Thệ Bất Vi Phi

Chương 267: Chật vật



EDITOR: DOCKE

Nàng quay đầu lại nói: “Ma ma, chẳng lẽ các ngươi cũng tin những lời này?”

Nhóm ma ma đưa mắt nhìn nhau rồi nói: “Chúng lão nô tin tưởng thần kỳ…” 

Đáy lòng nàng lạnh lẽo. Dựa vào mái đầu bạc này mà thành lập địa vị cao vô thượng, bỗng nhiên lại té ngã như gặp núi lở vậy. Nàng nhìn vị tướng quân kia dẫn theo binh sĩ tiến lên bao vây. Nàng biết, nàng đã đến bước đường cùng rồi…

Phía sau nàng, chỉ có ba nghìn kỵ binh áo giáp kia thôi. Chỉ có ba nghìn kỵ binh này mới là sự đảm bảo cuối cùng của nàng. Bởi vì, ba nghìn kỵ binh áo giáp này, mỗi người đều có con tin đang nằm trong tay của nàng, bọn họ không thể không trung thành.

Nàng cười lạnh, tay phất cờ lệnh. Ba nghìn binh sĩ áo giáp lên ngựa, tay vung đại đao, nhằm thẳng vào những binh sĩ phản loạn. Đám binh sĩ này đã được chứng kiến sự lợi hại của kỵ binh áo giáp, lui về sau từng bước. Nhưng nàng lại không hề do dự, hạ mệnh lệnh giết chóc. Áo giáp trên người kỵ binh bỗng vang lên những âm thanh chát chúa, như búa tạ, nhằm thẳng vào đám người vốn từng là thuộc hạ của nàng. Gót sắt nơi nơi, huyết hoa vẩy ra. Khắp núi khắp động đều là những người chạy trốn. Nàng đi theo phía sau đoàn kỵ binh áo giáp, chạy ra ngoài sơn cốc.

Ta đứng trên sơn cốc, nhìn thấy nàng chật vật chạy trốn. Nghĩ rằng, có nên tha cho nàng một con đường sống hay không? Nhưng ta lại quay qua lão cha ra hiệu. Khuôn mặt gầy teo của lão cha bỗng nhiên hiện lên biểu tình như ngày tận thế. Ông cầm một ống sáo trong tay, thổi lên. Từ ống sáo vang lên tiếng nức nở. Đám ngựa chiến mặc áo giáp đang vạch đường chạy trốn dần dần dừng lại, dường như có cái gì đó đang khống chế bọn nó vậy. Mặc kệ cho những binh sĩ đánh quật thế nào, thúc giục thế nào, chúng nó cũng không hề phi chạy, thậm chí còn cúi đầu xuống, lưu luyến bãi cỏ…

Người có thất kinh bát mạch, ngựa cũng vậy. Thiên Bảo nữ vương nào biết đâu rằng, ta thiết kế áo giáp này cho nàng, đã ở mỗi một kinh mạch mấu chốt của con ngựa gia tăng một vài điểm nho nhỏ. Bình thường cũng không có tác dụng gì, nhưng với tiếng sáo dẫn đường của lão cha lại có thể làm cho máu huyết ngừng lưu thông, khiến cho con ngựa có cảm giác mệt mỏi. Nàng làm sao biết được, ta còn có một chiêu như vậy chờ đợi nàng? Vô số lần kỵ binh áo giáp dành thắng lợi cho nàng, khiến nàng đã sớm buông bỏ hoài nghi. Chỉ cho rằng ta thiết kế ra bộ áo giáp này, quả nhiên là cọng cỏ cứu mạng nàng…

Chỉ tiếc rằng, cọng rơm rạ này, ta cũng không cho nàng đụng đến. Ta đột nhiên có cảm giác, có phải mình đã quá mức đệ tiện hay không?

Ta cùng Tề Thụy Lâm đứng trên đỉnh núi, nhìn các binh sĩ Đại Lương trong sơn cốc đồng loạt quỳ đầy đất. Nữ hoàng của bọn họ người đầy máu tươi, nằm trên mặt đất. Chiến tranh tuy rằng tàn khốc, nhưng ta nhìn thấy tình cảnh thế này, cũng không nén được đau lòng…

Lão cha thở dài: “Chỉ có nha đầu con mới hiểu được cách sự dụng đủ loại trân bảo trong Thần cung. Con nói cái gì, máy chiếu phim? Máy ghi hình?… Dù sao thì lão cha cũng không hiểu vì sao lúc con sáu tuổi, sau khi tỉnh lại liền biết được nhiều chuyện như vậy. Nhưng lão cha chỉ cần biết con là con gái của lão cha là đủ rồi…”

Ta gật gật đầu, nghĩ rằng. Ông đương nhiên không biết, bên trong lớp giấy bao dầu, tẩm trong dầu kia lại có máy chiếu phim, máy ghi hình, còn có cả đống băng phim hình ảnh vô cùng nổi tiếng. Càng làm cho lòng người vui mừng chính là, còn có cả bình điện công suất lớn. Cứ như vậy, tất cả thần kỳ đều có thể thuận lý thành chương. Ta cũng đã tiêu tốn không ít tinh thần để cắt ghép biên tập. Cảnh thứ nhất là trong phim Tây Du ký: Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung, bị Ngọc Đế phái thiên binh thiên tướng yêu cầu đầu hàng. Cảnh thứ hai, là phim Bạch Phát Ma Nữ (Chuyện tình cô gái tóc bạc): Bạch phát ma nữ sau khi bị lừa gạt, đại khai sát giới. Còn tiếng ghi âm, đương nhiên là do ta lần tìm trong quân Đại Tề, tìm được dũng sĩ có giọng nói lớn nhất, tốt nhất, vang nhất – là người chuyên môn ra hiệu trước trận đánh, sau khi được thu qua thanh loa khuếch đại âm thanh rồi phát ra, không vang đến tận mây xanh mới là lạ đó…

Tề Thụy Lâm nói: “Hoàng hậu, lần này trẫm đạt được đại thắng lợi như thế, tất cả đều nhờ có nàng trợ giúp…” Lại lo sợ nói, “Mỗi lần sau khi thắng lợi, nàng đều sẽ nhân cơ hội trốn đi một thời gian. Lần này nàng sẽ không đi chứ?”

Thật ra ta cũng đang suy nghĩ. Sau thắng lợi lần này, có thể nghỉ ngơi một khoảng thời gian dài, không trốn ra ngoài thì hình như rất có lỗi với chính mình. Nhưng nghe anh nói như vậy, quả thật cũng có chút ngượng ngùng.

Ta quay mắt nhìn về phía Thiên Bảo công chúa đang té nằm trên đất. Trong ngực bỗng nhiên cảm thấy phiền muộn, có cảm giác buồn nôn, bỗng nhiên đầu choáng mắt hoa. Tề Thụy Lâm ôm đỡ lấy cổ ta. Ta dần dần chìm vào cơn hôn mê, chỉ nghe loáng thoáng tiếng anh lo lắng: “Như nhi, Như nhi, nàng làm sao vậy?”

———- *** ———–

Ta tỉnh lại trong doanh trướng. Bên cạnh ta, tất nhiên là lão cha, Tiểu Phúc Tử cùng Tư Đồ. Mỗi người đều vui mừng hớn hở. Trong lòng ta không khỏi trầm xuống, nhìn Tề Thụy Lâm. Anh đã sớm muốn ta sinh cho anh một hoàng tử. Mục đích chính là muốn trói chặt ta, không cho ta chạy loạn khắp nơi. Hay là, chuyện này dĩ nhiên đã trở thành sự thật rồi?

Quả nhiên, ngự y quỳ trên mặt đất, nói: “Chúc mừng nương nương, ngài đã có long thai…”

Ta nghĩ, nếu như ở hiện đại, ta vẫn là một thiếu nữ thanh xuân, chưa đầy hai mươi tuổi đầu mà sinh con, sẽ bị người đời khinh bỉ. Đương nhiên, nếu ta nói không chịu sinh con, Tề Thụy Lâm sẽ muốn phát biểu. Ta lại có chút sợ hãi những phát biểu của anh…

Ta nhìn Tề Thụy Lâm đang đứng bên cạnh ta, thần sắc trên mặt thoáng vui thoáng lo. Ta nghĩ, đây chẳng phải là kết quả đúng như anh mong muốn hay sao? Vì sao ngược lại trên mặt còn thoáng vẻ ưu lo như thế?

Làm như thấy được sự nghi vấn trong mắt ta, sau khi cho mọi người lui ra, Tề Thụy Lâm nói cho ta biết. Sau khi ta té xỉu, không biết từ đâu nhảy ra một đội hắc y nhân lao vào chiến trường, cứu Thiên Bảo nữ vương. Anh đã phát tán người đi tìm nhưng không tìm thấy dấu vết bỏ trốn của Thiên Bảo nữ vương. Không có ai biết nàng đã trốn về phía nào. Cũng không biết đám hắc ý nhân đó từ đâu mà đến.

Ngoại trừ một điểm nho nhỏ này ra, anh vẫn mừng rỡ như điên. Nhìn thấy cái bụng ta hơi hơi nhô ra, ánh mắt tựa sói tựa hổ, lại pha thêm vài phần cuồng nhiệt. Ta nghi ngờ, có phải anh muốn thổi phồng cái bụng của ta lên, chỉ trong một ngày có thể phình trướng lên hay không? Hôm sau lập tức sinh cho anh một đứa con mập mạp?

Anh đi tới, nắm lấy ta, câu nói đầu tiên là: “Cái này, trẫm yên tâm rồi…”

Ta nghĩ, anh cũng thật là khó hiểu, yên tâm cái gì chứ? Đương nhiên, hiện giờ ta đã là hoàng hậu cao quý, nói chuyện không thể thô lỗ như thế được. Ta dùng lời nói hiền hòa nhỏ nhẹ nói: “Hoàng thượng, ngài yên tâm chuyện gì vậy?”

Anh nhìn ta, đôi mắt như ngọc lưu ly nổi lên vài phần đắc ý, nói: “Bởi thế này thì Như nhi không còn có thể chạy lung tung được nữa. Dù nàng có muốn chạy, quốc trượng (cha vợ của vua) đại nhân cũng sẽ không đồng ý. Còn hai tên luôn gây sóng gió kia, cũng sẽ không giúp nàng …”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.