Thệ Bất Vi Phi

Chương 291: Ngư lạt



EDITOR: DOCKE

(Ngư: cá, lạt: vị cay)

Trở lại khoang thuyền, ta nói thẳng: “Tử Dạ, Vương gia nói với ngươi chưa? Muốn ngươi giúp ta làm một chuyện?”

Tử Dạ mê hoặc nói: “Không phải Vương gia sai ta hộ tống ngươi trở về khoang thuyền sao?”   

Ta thở dài nói: “Vương gia biết gần đây ta không ăn uống gì, cho nên mới tự mình xuống biển câu cá. Không ngờ lại câu được một con cá lớn đến như vậy. Đáng tiếc, đã có người đi lên cướp đoạt. Ý của Vương gia là, ngươi thừa lúc bọn họ đang đánh nhau, lặng lẽ cắt lấy vi cá trên người cá mập đen kia, mang về đây.”

Tử Dạ rõ ràng không hề tiếp thu được chuyện mình đã lĩnh hội sai ý của Vương gia, chần chờ không nói.

Ta nói: “Thật ra, ngươi nhìn ta xem, thật ra cũng rất dễ nói chuyện, chỉ cần ăn ngon thì cái gì cũng quên hết, cái gì cũng không để bụng. Nếu như thật sự bị những người đó cướp cá mập đen đi, khiến cho mỹ vị đã dâng lên đến miệng ta còn bị cướp đi, tâm tình của ta sẽ không mấy tốt. Tâm tình mà không tốt, tất sẽ nói ra những điều không nên nói… Hơn nữa, ta vừa trông thấy tên Ngư Bá Thiên kia là lại không vừa mắt. Cho dù hắn đánh thắng, ta cũng không muốn hắn lấy được vi cá mập đen…”

Ta đang ám chỉ cho hắn rằng, hắn không làm theo, ta sẽ bẩm báo chuyện xảy ra trong khoang thuyền với Vương gia. Cho dù hắn nghi ngờ mệnh lệnh của Vương gia là thật hay giả thì cũng phải lo lắng về sự uy hiếp của ta một chút. Dù sao, chẳng phải chỉ cắt lấy một cái vi cá thôi sao? Cũng chẳng phải là chuyện gì to tát?

Ta thấy hắn trầm mặc không nói, biết hắn đã dao động, tùy tay lấy từ bên giường một cái gói đưa cho hắn, nói: “Cắt vi cá xong, đem gói bột ớt này rắc vào bụng cá, dọc theo vết rạch trên bụng cá mập là được. Ta muốn Ngư Bá Thiên cho dù có đánh thắng, chẳng những không lấy được vi cá mà chỉ lấy được một con cá mập đen đầy bụng đều là vị cay…”

Người bình thường, nếu đã tiếp nhận điều thứ nhất đều sẽ nhận thêm mệnh lệnh thứ hai. Huống chi, đây cũng không phải là mệnh lệnh gì to lớn. Hơn nữa, ta ở trên thuyền cũng đã có một khoảng thời gian rất dài. Tính tình của ta, có lẽ hắn cũng biết rõ, tính trò đùa dai thường xuyên và liên tiếp xuất hiện. Đương nhiên, mấy trò đùa dai của ta chỉ nhằm vào Tuyên Vương. Bây giờ lại chuyển sang Ngư Bá Thiên, chẳng qua hắn chỉ cho rằng ta đã cùng y kết thù ở tửu lâu, nhịn không được muốn ra tay chọc ghẹo y một chút mà thôi. Về phần vì sao lại dùng thủ đoạn thấp kém như thế… Ngày thường, thủ đoạn chọc ghẹo Tuyên Vương cũng có cao minh chút nào đâu.

Tử Dạ không nói gì, nhận lấy gói bột ớt rồi đi ra ngoài.

Hắn hành động cũng rất nhanh. Chỉ mới qua một khắc, đã thấy hắn cầm vi cá đi trở về, đưa cho ta. Ta tiếp nhận vi cá, yên lặng chờ thời gian gói bột ớt kia phát tác…

***

Tiểu Phúc Tử lại uống một ngụm rượu, nghe Ngư Bá Thiên cùng tên phú thương kia lời qua tiếng lại thì có vẻ mất kiên nhẫn. Sau đó, thị thiếp bên cạnh tên phú thương kia từ đâu vọt ra, lớn tiếng kêu gọi: “Vương gia…” khiến hắn vô cùng kỳ quái, lại lơ đểnh. Bởi vì theo như hắn biết, vùng phụ cận có rất nhiều tiểu đảo quốc, những người tự phong vương thống trị tiểu đảo quốc đều tự xưng mình là Vương gia. Tiếp theo, thị thiếp kia lại quay sang mắng mỏ Ngư Bá Thiên. Vậy mà tên phú thương kia vẫn không hề ngăn cản, rất hiển nhiên, người thị thiếp này đã nhận được sủng ái bao nhiêu.

Hắn ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn người tiểu thiếp kia một cái. Trong lòng vừa động, lúc ánh mắt kia nhìn hắn, là một ánh mắt giống như đã quen biết với hắn từ rất lâu, rất hiểu con người của hắn. Nhưng khi hắn nhìn lại một lần nữa, ánh mắt kia đã dời đi. Rốt cuộc, Ngư Bá Thiên cũng đã đôi co xong, quyết định phái người qua thuyền phú thương kia giao đấu. Hắn không kiên nhẫn nữa, phi thân xông lên sàn tàu của tên phú thương. Hắn không thể tưởng được, chỉ là một tên phú thương bình thường mà thủ hạ của hắn lại có công phu cao đến thế…

Nhưng mà, võ công dù cao đến đâu cũng không cao bằng hắn. Hắn bốc mình lên không trung, tả chưởng đánh về phía người trung niên kia. Lại nhìn thấy một tên thị vệ khác của tên phú thương thừa lúc mọi người không ai chú ý, lén lại gần cá mập đen, dùng một thân pháp cực nhanh, lưỡi dao sắc bén chém mấy nhát, cắt lấy vi cá mập đen rồi lén đi trở về. Hắn vội huy động bàn tay liên tục, bức cho hai tên trung niên đang công kích mình phải lui ra ngoài, cười lạnh: “Các ngươi, ngay cả vi cá cũng đã sai người cắt trộm đi rồi. Chúng ta còn so với đấu làm gì nữa?”

Lúc này, mọi người mới chuyển ánh mắt đến cá mập đen. Thần sắc trên mặt tên phú thương kia làm cho hắn cảm thấy rất kỳ quái. Đó là loại thần sắc dở khóc dở cười. Lúc hắn đang cảm thấy kỳ quái thì phát hiện, bụng cá mập đen lại kỳ quái run run. Vài tiếng ho khan vang lên, từ trong bụng cá lăn ra một người mặc áo đen. Hắn vừa nhìn thấy lưỡi dao sắc bén trong tay người đó, đột nhiên hiểu ra. Nếu như lúc mình đang đánh nhau rồi thối lui đến bên cạnh cá mập đen, người nấp trong bụng cá sẽ dùng lưỡi dao sắc bén kia ám sát mình, mình làm sao có thể né tránh?

Hắn suy đi nghĩ lại, trước sau vẫn không hiểu được vì sao tên phú thương chưa từng gặp mặt kia lại muốn dùng thủ đoạn này để cướp lấy tính mạng của mình?

Mà vụ ám sát này, là do ai phá hư?

Hắn nhớ đến đôi mắt quen thuộc kia, hình như hắn đã nhìn thấy vô số lần trong mộng.

Hắn không hành động gì, làm như không biết đến vụ ám sát này, lại lui về thuyền của mình, ra lệnh: “Đi theo chiếc thuyền buôn kia…”

Lại nghĩ, chiếc thuyền buôn này tuy bề ngoài không hề thần kỳ chút nào nhưng hiện giờ xem ra, cũng đã lộ điểm cổ quái khắp nơi. Ví như nói, nó vô cùng to lớn. Ví như nói, người trên thuyền, mỗi người đều có võ công không tồi. Còn có vị thị vệ lén đi cắt vi cá kia nữa, hắn cứ cảm thấy hình như đã gặp qua ở đâu đó rồi. Tuy rằng đã hoàn toàn thay đổi nhưng hắn vẫn cảm giác được, hắn đã từng gặp qua thân pháp của y.

Hắn nhớ đến hoàng hậu nương nương, Giả Tuệ Như đang mê man bất tỉnh trong hoàng cung. Lòng hắn liền quặn đau từng cơn, nghĩ rằng, mặc kệ như thế nào, mình sẽ tìm được cách để chữa khỏi cho nàng.

***

Ta cũng không biết Tiểu Phúc Tử cho thuyền đánh cá đi theo ở đằng xa. Ta đã bị nhốt vào khoang thuyền. Nghe nói là do chủ tử hạ lệnh, không cho ta đi ra khoang thuyền nửa bước. Nhưng vẫn mang vi cá đi hầm cho ta một chén canh cực kỳ ngon lành rồi đưa tới. Ta uống chén canh mỹ vị này, đáy lòng nhẹ nhàng thở ra một hơi. Nghĩ rằng, Tiểu Phúc Tử xem ra đã tránh được một kiếp. Tuyên Vương muốn lấy tính mạng của Tiểu Phúc Tử cho nên mới xuống biển bắt cá. Cũng không biết hắn đã dùng cách gì, không ngờ lại có thể câu được cá mập đen, dụ được Tiểu Phúc Tử cùng thuyền đánh cá của bọn hắn đi theo. Có phải hắn đã sớm phát hiện ra Tiểu Phúc Tử đi theo từ lúc rời bến, nên mới cố ý đi bắt cá mập đen?

Chỉ có điều, mặc kệ ta suy đoán như thế nào, đều không thể tưởng tượng ra được. Kết quả cuối cùng lại vượt qua cả sức tưởng tượng của ta rất nhiều…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.