Đương nhiên ta sẽ không cười nhạo. Tuy ta đã đoán được hắn đánh trúng chỗ nào của người ta, nhưng ta vẫn mím chặt đôi môi, nhịn không mở miệng. Lão cha cùng Tư Đồ lại càng không nói năng gì…
Tiểu Phúc Tử nhàn nhạt nói: “Hoàng hậu nương nương, ngươi muốn cười thì cứ cười đi, không khéo lại chết nghẹn. Biểu tình đó của ngài còn khiến ta thấy càng không thoải mái hơn.”
Ta thầm nghĩ. Ta làm sao? Ta đâu có thế nào. Một là ta không mở miệng, hai cũng không hề cười nhạo, ba là ta không mở miệng cười lạnh. Chỉ có điều biểu tình trên mặt, nó không tự chủ được, đâu phải do ta khống chế. Ta biết làm sao?
Tiểu Phúc Tử thấy ta không để ý đến hắn, tự giác không có ý tứ, tiếp tục kể: “Nhược Dung kia xấu hổ không thôi, túm lấy áo khoác ta để trên đầu giường, che lấy người rồi phóng ra ngoài cửa. Ta sửng sốt, mãi một lát sau mới hoàn hồn lại được. Nghĩ rằng, không thể để nàng lấy áo khoác đó đi được. Ta đuổi theo phía sau nàng, lại nghĩ không ra làm cách nào đòi áo khoác đó về. Rốt cuộc ta cũng không thể tiến lên đoạt lấy áo khoác. Quần áo trên người nàng đã bị phá hủy đến mức không còn hình dạng. Ta đành phải cứ vậy mà đuổi theo nàng…”
Ta rốt cuộc nhịn không nổi nữa, nói: “Xin lỗi chứ, Tiểu Phúc Tử, ngươi chỉ vì cái áo khoác đó mà đuổi theo người ta đến vạn dặm? Áo khoác đó là cái gì vậy, đáng để ngươi làm thế hay sao?”
Tư Đồ nói: “Tuệ Như, ngươi không biết sao? Đó chính là cái áo khoác Tiểu Phúc Tử quý nhất. Là ngày nào đó, ai đó tâm huyết dâng trào, trăm nhàm chán nại, nói muốn thiết kế một bộ quần áo cho Tiểu Phúc Tử mặc. Khoa tay múa chân trên người hắn cả nửa ngày mới để người ta làm được. Còn nói rằng, tướng công của ai đó cũng không có được cơ hội này đâu…”
Ta không khỏi xấu hổ, nói: “Tiểu Phúc Tử, ngươi vẫn giữ chiếc áo khoác đó sao?”
Tiểu Phúc Tử gật đầu một cái, quật cường nói: “Tấm áo khoác đó mặc rất đẹp, ta mới lưu giữ…”
Đúng vào lúc này, ta nghe thấy ngoài doanh trại có người hừ lạnh hai tiếng. Tề Thụy Lâm vạch rèm cửa lên đi vào. Sắc mặt anh bây giờ thật sự là đen như đáy nồi. Đoán chừng đã nghe được câu nói của Tư Đồ ‘Tướng công của ai đó còn chưa có được cơ hội này” linh tinh, khiến trong đầu ta liền xuất hiện câu hồng hạnh xuất tường.
Anh cũng không ngẫm lại, Tiểu Phúc Tử chỉ là một thái giám thôi sao. Nghĩ đến vậy, trong lòng ta liền không cảm thấy áy náy chút nào, nói: “Tiểu Phúc Tử kể tiếp đi, tiếp theo thế nào?”
Ta vừa thấy, Tề Thụy Lâm cùng Tiểu Phúc Tử bốn mắt nhìn nhau. Trong không khí tràn ngập dòng điện áp hai vạn vôn. Đương nhiên, tia lửa lòe lòe, không phải nói chơi nha.
Tiểu Phúc Tử rộng lượng nhất, tiên phong chuyển tầm mắt, nhàn nhạt nói: “Ta vẫn đuổi theo nàng, không nghĩ ra được cách gì hay hơn. Lại đi theo nàng đến một chỗ. Các ngươi có nằm mơ cũng sẽ không thể ngờ được là ta đã đến đó…”
Điều này quả thật là ta đoán không ra, bèn hỏi hắn: “Chỗ nào?”
Tiểu Phúc Tử nói: “Càn Khôn Cung…”
Tề Thụy Lâm nói chen vào: “Càn Khôn Cung, chính là Càn Khôn Cung, chỗ ở của các lão vương gia sao?”
Tiểu Phúc Tử đáp: “Không sai. Hơn nữa, sau khi ta theo nàng vào cung, đi vào một gian phòng nhỏ. Nhìn thấy nàng thay áo khoác ra, vội nhân cơ hội trộm áo. Trong lòng không khỏi tò mò, vì sao nàng lại ở nơi này? Vì thế, ta đi theo nàng đến một gian phòng khác. Hóa ra, Càn Khôn Cung này cũng giống như rất nhiều cung điện khác, đều có mật thất. Nó đương nhiên không ngăn cản nổi ta, ta cũng đột nhập được vào gian mật thất này…”
“Không gian trong mật thất rất lớn. Quanh co vòng vèo một hồi, nàng đi tới một không gian trống không cực lớn. Nơi đó, có hơn mười vị Vương gia tóc trắng xóa. Trong đó có một vị ngồi ở vị trí chủ tọa. Ta nhận ra được, đó chính là Huyền Vương gia đã từng dạy hoàng hậu học cổ ngữ. Nàng bẩm báo với Huyền Vương gia, nhiệm vụ đã hoàn thành, người cũng đã được dẫn tới…”
Ta nói: “Thì ra, Tiểu Phúc Tử ngươi đã sớm bị người ta phát hiện?”
Tiểu Phúc Tử gật gật đầu, nói: “Mục đích của nàng chính là dẫn dụ ta đến đó. Nhưng không thể ngờ được lại dễ dàng như vậy. Chỉ cần một chiếc áo khoác đã có thể dụ ta đến nơi.”
“Ta đành phải từ trong chỗ tối đi ra. Vị Huyền Vương gia kia nhìn nhìn áo khoác trong tay ta, nói: Không thể ngờ được ngươi cũng là một kẻ đa tình.”
Tuy Tiểu Phúc Tử thuật lại lời người khác nói, nhưng cũng làm cho ta xấu hổ vô hạn. Đảo mắt nhìn qua Tề Thụy Lâm, gương mặt anh quả thật đen như ruộng tối, hắc như đáy nồi. Ta có thể khẳng định, Tiểu Phúc Tử cố ý thuật lại như vậy, mục đích là muốn chọc tức Tề Thụy Lâm.
Tiểu Phúc Tử làm như không hề trông thấy vị cửu ngũ chí tôn này vậy, tiếp tục kể: “Ta không đáp lời Huyền Vương gia, chẳng qua chỉ nói: Ngươi dẫn dụ ta đến đây, đến tột cùng là muốn cái gì?”
“Huyền Vương gia nở nụ cười, bỗng nhiên nói: Đối với ta – ân nhân cứu mạng ngươi, chẳng lẽ ngươi không có một chút ấn tượng nào hay sao? Ta nhìn vị Huyền Vương gia này, nhớ mãi cũng không nhớ ra rốt cuộc ông đã cứu mạng ta khi nào. Ông giận dữ nói: Chẳng lẽ năm ngươi tám tuổi không phải đã trốn khỏi Đại Lương hay sao. Lúc này ta mới nhớ lại. Năm đó, có người ban đêm đột nhập hoàng cung. Thừa dịp hỗn loạn, ta trốn dưới một chiếc xe ngựa đang xuất cung. Muốn thừa dịp hỗn loạn trốn ra khỏi cung, lại bị người ta phát giác. Thiếu chút nữa đã bị người ta một đao giết chết, là ông đã cứu ta. Đương nhiên, ông còn dẫn theo mười mấy người. Sau một hồi chém giết, thuận tay mang ta ra khỏi hoàng cung. Sau khi nghe xong cảnh ngộ của ta, liền mang ta đến Tây Sở, giao cho mẫu thân nuôi nấng…”
Trong lòng ta không khỏi dâng lên niềm áy náy. Cho tới bây giờ ta vẫn chưa từng hỏi quá khứ của Tiểu Phúc Tử như thế nào. Chỉ nghĩ rằng hắn chính là một tiểu tử xuất thân trong một gia đình nghèo khó. Nhưng không thể tưởng được, thì ra hắn trốn từ Đại Lương đến đây. Ta cả kinh, hỏi Tiểu Phúc Tử: “Rốt cuộc là ngươi đã gặp cảnh ngộ gì mà lại phải ở trong hoàng cung Đại Lương?”
Tiểu Phúc Tử đạm mạc nói: “Cũng không có gì. Chẳng qua là trước đây, ta cùng phụ thân ra khỏi nhà, đang đi trên đường cái thì vừa vặn đụng phải Thiên Bảo công chúa – được truyền tụng là thánh nữ cực thần của Đại Lương, đi tuần. Ta không hiểu chuyện nói một câu, sao tóc của tỷ tỷ lại có màu trắng vậy… Để nàng nghe được. Nàng sai người diệt cả nhà ta, sau đó đưa ta vào trong cung, bắt ta làm thái giám…”
Trong lòng ta bấy giờ mới vỡ lẽ. Hóa ra, Tiểu Phúc Tử cũng có một đoạn huyết lệ sử (quá khứ đầy máu và nước mắt) như vậy. Ta lại chưa từng hỏi qua hắn. Ta không khỏi cảm thấy may mắn. Lúc chúng ta lọt vào bàn tay của Thiên Bảo công chúa, nàng không nhận ra Tiểu Phúc Tử. Mà nói cũng phải, lúc ấy Tiểu Phúc Tử mới có tám tuổi, cao cao tại thượng như nàng làm sao có thể nhận ra Tiểu Phúc Tử được? Mà hóa ra, Tiểu Phúc Tử sớm đã là một gã thái giám chứ không phải vào hoàng cung Tây Sở mới biến thành thái giám. Về điểm này, ta cũng chưa từng hỏi rõ ràng.
Tiểu Phúc Tử nói: “Đây đã là chuyện thật lâu trước kia rồi. Ngươi cũng không cần phải cảm thấy có lỗi. Bây giờ chẳng phải ta đang tốt lắm sao?”
Xem ra, hắn thấy được biểu tình của ta, ngược lại còn an ủi ta. Lúc này, ta không khỏi cảm thấy mình quá may mắn. Ta có được một tri kỷ như vậy, bao dung ta, bảo vệ ta…
Tề Thụy Lâm hỏi: “Huyền vương gia mười mấy năm trước thật sự đã dẫn quân đột nhập Đại Lương sao? Có chuyện gì đã khiến ông phải đến Đại Lương?” Lo nghĩ lại nói: “Vào thời điểm đó, ông tranh đoạt ngôi vị hoàng đế thất bại, không ngờ mười mấy năm sau còn có thể dẫn quân đột nhập Đại Lương?”