Lời anh nói vô cùng chính xác. Tuy ta nói là muốn chạy nhưng cũng phải có người giúp một tay mới được chứ. Nếu như không có Tiểu Phúc Tử và Tư Đồ, ta chẳng khác nào một con chim bị mất đi đôi cánh, rốt cuộc có muốn bay cũng bay không nổi. Huống chi trong bụng còn có một con chim nhỏ nữa.
Ta nghĩ, anh quả thật rất biết lợi dụng tất cả những người thân quanh ta có thể lợi dụng được. Xem ra, nếu muốn đấu với anh trận này, chung quy sẽ chỉ rước lấy thất bại mà thôi.
Ta ngắm nghía dáng vẻ của anh: dào dạt đắc ý, đắc ý dào dạt, làm như chuyện đắc ý nhất trong thiên hạ, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi, liền không thể tức giận nổi. Ánh mắt vòng vo vừa chuyển, bỗng nhiên nói: “Thụy ca ca…” Gọi đến nỗi bản thân ta cũng phải nổi da gà…
Tề Thụy Lâm nghe xong, ban đầu còn chưa rõ đang gọi ai. Chờ đến khi suy nghĩ cẩn thận rồi, trên mặt đột nhiên đỏ ửng, không mấy tin tưởng hỏi lại: “Như nhi, nàng gọi ta ư?”
Ta lại gọi một tiếng: “Thụy ca ca, nơi này chỉ có chàng, thiếp không gọi chàng thì gọi ai?”
Trước kia ta xưng hô với anh, đều vô cùng chính thức. Đầu tiên kêu là Thụy công tử. Sau khi biết rõ thân phận của anh liền gọi là Vương gia. Khi anh lên làm thái tử lại đổi thành Thái tử gia. Bây giờ lại kêu là Hoàng thượng. Trước sau chưa từng gọi thẳng tên họ của anh. Không phải không muốn kêu. Tận đáy lòng cũng đã kêu thử mấy lần rồi, cho rằng quá mức buồn nôn. Dù rất muốn nhưng rốt cuộc vẫn không thể gọi nổi… Cũng khó trách sắc mặt anh lại cổ quái, làm như ăn trúng thứ gì có mùi vị cực kỳ cổ quái như vậy.
Anh đáp cũng không phải, mà không đáp cũng không phải. Trầm mặc thật lâu sau mới trưng cầu ý kiến: “Như nhi, nàng gọi ta là Thụy ca, bộ có chuyện gì sao?”
Ta gật gật đầu, chững chạc đường hoàng: “Thụy ca… ca, thần thiếp có chút không thoải mái, chàng lại đây một chút đi…”
Tề Thụy Lâm đại hoảng, không hề quan tâm đến chuyện ta kéo chữ ca ca vừa dài vừa buồn nôn đã vội vàng đi tới, khẩn trương nói: “Như nhi, nàng không thoải mái chỗ nào vậy?”
Anh đến gần bên ta, ngồi xuống bên cạnh và khẩn trương nhìn ta. Ta thấy trên mặt anh, vẻ hồng nhuận còn chưa lui hết, lông mi vừa dày vừa dài, sống mũi cao ngất, tuổi trẻ phong lưu đến cực hạn. Ta bỗng nhiên bá lấy cổ anh, hôn lên… hôn lên môi anh. Trên đôi môi anh dường như có hương rượu, thoang thoảng mùi rượu trái cây thanh ngọt. Anh hơi từ chối, muốn tránh ra. Ta lại dùng cả hai tay mà quàng lấy cổ anh, thân mình dán vào người anh. Anh hơi hơi tránh ra vài lần. Ta cảm giác được da thịt trên người anh dần dần mềm ra, không khỏi cười thầm trong bụng. Anh vừa định mở miệng nói chuyện, ta lại nhân cơ hội luồn đầu lưỡi vào, quấn quýt lưỡi anh. Ta khẽ mở hai mắt, thấy mặt anh đỏ ửng, không khỏi đắc ý muốn buông anh ra. Nào biết đâu rằng, anh lại ôm chặt lấy ta, nói: “Như nhi, trẫm biết nàng đang nghĩ cái gì. Muốn dùng phương pháp này để trừng phạt trẫm sao, vậy thì nàng phải chịu trách nhiệm đó…”
Ta đẩy anh ra, nói: “Hoàng thượng, chúng ta chẳng phải đã có giao ước rồi sao: Ngoại trừ thiếp ra thì không có nữ nhân nào khác. Đương nhiên, nếu như chàng có Long Dương chi hảo(1), thiếp cũng không quản nổi chàng. Còn nữa, sức khỏe thần thiếp bây giờ như vậy, nếu chàng có ý tưởng gì đó thì phải được sự đồng ý của thái y mới được. Theo như thần thiếp thấy, ngài vẫn nên nhẫn nhịn thì hơn…”
Khuôn mặt Tề Thụy Lâm thoáng hồng lại thoáng trắng, rốt cuộc thở dài một tiếng, đi ra lều trại, trong miệng oán hận nói: “Không phải chỉ hoài thai mười tháng thôi sao? Trẫm chờ được…”
Ta thầm cười như điên nhưng bề ngoài vẫn bình tĩnh nói: “Cũng không chỉ có mười tháng thôi đâu. Ngài phải đợi, có lẽ phải đợi đúng một năm…”
Tề Thụy Lâm nghe xong, thân mình thoáng dừng. Nghiêng đầu lại, nhìn ta cười sáng sủa, nói: “Như nhi, nàng đừng hòng lừa được trẫm. Thái y nói, ba tháng sau là trẫm có thể chung giường với nàng được rồi…”
Ta bị kiềm hãm, có chút hổn hển nói: “Thụy ca… ca…, chẳng lẽ, ngay cả phụ nữ có thai như thần thiếp mà chàng cũng không buông tha?”
Nói xong, một trận cười như điên, đi thẳng một mạch ra ngoài…
Ta không khỏi cắn cắn môi, tưởng tượng lúc mình vác cái bụng to đùng nằm trong lòng anh, không khỏi có chút hối hận… Có lẽ, để anh cưới thêm một thiên phi về giúp anh giải mối ưu sầu, cũng không phải là một ý kiến tồi. Lại nghĩ, này… còn không thì kêu anh ra kỹ viện giải quyết nhỉ?
Đương nhiên, tất cả chẳng qua vẫn chỉ nằm trong suy nghĩ mà thôi. Nếu anh thật sự đến gần kỹ viện trong vòng một dặm, xem ta làm sao đối phó anh.
Lại nghĩ, nếu như phải sống chết ở thời cổ đại này, vậy cũng không cần nuôi ý tưởng trở về hiện đại nữa. Thục Trung Lôi gia kia rốt cuộc có bí mật gì, đi một vòng lớn, chung quy ta vẫn không thể điều tra ra được gì. Chỗ đó, có phải thật sự có thể trở về hiện đại được hay không? Đây trước sau vẫn là nghi vấn luôn chôn dấu trong lòng ta, khiến ta vì muốn biết đáp án mà tâm ngáy ngứa không thôi. Nhưng hiện giờ, trong bụng đã có thêm một đứa nhỏ, e rằng không còn cơ hội để đi dò xét nữa. Cho dù có cơ hội điều tra ra, chỉ sợ cũng không muốn trở về hiện đại nữa mà chỉ muốn giữ lấy đứa con này, cứ vậy trầm luân tại cổ đại, sống trọn một đời.
Đáy lòng ta không khỏi có chút nén giận. Đứa con này, đến cũng chẳng đúng lúc chút nào. Vừa nghĩ đến, trong bụng làm như có con bướm bay qua, nhẹ nhàng đậu trên cánh hoa. Ta cảm nhận được chuyển động trong bụng, một dòng nước ấm áp đột nhiên trào dâng trong lòng, tràn lan. Trong lòng tràn ngập vui sướng. Hóa ra, cảm giác trong bụng có một sinh mệnh nhỏ, lại tuyệt vời như thế này đây.
Ta lại không thể tưởng được. Ở trong cung ngẩn ngơ một hồi, lại đã qua vài năm. Mắt thấy hoàng nhi Tề Lâm Phong từ một cục thịt màu hồng phấn nho nhỏ, trưởng thành thành một vị thiếu niên nghịch ngợm thích gây sự đến chó cũng phải ngại. Mỗi ngày đều chẳng màng ở trong cung nhàn rỗi mà cứ thích nhảy ra ngoài ngao du, cùng với nhóm ông bà của nó du ngoạn đến vui quên trời đất. Trong cung ít người, ít cái chơi, nó cũng chỉ biết cùng chơi đùa với một đám tiền bối kia mà thôi.
Còn ta, không thể không thừa nhận, thâm cung càng thêm tịch mịch. Từ khi Thiên Bảo nữ vương Đại Lương không biết tung tích, Đại Lương xảy ra nội loạn, kéo dài đến năm năm. Tề Thụy Lâm nhân cơ hội này, mang binh tiến vào Đại Lương, sát nhập Đại Lương vào bản đồ của Đại Tề. Nhưng sau một thời gian dài chinh chiến, những năm tháng vợ chồng của ta và anh càng ít, mà chia ly càng nhiều. Trong một năm mà có đến chín tháng anh ra ngoài chinh chiến. Ta độc giữ thâm cung, giúp anh ổn định triều chính nên cũng không dám một mình ra ngoài. Đất nước mặc dù phồn vinh hưng thịnh, nhưng hoàng đế giả cũng không phải là ngọn đèn cạn dầu, vẫn còn để lại không ít thế lực ngầm ở bên ngoài. Người mặc dù đã chết, nhưng thế lực ngầm vẫn còn. Nhưng cũng may, đa số thế lực giang hồ đều tôn trọng dùng võ giải quyết. Công lực ma quỷ của lão cha cũng giúp ta không ít. Còn Tư Đồ và Tiểu Phúc Tử một năm đánh nhau mấy trận, công lực càng ngày càng cao, được người trên giang hồ truyền tụng vô cùng kỳ diệu, còn thu nhận không ít đồ tử đồ tôn. Uy tín của bọn họ trên giang hồ cũng vì thế mà càng ngày càng cao, nghiễm nhiên được người ngoài biên chế thành võ lâm minh chủ.
Còn Tuyên Vương, vài năm nay không ngừng có tin tức truyền đến, nói hắn đi khắp nơi tìm tiên thăm bạn, không hỏi sự đời, vân du thiên ngoại(2). Thân là Vương gia mà dường như đã xuất gia làm hòa thượng, đạo sĩ rồi vậy. Ta nghĩ, có lẽ hắn đã mất hẳn dã tâm tranh đoạt vương vị.
Về phần Bình Vương lại sống một mình trong vương phủ. Nghe nói gần đây hắn đam mê nam sủng, ném vị Vương phi Mẫu gia kia sang một bên. Nhưng Mẫu gia vẫn là Mẫu gia, Bình Vương dù sao cũng không thể lãnh lạc với nàng quá mức. Trong đại điển hoàng gia, ta cũng gặp được nàng vài lần. Vẻ mặt nàng bĩnh tĩnh, không buồn không vui. Có lẽ, đối với cuộc sống loại này, nàng sớm đã nhìn thấy. Nếu đã nhìn thấy, vậy thì cũng không có gì đáng buồn đáng vui nữa. Cũng may, nàng là một người thời xưa, không giống như ta có linh hồn hiện đại. Nàng không thoát khỏi tư tưởng chồng chúa vợ tôi, cũng không ra khỏi Bình Vương phủ của nàng…
——— —————— —————— ———————
Ghi chú:
(1)Long dương chi hảo: Thời Chiến quốc có Long Dương Quân là một cậu học trò vô cùng khôi ngô tuấn tú. Anh ta được Ngụy vương say mê vô cùng, cùng ăn cùng ngủ,, rất được sủng ái.
Một ngày hai người cùng đi thuyền câu cá, Long Dương Quân câu được hơn mười con cá. Cá cắn câu ngày càng nhiều, thế nhưng nước mắt lại rơi. Nguỵ vương thấy vậy liền hỏi có chuyện gì. Long Dương Quân nói:“Khi đại vương câu được con cá lớn, trong lòng sẽ rất vui vẻ. Thế nhưng lưỡi câu rất nhanh chóng sẽ được thả xuống nước để tìm con cá to hơn, còn con cá vừa câu được sẽ bị vứt đi mà không được ngó ngàng tới nữa. Thần không dám liên tưởng đến, như nay thần có thể được sự sủng ái của đại vương, có được một địa vị hiển hách trong triều đình, thần dân thấy thế, đều rất kính trọng thần, nhưng khắp trời đất này, người dung mạo tuấn tú nhiều không đếm xuể, bên ngoài người ta đồn đại rằng thần sở dĩ được đại vương sủng ái, là vì dung mạo của mình. Thần tự lo lắng rằng mình cũng giống như con cá vừa bị mắc câu, sợ ngày mình bị bỏ đi không còn xa nữa, như thế thần làm sao mà không khóc được?”
Ngụy vương nghe xong thì rất cảm động, vì vậy ban bố toàn quốc, nếu có ai dám đề cử mỹ nhân trước mặt hắn thì sẽ tịch thu tài sản cả nhà, giết kẻ phạm tội. Long Dương Quân đạt được mục đích, đương nhiên cười tươi rạng rỡ, Ngụy vương nhìn khuôn mặt tỏa sáng của sủng thần, càng khiến thần hồn điên đảo. Vì thế hậu nhân sau này khi nói đến Long Dương tức là chỉ nam sắc, còn Long Dương chi hảo tức là chỉ đồng tính luyến ái.
(2) Vân: mây, du: đi chơi, thiên ngoại: trên trời. Vân du thiên ngoại: nghĩa là đi chơi trên mây trời, đến thế giới khác. Những bậc chân tu khi còn sống vẫn có thể xuất thần rong chơi lên cõi thần tiên.