Thệ Bất Vi Phi

Chương 24: Biến cố trong chùa (1)



Ta ngồi bên cạnh bàn, hờ hững hỏi Tiểu Phúc Tử cũng đang ngồi bên cạnh bàn: “Mấy ngày nay ngươi thật vất vả. Ngày nào cũng bôn ba không ngừng, có từng vất vả như vậy chưa?”

Tiểu Phúc Tử liếc mắt nhìn ta, uống một ngụm trà, nói: “Dựa vào võ công của ta thì bấy nhiêu có thấm tháp gì đâu, huống chi chỉ là truyền tin mà thôi.”

Có phải là ta bất hạnh lắm hay không? Trong cung này, rốt cuộc cũng không thể so với bên ngoài, còn có được mấy ai giống người đây?

Hắn chỉ vào điểm tâm trên bàn vẫn còn đang nóng hôi hổi, ý bảo ta nếm thử. Ta gắp một miếng bỏ vào miệng, gật gật đầu nói: “Không tệ nha, theo kịp với kinh thành đệ nhất lâu đó. Đây là kiệt tác của ngươi sao?”

Hắn gật đầu, cười lạnh nói: “Công chúa rất thích món tơ vàng phượng trảo của kinh thành đệ nhất lâu, nên ta vội làm cho bà ta. Tuy rằng không thể sánh ngang với khẩu vị của đệ nhất lâu nhưng ta thấy nàng cũng rất thích ăn…”

Lúc hắn nói chuyện, ánh mắt tràn ý châm chọc. Ta biết, không chừng công chúa vừa xoay đầu đã muốn đem điểm tâm ấy đổ đi rồi, nhưng đối với hành vi con trẻ kính hiếu như vậy, bà ta làm sao lại không giả vờ giả vịt một chút đây? Chỉ sợ trong lòng cả hai người bọn họ đều muốn trình diễn thật tốt hoạt cảnh mẫu từ tử hiếu này.

Ta lại nghĩ, tiểu tử này có phải là cũng đối với ta như vậy hay không, giáp mặt thế này, sau lưng lại thế khác?

Ta nói, Tiểu Phúc Tử hắn cũng không phải đứa ngu dốt. Khóe mắt vừa đảo qua đã hiểu ý ta rồi, lại cười lạnh, hắn nói: “Đối phó với ngươi thì cần gì phải dùng đến thủ đoạn này, coi bộ dáng của ngươi kìa…”

Ta biết, ý của hắn là. Ngươi không đáng để ta phải xuất ra chiêu đó đâu. Nếu như ngươi đối với ta không tốt, ta liền nhéo ngươi chết bầm, giống như bóp chết một con kiến mà thôi…

Ta không quá run sợ nhưng lòng bàn tay cũng đổ ít mồ hôi, liền tự vấn bản thân ba lần vẫn thấy chưa làm gì có lỗi với Tiểu Phúc tử. Ta vội hỏi, lấy lòng: “Tiểu Phúc Tử, mấy ngày nay ngươi thật quá vất vả rồi. Nhưng mà sau này vẫn còn phải vất vả thêm một thời gian nữa…”

Tiểu Phúc Tử nheo nheo tia mắt nhìn ta. Ta hoài nghi nhìn lại hắn. Hắn gật gật đầu, mắt mang ý cười, nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ làm tốt…”

Lần này ta không dám chọc giận hắn, cũng không dám đề cập đến cái người thường xuyên chọc tức hắn kia nữa, vội cười một tiếng, nói: “Người xem,…”

Hắn biết điều, đứng lên nói: “Được rồi, ngủ đi!”

Nhìn thấy hắn “Viu” một cái đã biến mất ngoài cửa, ta thở phào, vỗ vỗ ngực rồi tự lên giường đi ngủ. Nhìn qua giường bên cạnh thấy Quỳnh Hoa ngủ như heo chết, thầm nghĩ. Vài ngày nữa thôi, ta cũng không muốn phải cúi chào ngươi nữa đâu…

…..***…..

Trong không khí thoang thoảng mùi định hồn hương, Nhàn Phi nương nương nhàn nhã uống trà. Từ khi Tử Lan đi khỏi, nàng liền cảm thấy không khỏe. Thiếu một trợ thủ đắc lực, rất nhiều chuyện không có cách giải quyết. Nhưng nàng nghĩ, để một người không đồng lòng với mình ở bên cạnh, chẳng phải sẽ giống như đang sống chung với rắn hay sao?

Nói vậy, thà không có còn hơn…

Huống chi, còn có tiểu sư muội Quỳnh Hoa nữa mà. Tuy rằng nàng ta hơi chất phác nhưng người như vậy sẽ khiến người ta cảm thấy yên tâm hơn. Ít nhất thì nàng sẽ không thi triển thủ đoạn hồ mị, quyến rũ đại ca của mình.

Nhàn Phi nương nương lại uống một ngụm trà rồi buông chén xuống, bất giác dùng tay trái gãi gãi tay phải. Lúc đang ngắm hoa trong ngự hoa viên, có một con sâu lông xanh đậu trúng tay nàng khiến nàng vô cùng ghê tởm và khó chịu. Trên tay liền xuất hiện nhiều nốt mẩn đỏ, phải nhờ cung nữ họ Giả kia xức thuốc mới thuyên giảm một chút.

Xem ra, mặc kệ là bần phú quý tiện gì, sâu lông vẫn đáng sợ như thường.

Nhưng nếu loại trừ vài chuyện vặt vãnh này, trong lòng Nhàn Phi nương nương vẫn cảm thấy rất vui thích. Tử Lan ra đi nhưng sư thúc cũng sắp đến rồi. Bồ câu đưa tin cho biết hai ngày sau sư thúc sẽ đến, hẹn nàng đến Lôi Vân Tự gặp mặt. Tuy rằng nàng hơi thắc mắc, vì sao lần này sư thúc đến lại thay đổi địa điểm. Trước kia đều là gặp ở Thanh Vân Tự mà. Hai nơi này tuy chỉ sai khác một chữ nhưng một nơi ở thành nam, một nơi ở thành bắc, cách nhau có đến ba bốn mươi dặm đường. Có lẽ lão nhân gia người muốn đổi gió sao?

Nhàn Phi nương nương cũng không dây dưa thắc mắc nhiều về chuyện này. Nàng đang mải nghĩ đến chuyện khác. Lần này sư thúc đến rốt cuộc là có chuyện gì, có phải cái ngày nào đó ấy sắp đến rồi không?

Quỳnh Hoa đi vào, hành lễ cùng Nhàn Phi nương nương rồi nói: “Nương nương, ngài cùng sư thúc gặp mặt, có cần dẫn theo vài người không?”

Nhàn Phi nương nương nói: “Chẳng qua ta chỉ cùng sư thúc gặp mặt một chút mà thôi, đâu cần đến nhiều như vậy làm gì? Mang theo nhiều người sẽ khiến ông khinh thường. Ngươi cũng biết tính khí của sư thúc rồi đó. Dẫn theo người, ông lại nghĩ ta thế này thế nọ. Ngươi đi cùng ta là được rồi.”

Quỳnh Hoa do dự, nói: “Nhưng nô tỳ sợ chẳng may có chuyện gì xảy ra, một mình nô tỳ…”

Nhàn Phi nương nương cười nói: “Sợ cái gì, không phải còn có kiệu phu hay sao? Chúng ta chẳng qua đi gặp mặt sư thúc thôi, ngươi cũng không phải không biết thân phận của sư thúc. Đương nhiên nên hiểu càng ít người biết càng tốt…” Nàng lại trầm ngâm một chút: “Nếu không, cho người của chúng ta giả làm kiệu phu vậy!”

Quỳnh Hoa thấy nàng nói cũng có lý. Lại nói, nàng cũng đã nghe theo ý mình, gia tăng bốn thị vệ nữa. Hơn nữa, tính tình của vị sư thúc kia cũng rất khó chịu, không phải ai cũng chiều lòng được ông ta.

…..***…..

Lôi Vân Tự là một ngôi chùa nho nhỏ ở thành nam. Nhàn Phi mánh khóe thông thiên, tất nhiên sẽ có cách ra khỏi cung. Nàng bây giờ đang an vị trên thanh bố trong chiếc kiệu nhỏ do bốn kiệu phu khiêng, đi đến Lôi Vân Tự.

Tuy đã biết Lôi Vân Tự không lớn bằng Thanh Vân Tự nhưng nàng vừa liếc mắt nhìn thấy vẻ đổ nát cũ kỹ của nó vẫn cảm thấy kinh hãi lắp bắp. Nàng nghĩ không ra, vì sao sư thúc lại chọn một nơi như thế này để gặp mặt chứ?

Nàng xuống kiệu đi đến, lấy tay bịt mũi, được Quỳnh Hoa dìu vào trong miếu. Bây giờ nàng đã thay một bộ trang phục tiểu thư nhà giàu, nhìn bề ngoài lại giống như đang lén la lén lút đi gặp tình lang.

Quỳnh Hoa cũng thay phục sức nha hoàn, xinh đẹp mà thoải mái, hoàn toàn không giống với dáng vẻ bà cụ non chất phác thường ngày trong cung.

Trong Lôi Vân Tự phủ dày một tầng tro bụi, mạng nhện giăng khắp xà nhà. Mấy con nhện chậm rãi từ trên xà nhà đu tơ xuống nhìn. Nhàn Phi nương nương mặc dù năm đầu cũng từng chịu qua khổ ải nhưng vài năm gần đây toàn thưởng thức cẩm y ngọc thực. Tình cảnh như vậy, nàng thật sự không thích ứng nổi.

Nàng đứng trong miếu, nhìn xung quanh đánh giá một lượt. Gian phòng nhỏ này không hề có dấu vết con người, xem ra, sư thúc vẫn còn chưa đến.

Nàng thở dài, âm thầm than khổ: Chẳng lẽ, còn phải ở đây chờ đợi nữa hay sao?

Trên bàn hương án có đặt ba tượng thánh phật mặt mũi hiền lành, nhưng đều bị phủ kín bụi bặm, hoàn toàn mất hết vẻ siêu nhiên của thần tiên.

Nàng nhìn qua, càng thêm phiền chán, ôm miệng ho khan vài tiếng, nói: “Chúng ta cứ ra ngoài chờ sư thúc vậy?”

…..Chuyện hậu trường……

Canh ba, ta vẫn còn mải miết lải nhải lầm bầm: “Tiểu Phúc Tử, Tư Đồ, các ngươi nói xem ta phải làm sao bây giờ? Phiếu bình chọn không tăng chút nào?”

Tiểu Phúc Tử nói: “Rốt cuộc là ngươi có biết phiền hay không, cả ngày cứ ở đó nói nói không ngừng. Nó muốn tăng cũng tăng không nổi…”

Tư Đồ thấy Tiểu Phúc Tử chanh chua, lập tức bênh vực ta: “Tiểu Phúc Tử, ngươi cũng phải dốc chút sức chứ, diễn trò cũng được. Lúc đó mới có thể câu được nhiều phiếu chứ. Xem ngươi kìa, ta thấy công lực của ngươi càng ngày càng thấp rồi đó…”

Tiểu Phúc Tử tròn mắt trừng giận nhìn nàng, nói: “Ngươi mới lười nhác, tại ngươi nên phiếu bình chọn mới không tăng nổi…”

Hai người chuẩn bị xông lên…

Ta ngửa mặt lên trời, thở dài: “Phiếu bình chọn ơi, ngươi mau đến đi. Ta gọi ngươi đó, mau tăng điểm đi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.