi sao?”
Ta cũng cười, nói: “Lão cha, con hiểu rồi… Chỉ cần cha biết rằng, mẫu thân ở dưới hoàng tuyền lúc nào cũng nhớ đến cha là đủ rồi, cần gì phải quản xem mẫu thân hiện thân như thế nào?”
Nụ cười của lão cha liền biến thành cười khổ: “Nha đầu, con không hỏi cho rõ thì không được đúng không?”
Ta gật gật đầu: “Giống như cha vô cùng muốn biết làm sao mẫu thân có thể hiện thân được vậy, con cũng muốn biết cho rõ ràng…”
Lão cha nói: “Nha đầu, vì sao con cứ luôn cố chấp như vậy?”
Ta nói: “Lão cha, vì sao cha cứ luôn thần bí như vậy?”