Thệ Bất Vi Phi

Chương 266: Mỏi mệt



EDITOR: DOCKE

Ma ma nhìn thấy khuôn mặt kiên định của Thiên Bảo nữ vương có vẻ mệt mỏi, Giả Tuệ Như kia đã ảnh hưởng đến nàng không nhẹ, bà khuyên nhủ: “Bệ hạ, chẳng qua ngài chỉ nhất thời thất thủ, cần gì phải nghĩ nhiều như vậy. Ngài vốn là thánh nữ con trời, trong lòng lão thiên gia (ông trời) sẽ luôn có ngài…” 

Thiên Bảo nữ vương thì thào: “Ma ma, nếu ta vừa sinh ra không hề có mái tóc bạc này, có phải các ngươi sẽ không đến bảo vệ ta?”

Ma ma kỳ dị liếc mắt nhìn nàng một cái, nói: “Bệ hạ, vì sao ngài lại nghĩ như vậy? Chuyện ngài là kiều nữ con trời, trên dưới cả nước đều biết. Từ nhỏ, ngài đã hưởng sự tôn vinh không gì sánh kịp. Vì sao ngài lại có thể ảo tưởng rằng mình không có sự tôn vinh vô thượng này?”

Thiên Bảo công chúa nói: “Ma ma, ta hiểu rồi. Ngài nghỉ ngơi trước đi…”

Đáp án này, nàng đã sớm biết. Nếu như nàng vừa sinh ra không có mái tóc bạc trắng này, nàng cũng chỉ là một cô công chúa của một tần phi cấp thấp sống lâu năm trong cung, chờ được phụ hoàng chỉ hôn mà thôi. Có lẽ có thể sẽ được gả cho một vị phò mã tốt một chút, giống như tất cả những chị em khác của nàng… Lại có lẽ, năm đó tám tuổi, nếu lời của những người đó là sự thật thì nàng, ngay cả công chúa cũng không phải…

Nhưng sự thật là thế nào, những người thân mà những người đó nói, toàn bộ đều đã bị chính tay nàng giết chết, chỉ còn lưu lại một đứa bé không hề biết chuyện gì. Từ lúc sinh ra nàng đã được chúng tinh phủng nguyệt (muôn sao vây quanh mặt trăng, ý nói đến những người quan trọng, luôn nhận được sự quan tâm, chú ý của mọi người), đã không thể nào kiên nhẫn chịu đựng chuyện mọi người không ai quan tâm đến mình nữa. Những thứ gây trở ngại cho mình, nàng đều sẽ diệt trừ, giống như chuyện xảy ra khi nàng mới tám tuổi. Nhưng cuộc sống trong thâm cung cùng với quyền lực tột đỉnh có thể thao túng sự sống cái chết đã khiến cho nàng có thể vận dụng quyền lực trong tay mình một cách thuần thục, không chút do dự khi xuống tay tiêu diệt những gì bất lợi cho mình. Hơn mười năm sau đó, nàng đều sống như vậy. Cho nên, cuối cùng mới bước lên nắm giữ quyền lực tột đỉnh.

Nàng nhớ đến Quyền thân vương. Không biết hắn từ đâu mà biết được tin tức này, ngấm ngầm âm thầm điều tra trong nước Đại Lương, tập hợp một nhóm người phản đối nàng. Nhưng chẳng cũng như thế, không có được chứng cứ xác thực hay sao? Kết quả là, cuối cùng cũng bị nàng tiêu diệt.

Nàng nghĩ: Một người, chỉ cần đủ ngoan độc, trước sau gì cũng sẽ bước lên đỉnh núi quyền lực. Nhưng chỉ vì một lần nàng không đủ ngoan độc mà chuốc lấy thất bại thảm hại. Nàng nhớ đến vị nam tử sáng chói như ánh nắng mặt trời kia, cho dù bị bắt cũng không để người ta khinh nhờn chút nào, khiến nàng không muốn làm kẻ thù của hắn. Thậm chí, lần đầu tiên nàng có một loại cảm giác, muốn được ở bên cạnh hắn, trở thành một nhánh cỏ nhỏ bé ở phía sau phụ trợ cho hắn. Nhưng, chỉ bởi vì một lần mềm lòng và động tâm này, đã khiến cho chính mình phải rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục: Ngôi vị công chúa khó giữ, trái tim bị thương chảy máu đầm đìa. Cho nên nàng biết, nếu nàng không thể thắng được trận này thì trong lòng nàng, vĩnh viễn sẽ bị vị nam tử này cùng thê tử của hắn ngăn chặn, vĩnh viễn không thể trở mình. Cho nên nàng đã lập kế hoạch tỉ mỉ, dẫn dắt đại quân đi đến Đại Tề. Nhưng không ngờ, lại nhập sâu vào vũng bùn, mà còn càng lún càng sâu…

Thiên Bảo nữ vương lần đầu tiên cảm thấy hối hận. Mình thiết lập kế châu chấu này, có phải đã sai lầm rồi không? Đến lúc cuối cùng, ngay cả chút gì bỏ bụng cũng không có. Mà sau khi xâm nhập Đại Tề, mặc dù công phá được vài tòa thành trì nhưng lại bởi vì tai ương châu chấu, kho lúa sớm đã rỗng tuếch. Tuy rằng cướp đoạt được không ít vàng bạc châu báu, nhưng vàng bạc châu báu có thể ăn được sao?

Vốn nghĩ rằng chiến tranh sẽ nghiêng về một phía, nhưng sau khi tiến vào lãnh thổ Đại Tề đã xảy ra những biến hóa không thể nào tưởng được. Thắng lợi tựa hồ đã ở ngay trước mắt, nhưng trên thực tế lại còn kém quá xa. Đại quân Đại Tề như ẩn như hiện, quyến rũ nàng dẫn dắt đại quân càng lún càng sâu, còn vô cớ cùng Tây Sở đánh nhau một trận.

Lúc này, đột nhiên có một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu nàng. Một kết luận không có khả năng xẹt qua trong đầu nàng.

Nàng nghĩ: Chẳng lẽ, trận chiến với Tây Sở là có người có ý sắp đặt? Như vậy thì Thần cung này…

Nàng kinh hãi, phút chốc đứng dậy, kêu to: “Đại quân lập tức xuất phát, hồi trình (quay trở lại)…”

Ma ma bên cạnh nàng đi đến, lên tiếng trả lời: “Bệ hạ, ngài…?”

Thiên Bảo nữ vương càng nghĩ càng kinh hãi, nói: “Lập tức thông lệnh, toàn quân lên đường…”

Đúng lúc này, ngoài doanh trại truyền đến từng trận tiếng động ồn ào. Tiếng bước chân, tiếng tranh cãi ầm ĩ. Trong lòng nàng càng kinh, đi ra ngoài doanh trướng (lều). Nhìn thấy vô số binh sĩ đang vội vã chạy ra khỏi doanh trại, hướng đến cùng một chỗ. Nàng liên tục hô quát: “Đứng lại, không được đi, có chuyện gì?”

Không có ai quan tâm đến nàng. Đây là hiện tượng chưa từng xảy ra. Nàng không rõ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Vì sao ngay cả lời nói của nàng, thánh nữ cực thần của Đại Lương mà không có ai nghe theo. Nàng có còn là vua của một nước không đây?

Có vài vị ma ma tiếp lên nghênh đón, vây quanh bảo vệ nàng, nói: “Bệ hạ, phía trước xuất hiện thần kỳ. Các tướng sĩ đều đã đi nghênh đón thần kỳ…”

Nàng cùng vài ma ma vội vàng đi theo dòng người. Những tướng sĩ xung quanh nhìn thấy nàng, trên mặt mặc dù lộ vẻ cung kính nhưng thần kỳ phía trước vẫn hấp dẫn bọn họ hơn cả.

Trong lòng nàng, không khỏi dâng lên một trận hoảng hốt khó tả. Thần kỳ, có phải sẽ đem bí mật to lớn năm đó, phơi bày ra?

Phía trước, có một khối nham thạch màu trắng thật lớn. Khối nham thạch này giống như được phủ một tầng thần bí, bóng loáng, chỉnh tề. Mà hiện giờ, trong đêm tối, bên trên khối nham thạch thật lớn kia lại dường như được chiếu bởi một thứ ánh sáng thần kỳ, hiện ra vô số bóng người, cao quan vũ sam, cỡi mây mà đứng. Trên vòm trời mây mù lượn lờ, có một người đầu đội bảo rèm quan (mũ có rèm của đại vương) đang lớn tiếng hô quát, chỉ xuống hạ giới: “Yêu nghiệt dưới kia, nếu không chịu cúi đầu đầu hàng, trẫm sẽ phái thiên binh thiên tướng truy sát…”

Lại nói: “Thánh nữ vốn là giả mạo, do yêu nghiệt biến thành, còn không mau hiện hình?”

Hình ảnh biến đổi. Một nữ tử đầu bạc ở hạ giới vung kiếm giết chóc, tử vong vô số…

Âm thanh vang vọng khắp không trung kia lại vang lên: “Ma nữ này vốn không phải là thánh nữ chân chính. Thánh nữ còn chưa hạ phàm. Dân chúng Đại Lương nếu nghe theo sự chỉ huy của ma nữ, chắc chắn sẽ chọc giận đến trời. Sau khi chết đi sẽ bị đày xuống chín tầng a tì địa ngục, chịu hỏa luyện địa ngục vô tận…”

Hình ảnh lại biến. Vô số bóng người kêu rên bị ném vào ngọn lửa địa ngục đang bốc cao mãnh liệt. Những tiếng kêu thảm thiết to lớn, quả thực không phải là người…

Hình ảnh kết thúc, chung quanh lại chìm trong bóng tối. Trong lòng bàn tay của Thiên Bảo nữ vương toát mồ hôi, cả người lạnh run. Toàn bộ cảm giác đều như chìm trong đáy vực. Nàng biết, tất cả đều đã kết thúc. Nàng thấy nhóm ma ma dùng ánh mắt hoài nghi nhìn nàng. Còn các tướng sĩ, âm thanh ồn ào càng lúc càng lớn.

Rốt cuộc, có một tướng quân tiến lên, lớn tiếng nói: “Chúng ta phải nghe theo thần kỳ, không thể giúp ma nữ này nữa. Nàng ta là thánh nữ giả mạo. Nàng ta bạo ngược tàn nhẫn, không chuyện ác nào không làm. Chúng ta không thể tiếp tục để nàng làm nữ vương…”

Một tiếng rơi xuống nước, bắt đầu dấy lên ngàn cơn sóng dữ. Vô số binh sĩ đồng thanh hô: “Chúng ta muốn trở về Đại Lương, tìm lại quân vương…”

Thiên Bảo nữ vương bước lui một bước. Nàng muốn lớn tiếng quát nạt, muốn sai người chém giết vị tướng quân lên tiếng đi đầu kia, nhưng một câu cũng không nói được nên lời. Nàng không thể ngờ được, vị tướng quân xinh đẹp, cũng chính là trai lơ bí mật của nàng kia lại giống hệt như nàng, dã tâm bừng bừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.