Nghĩ rằng một lớp áo vẫn còn chưa đủ. Nhìn thấy quần áo rơi rụng trên mặt đất, mặc kệ nó thế nào, toàn bộ đều khoác cả lên mình. Rốt cuộc cũng có thể ngăn trở được ánh mắt lạnh toát ghê người kia khỏi cơ thể mình.
Hắn thấy thế, lại ha ha cười lên. Tiếng cười của hắn vang vọng khắp phòng, vang rền ầm ĩ. Hắn nói: “Mặc kệ ngươi có dáng vẻ như thế nào nhưng loại hành động này lại khiến cho bổn vương biết được, bổn vương thật sự chiếm được ngươi rồi, Giả Tuệ Như…”
Mặt ta không chút thay đổi, mặc quần áo vào. Trước sự phản chiếu của tấm gương đồng, nhìn thấy một mỹ nữ tuyệt sắc, lại nhớ đến đứa con trong bụng của mình. Cũng không biết đã được sinh ra hay chưa, có bình an hay không? Động tác sửa sang quần áo trên tay dần dần chậm lại, nói: “Hài nhi của ta, có bình an hay không?”
Tuyên Vương ngưng cười, nhàn nhạt nói: “Ngươi biết nó có tốt hay không thì có ích lợi gì chứ? Ngươi hiện giờ, chẳng phải đã là tội phạm nghiêm trọng ám sát hoàng hậu rồi sao? Hoàng thượng, hoàng thái tử, cùng tiểu công chúa ngươi đã sinh ra, đều đã trở thành quá khứ của ngươi rồi…”
Ta không khỏi vui sướng khôn xiết, lẩm bẩm nói: “Nó đã được bình an sinh ra rồi? Còn là một tiểu công chúa ư?”
Tuyên Vương nhàn nhạt nói: “Ta sẽ không để cho ngươi bị bất cứ thương tổn nào. Ve mùa đông ngàn năm kia, vừa hay đã cứu mạng nó…”
Ta nói: “Đúng vậy, mỗi một bước kế hoạch của ngươi đều cực kỳ tinh chuẩn. Ngay cả ve mùa đông cũng đã được chuẩn bị sẵn sàng. Nhưng ta không hiểu, vì sao trước sau ngươi đều muốn phải cùng ta dây dưa không rõ? Ta đã là mẹ của hai đứa con, chẳng lẽ ngươi vẫn không thể quên đi?”
Hắn cười cười, đôi mắt thổi về phía xa xa, nói: “Ta cũng muốn quên, mấy năm qua đã đi khắp nơi du sơn ngoạn thủy. Đáng tiếc, đến mỗi một nơi, hình bóng của ngươi lại khắc sâu thêm một tầng, khiến ta không thể không trở về thiết lập kế hoạch…”
Hắn nhìn thần sắc cảnh giác của ta, nói: “Ngươi yên tâm, điều ta muốn chẳng qua chỉ là được sống chung với ngươi mà thôi. Tuyệt đối sẽ không bắt buộc ngươi…”
Ta nghĩ. Lời nói này của hắn sao mà thối quá. Đã làm trộm cướp, lại còn nói với người bị hại rằng chỉ mượn tạm chút đồ về dùng, mấy ngày sau sẽ trả lại ngay thôi?
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Tuyên Vương nói: “Vào đi…”
Một mỹ nhân dẫn theo hai thị nữ đi vào. Ta mới hiểu được, hắn nói không động đến ta là có ý tứ gì. Hóa ra, đối tượng mà hắn động đến là vị mỹ nhân này, chẳng những có dáng vẻ giống Trầm Ngư như đúc mà thân thể còn rất phong lưu. Mắt nhìn Tuyên Vương ẩn tình đưa tình, ánh mắt long lanh như chảy nước đến nơi…
Tuyên Vương nói: “Vị này, tên là Lạc Nhạn, là chị em song sinh với Trầm Ngư. Chúng ta có thể rời khỏi kinh đô, né tránh sự truy đuổi của nhóm thị vệ Tiểu Phúc Tử bên cạnh ngươi kia, cũng nhờ nàng ấy giúp đỡ rất nhiều…”
Ta lại mắng to trong bụng một câu thô thiển. Nghĩ rằng, bà mẹ nó chứ, ngươi có Lạc Nhạn lại còn muốn Trầm Ngư, đã có Trầm Ngư lại còn muốn Tuệ Như. Cái đồ ngựa đực nhà ngươi…
Nhưng ngoài mặt lại bày ra vẻ nghiêm túc, chững chạc đàng hoàng, làm như đang cảm tạ hắn đối với mình quân tử chỉ động khẩu chứ không động thủ, chỉ đứng đằng xa nhìn ngắm chứ không ra tay, chỉ muốn phát triển tình cảm, không phát triển thân thể…
Cũng chẳng biết rốt cuộc hắn có ý đồ gì nữa?
Ta nghe hắn nói đã rời khỏi kinh đô, không khỏi hỏi: “Chúng ta hiện giờ đang ở đâu?”
Hắn cười nói: “Chẳng lẽ ngươi không cảm giác được gì sao?”
Ta bỗng nhiên nhìn những đóa hoa đang tròng trành trong bể nước, không khỏi kinh hãi nói: “Chẳng lẽ, chúng ta đang ở trên mặt nước?”
Hắn mỉm cười không nói, ta lại hỏi: “Chẳng lẽ đang ở trên biển?”
Hắn vẫn chỉ mỉm cười không nói…
Lạc Nhạn ngược lại mỉm cười, nói: “Tỷ tỷ, tỷ thật thông minh. Chỉ có điều, mặc dù tỷ đoán không đúng nhưng cũng cách đáp án không xa…”
Ta khóc không ra nước mắt. Đại Tề tung hoành mấy ngàn dặm, chỉ mỗi phía Đông là có biển. Một con sông lớn thông ra biển lớn. Đoán chừng bây giờ đang di chuyển trên con sông lớn, không lâu sau sẽ ra đến cửa biển. Từ nay về sau, chỉ sợ rằng sẽ vĩnh viễn không thể trở về kinh đô được nữa. Hài nhi đáng thương của ta, hoàng thượng của ta, còn có Tiểu Phúc Tử đáng giận và Tư Đồ nữa. Có lẽ nào, ta sẽ không còn được gặp lại các ngươi nữa sao?
Ta vẫn còn chút hy vọng mong manh, hỏi hắn: “Không phải ngươi muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế sao? Rời xa kinh đô như thế, vậy chẳng phải sẽ cách ngôi vị hoàng đế càng ngày càng xa sao…”
Tuyên Vương kỳ dị liếc mắt nhìn ta một cái, nói: “Thế nào? Ngươi cho rằng bây giờ ta vẫn còn vì ngôi vị hoàng đế hay sao?”
Lạc Nhạn ở một bên mỉm cười duyên dáng, nói: “Gia* làm tất cả, chẳng qua chỉ vì tỷ tỷ thôi, tỷ tỷ chớ có phụ lòng gia…”
(*Gia: thân thích vai trên của người đang nói)
Ta ở trong lòng phỉ nhổ liên hồi. Nghĩ rằng, tấm lòng của ngươi kia có bộ dạng gì chứ? Chỉ sợ toàn bộ đều là một cục than đen sì… Biển lớn mờ mịt, ta làm sao chạy trốn trở về nữa. Tuyên Vương này, làm việc cũng thật tuyệt, tuyệt thấu.
Lúc ta đi ra khỏi gian phòng này, sau khi nhìn thấy một vùng trời đất toàn là màu ngọc bích, đáy lòng dâng lên một loại cảm giác, chính là tuyệt vọng!
***
Lạc Nhạn bưng chén đĩa đi vào khoang của Tuyên Vương, thật cẩn thận gõ cửa. Mấy ngày liền đến nay, nàng có cảm giác từ sau khi tỷ tỷ trở về, Tuyên Vương đối với mình tốt hơn rất nhiều. Mỗi đêm đều lưu luyến ở phòng nàng, nhiệt tình vô cùng. Tuy rằng mỗi lần kêu gọi, lại là Tuệ Như. Cái tên kia, nàng không rõ. Tỷ tỷ của nàng tên là Trầm Ngư, sao hắn lại kêu nàng là Tuệ Như? Nàng và tỷ tỷ đã chia lỳ nhau sáu, bảy năm trời. Chỉ biết rằng tỷ tỷ đi theo Tuyên Vương để hoàn thành một nhiệm vụ quan trọng nhất. Lần này trở về, nàng lại phát hiện, tỷ tỷ vốn dịu ngoan thành thật bây giờ đã thay đổi rất nhiều. Tính cách làm như đã trở thành người khác rồi vậy. Tỷ tỷ nàng vốn là một khối ngọc chết, nhưng bây giờ khối ngọc đó lại tràn ngập ánh sáng óng ánh, tràn ngập màu sắc, bên trong có linh khí lưu chuyển, ngay cả chính mình cũng không tự chủ được, muốn thân cận…
Nàng nghĩ, có lẽ tỷ tỷ nàng đã trải qua mấy năm được Tuyên Vương dạy dỗ, dĩ nhiên đã hoàn toàn bất đồng?
Nàng cũng không dám hỏi nhiều. Bởi vì nàng biết, Tuyên Vương bề ngoài tuy rằng cực kỳ tuấn mỹ nhưng trong lòng lại cực kỳ ngoan độc. Nàng đã tận mắt chứng kiến hắn xử tử song thân (cha mẹ) của nàng như thế nào, còn bắt hai chị em bọn họ trơ mắt ra nhìn. Nói cho bọn họ biết, có thể tìm hắn báo thù bất cứ lúc nào.
Qua thật lâu sau, nàng mới hiểu được. Sở dĩ hắn làm như vậy là bởi vì hắn muốn gây thù chuốc oán. Dường như chỉ có cách gây thù, cuộc sống của hắn mới có ý nghĩa. Nhưng nàng lại không tự chủ được, yêu phải nam nhân kỳ vĩ này. Cũng giống như tỷ tỷ của nàng, yêu đến mức không thể rời bỏ…
Chỉ có điều, sau khi tỷ tỷ trở về lại không còn nhìn thấy sự yêu mến trước đây trong ánh mắt nàng nữa. Đó chính là điều thay đổi duy nhất, vẻn vẹn không sai.
Nàng đẩy cửa đến gần trong phòng. Tuyên Vương dùng ánh mắt ôn hòa nhìn nàng chăm chú.
Hắn nói: “Để xuống đi, lại đây…”
Vẫn như thường lệ, hắn nắm lấy nàng, đem một trận cuồng nhiệt phát tiết trên người nàng. Vào giờ khắc này, nàng thật sự cho rằng, hắn yêu nàng.