Thệ Bất Vi Phi

Chương 247: Tuyên vương



EDITOR: DOCKE

Đương nhiên là ta mặc nữ trang, mà còn là một bộ tràn ngập phú quý, rất phù hợp với thân phận thái tử phi của mình. Với sự giúp đỡ của Tư Đồ, ta thong thả ung dung tiến vào thư phòng, liền nhìn thấy lão cha cũng đã ở đó. Tề Thụy Lâm ngồi sau thư án, còn Tuyên Vương ngồi ở hàng ghế dưới. Có vài tên hộ vệ đứng phía sau Tuyên Vương, vẻ mặt khẩn trương…  

Tuyên Vương nhìn thấy ta tiến vào, ánh mắt lộ vẻ vui sướng, nhưng chỉ là trong giây lát. Sắc mặt hắn hơi tiều tụy. Lúc trước vì đứng cách khá xa nên ta không nhận thấy được, nhưng hiện tại ở gần thế này, ta có thể trông thấy khóe mắt hắn có vài nếp nhăn. Ta không khỏi hỏi lão cha: “Lão cha, Tuyên Vương gia có chuyện gì vậy?”

Lão cha cả kinh, nói: “Nha đầu, con đã nhìn ra rồi sao?”

Ta nói: “Với sức khỏe của Tuyên Vương, có bao giờ lại uể oải không phấn chấn như thế đâu. Hay là hắn bị thương?”

Tuyên Vương hít một hơi, nói: “Thái tử phi quả thật rất mẫn tuệ. Bổn vương lần này có thể trở về là nhờ có Quỷ Ảnh tiền bối. Bằng không, bổn vương cũng không biết mình còn mạng để trở về hay không nữa!”

Tề Thụy Lâm rời khỏi thư án, đứng dậy nói: “Nhị ca đừng quá ủ rũ, chẳng qua chỉ là nhất thời bị nhục thôi…”

Tuyên Vương nói: “Tam đệ, đệ không biết rồi. Bổn vương lần này ra ngoài, thật sự là cửu tử nhất sinh (chín phần chết chỉ có một phần sống). Nhưng không thể ngờ được, cuối cùng, người cứu bổn vương lại là người của tam đệ…”

Nói xong, ngực hắn phập phồng dồn dập, thở hổn hển mấy hơi rồi ho khan vài tiếng…

Lão cha nói: “Vương gia, người đừng nói nhiều nữa. Thương thế của người rất nặng…”

Ta ngạc nhiên nói: “Tuyên Vương gia, hộ vệ bên cạnh ngươi phần đông đều là cao thủ, không ngờ còn để cho người khác làm tổn thương đến ngươi, vậy thì kẻ đó quả đúng là không hề đơn giản. Không biết Tuyên Vương bị thương ở đâu?”

Tuyên Vương liếc mắt nhìn ta một cái. Ánh mắt hắn trong suốt sáng ngời, không còn cái kiểu si mê như trước kia nữa. Đúng lúc đó, bỗng nhiên ta hiểu ra. Hắn cùng với Tề Thụy Lâm, không biết đã nói với nhau những gì, đã tháo gỡ được khúc mắc rồi. Đối với ta, hắn không còn cuồng nhiệt như trước nữa…

Lão cha nói: “Hắn bị thương ở huyện Xích Tuyền…”

Ta cả kinh: “Huyện Xích Tuyền, chính là địa phương tên huyện lệnh bị giết kia đang nhậm chức sao?”

Lão cha gật gật đầu: “Vương gia chắc cũng có hứng thú với việc năm viên quan triều đình bị giết, cho nên mới một mình dẫn quân đến huyện Xích Tuyền điều tra?”

Tuyên Vương gật gật đầu, nói: “Ngươi nói không sai. Bổn vương vẫn chưa điều tra được gì, chẳng qua chỉ nghe được một số chuyện cũ, truyền thuyết dân gian trên giang hồ. Cũng không biết vì sao, hôm đó, tại một gian khách điếm, ta lại bị đánh lén. Người đánh lén, tất cả đều là cao thủ võ công cực cao, thiếu chút nữa đã giết sạch những hộ vệ đi theo ta. Bổn vương cũng bị trúng một chưởng trước ngực. May mắn là tiền bối đã đến kịp lúc, cứu bổn vương ra.”

Ta ngạc nhiên nói: “Tuyên Vương gia nếu không điều tra được gì, vậy thì vì sao đối phương lại phái người đuổi giết? Sau đó, chẳng lẽ Tuyên Vương gia không muốn tìm hiểu rõ ràng hay sao?”

Tuyên Vương mê hoặc nói: “Điều làm bổn vương cảm thấy khó hiểu nhất cũng chính là chỗ này. Huyện Xích Tuyền kia, chẳng qua cũng chỉ là một trấn nhỏ cực kỳ yên tĩnh, cách kinh thành không xa, cũng chẳng có danh tiếng gì. Chỉ có điều, mười mấy năm về trước từng xuất hiện mấy tên trộm cướp giết người phóng hỏa, cướp bóc, reo họa khắp nơi. Nhưng mấy tên trộm cướp đó cuối cùng cũng đã bị bắt. Một số bị giết, một số bị đày ra quan ngoại. Trừ lần đó ra, cũng không có gì đặc biệt…”

Ta trầm tư nói: “Chẳng lẽ, là do dư đảng của mấy tên trộm cướp kia? Hay có lẽ, mấy tên trộm cướp đó có quan hệ với huyện lệnh huyện Xích Tuyền cũng nên?”

Tuyên Vương nói: “Có lẽ vậy. Bởi vì huyện lệnh huyện Xích Tuyền kia cũng khoảng năm mươi tuổi, có lẽ đã tham gia đợt lùng bắt đạo tặc năm đó cũng không chừng. Cho nên mới bị nhóm người này sát hại…”

Tề Thụy Lâm gật gật đầu, nói: “Đúng vậy. Sau khi nhị ca từ huyện Xích Tuyền trở về, bổn vương đã lần theo manh mối này để điều tra. Bổn vương đã tra ra được, bốn quan viên triều đình này, hoặc nhiều hoặc ít đều có tham gia vào vụ án băng trộm cướp năm đó. Có người tham gia phán án (phán quyết vụ án – quan tòa), có làm giám trảm (giám sát việc xử trả – thi hành án), có người lại tham gia khởi thảo công văn. Còn tên huyện lệnh kia, không phải đã tham gia lùng bắt đạo tặc năm đó như nhị ca nói, mà là người duy nhất không hề tham gia vào vụ này. Xem ra, dư đảng của đối phương, chẳng qua chỉ muốn trút hận lên đầu hắn mà thôi…”

Tuyên Vương đi rồi, ta nhìn thấy Tề Thụy Lâm có vẻ nghi ngờ. Ta biết, anh đã nảy sinh nghi ngờ thật sâu đối với vị hoàng đế cao cao tại thượng kia. Vì thế, sau nhiều lần thảo luận, chúng ta rốt cuộc đã chế định kế sách kia…

Vì thế mới có màn kịch trong phòng giam. Trận này đã phải hy sinh vô số binh sĩ mới có thể tiến hành khổ nhục kế thành công. Mà hắn cũng không thể nào chối cãi, rốt cuộc cũng đích thân thừa nhận thân phận của mình…

Tuy nói rằng đã lên làm hoàng hậu, nhưng hậu cung của Tề Thụy Lâm chỉ có một mình ta, không có cơ hội cùng người khác lục đục với nhau. Ta không khỏi cảm thấy nhàm chán. Như thế thì, đại cừu nhân trước kia thường xuyên đối đầu với ta, hiện tại chỉ có thái hậu chứ còn ai nữa. Đáng tiếc, thái hậu hiện giờ đã hoàn toàn không còn tức hận. Trong tẩm cung của bà còn bày trí một tiểu thiền đường. Lúc ta đến thăm, thường xuyên thấy bà quỳ gối trước mặt Bồ Tát, gõ mõ không ngừng…

Hôm nay, ta lại đến thăm tẩm cung của thái hậu. Cũng như ngày thường, vừa mới vào ucng đã nghe thấy tiếng hô vang thật lớn: “Hoàng hậu nương nương giá đáo…”

Ta không khỏi hoài nghi, giọng của bọn thái giám trong tẩm cung của thái hậu cũng thật lớn quá, tựa như tiếng chuông vậy, gần như phân nửa hoàng cung đều nghe thấy…

Trước sau như một, ta đi vào tiểu thiền đường kia. Thái hậu lại quỳ gối trên bồ đoàn, ‘đốc đốc’ gõ mõ. Ta nhìn bà, trong làn sương khói lượn lờ, ta bỗng nhiên phát hiện ra, gương mặt của thái hậu oánh trắng như ngọc, nhưng dường như lại trẻ ra rất nhiều…

Ta cười cười hỏi bà: “Mẫu hậu, hài nhi mang bánh da lợn đến cho người đây?”

Thái hậu nương nương tỏ vẻ xấu hổ, đứng dậy nói: “Rất tốt…”

Thì ra, bà cũng giống như con vịt vậy, chết đến nơi rồi mà vẫn còn mạnh miệng. Nhớ lại lần đầu tiên khi ta mang đĩa bánh này đến cho bà, bà hờ hững nói: “Ai gia từ nay về sau ăn chay niệm phật, không muốn bị hồng trần phiền nhiễu, không cân mấy thứ này nữa…”

Nhưng chỉ chớp mắt, bà đã ăn hết nhẵn…

Ta lại nói: “Mẫu hậu, thiền đường của người có phải mỗi khi hài nhi đến mới thắp hương hay không? Mỗi lần đều thấy hương mới được đốt một chút?”

Thái hậu nương nương càng thêm xấu hổ…

Ta nói: “Mẫu hậu, dưới sự hộ tống của lão cha nhi thần, ngài cũng đi dạo được không ít nơi nhỉ. Có vài nơi, ngay cả hài nhi cũng chưa từng đi qua. Ba người các ngài cũng thật có hưng trí…”

Bà hiển nhiên hiểu rõ ba người mà ta đang nói là những ai…

Thái hậu nương nương nói: “Chúng ta chẳng phải chỉ vì không có việc gì để làm thôi sao? Mệt nhọc cả đời, việc triều chính đã có ngươi cùng hoàng nhi thương lượng mà làm. Chúng ta cũng muốn như lúc trẻ tuổi, đi du sơn ngoạn thủy…”

_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.